Từ Dương Dương tay nắm chặt vạt áo: “Á… chỉ cần anh không giận nữa là được rồi, giờ muộn quá rồi, tôi phải đi về đây, anh nghỉ ngơi đi nhé, uống rượu nhiều sẽ rất khó chịu đấy, lần sau đừng uống nhiều như thế nữa, không tốt cho sức khỏe.”
Đường Xán thả cổ tay của cô ra, thần sắc có vẻ cô đơn: “Cô có thể ở lại với tôi một lúc không?”
Vào lúc này, Từ Dương Dương không cách nào từ chối được, ngồi xuống bên cạnh anh ta: “Được.”
Im lặng một lúc, Đường Xán nói: “Cô ở ngoài cửa đợi tôi bao lâu rồi? Đừng nói với tôi là cô đến đây từ chiều nhé?”
Từ Dương Dương gật đầu: “Sau khi anh rời khỏi quán cà phê tôi có gọi điện thoại cho anh, anh không nhắc máy lại còn tắt máy, tôi liền đến thẳng đây, không ngờ lại đợi đến sáng sớm, cũng may là đợi được đến lúc anh về, nếu mà đêm nay anh không về thì tôi phải phí công đợi rồi.”
Đường Xán cau mày lại: “Cô có phải là con ngốc không? Tôi không nhắc máy thì cô chỉ cần không bận tâm đến tôi là được rồi, sao lại phải đến đây đợi tôi lâu như thế chứ? Chúng ta không có quan hệ gì hết, tại sao lại quan tâm tôi có nổi giận hay không chứ? Tại sao lại phải quan tâm đến tôi làm gì?”
Không có quan hệ gì hết ư? Từ Dương Dương có chút thất vọng, bỏ qua chuyện bọn họ đang nói tới, lẽ nào bây giờ đến quan hệ bạn bè cũng không có? Cô cắn môi nói: “Con người tôi vốn là như vậy đấy, đối với những người xung quanh đều rất tốt, tôi hi vọng nếu như anh tâm trạng không vui thì có thể nói với tôi, nói ra sẽ cảm thấy tốt hơn, trước mặt tôi anh không cần phải cảm thấy khó xử, tôi không cười anh đâu, tôi biết là anh không muốn bị người khác đồng tình, tôi cũng không có đồng tình anh…”
Đường Xán bật cười, mang một chút dáng vẻ tự cười bản thân: “Cô là một người đơn thuần như thế, những chuyện bản thỉu như thế, tôi không muốn những thứ dơ bản ấy làm bản tai cô.
Cô cũng sẽ không muốn nghe những chuyện như thế.”
Từ Dương Dương giương mắt nhìn anh: “Không, không phải là như thế, tôi muốn nghe.”
Bốn mắt nhìn nhau, bầu không khí hình như có luồng điện vô hình đang “xẹt xẹt” chạy qua, nhiệt độ tăng lên, có lẽ là do bầu không khí này gây nên, cũng có lẽ là do men rượu, người của Đường Xán hơi nghiêng về phía Từ Dương Dương, nếu như không có gì khác lạ thì tiếp theo sẽ là bước hôn nhau, nhưng khi môi hai người sắp chạm vào nhau thì Từ Dương Dương quay mặt tránh sang một bên, lo lắng lắp bắp: “Xin… xin lỗi anh, tôi phải về nhà rồi!”
Đường Xán khựng lại một giây, đưa tay ôm lấy sau gáy cô, môi anh áp lên môi cô.
Tim của Từ Dương Dương đập nhanh đến nỗi muốn nhảy ra khỏi cuống họng, cô mở to hai mắt kinh ngạc không biết phải làm gì, cô chỉ là muốn nói xin lỗi với anh, không ngờ lại phát triển thành thế này, bọn họ bây giờ cũng không phải là quan hệ yêu đương, sao có thể như thế này được?
Lấy lại tỉnh táo, cô nỗ lực đẩy anh ra: “Anh đừng như thế…”
Đường Xán nghe lời buông cô ra, chỉ là khoảng cách của hai người vẫn sát gần nhau như cũ. Đôi mắt anh như ẳn chứa một đầm nước sâu, cảm xúc phức tạp đang đan xen trong đó, che giấu lúc ẩn lúc hiện, thể hiện không hề chân thực, anh đang có gắng che giấu đi tất cả những cảm xúc tiêu cực của mình.
Lúc này Từ Dương Dương đã thấy mềm lòng, đối diện với người đàn ông mà mình thích, khi anh cần sự an ủi nhất, mọi hành vi từ chối của cô hình như đều như trở nên tàn nhẫn. Cô từ từ nhắm mắt lại, hàng lông mi cong vút hơi lay động cho thấy lúc này cô đang rất căng thẳng.
Đường Xán không còn phải lo lắng do dự gì nữa, đè cô ngã ra ghế sofa…
Sau khi quấn quýt bên nhau, Từ Dương Dương đỏ mặt ngượng ngùng dựa vào lòng anh, đợi khi cô muốn nói chuyện với anh thì mới phát hiện ra anh đã ngủ mắt rồi.
Trong lòng cảm thấy có một thoáng hụt hãng, cô biết là tuy rằng anh có uống nhiều rượu, nhưng mà vừa rồi, anh là tỉnh táo.
Hoặc có lẽ chỉ là xong việc thiếu chút vuốt ve an ủi, thế nên cô mới thấy hụt hãng…
Đợi đến khi cô về đến nhà, vừa vào cửa bật đèn lên thì bị bóng người đột nhiên xuất hiện trước mắt dọa cho suýt nữa hét toáng lên, nhìn rõ ra là mẹ mình mới thở ra nhẹ nhõm: “Mẹ, muộn thế này rồi mà mẹ không đi ngủ đi à, mẹ đứng ở đây làm gì vậy? Mẹ dọa con sợ khiếp vía.”
Vẻ mặt của mẹ Từ Dương Dương rất u ám: “Con đừng nói với mẹ là hôm nay con lại ở nhà của Ôn Ngôn nhé? Sao không ở thẳng đó qua đêm mà lại về nhà lúc sáng sớm thế này? Trên người con còn có mùi thuốc lá và rượu, nữa, đấy là mùi ở trên người đàn ông mà? Mẹ sớm đã có nghỉ ngờ rồi, con có bạn trai rồi phải không? Con đàng hoàng quen bạn trai tại sao lại không dám nói? Quan hệ còn chưa đâu vào đâu đã không rõ ràng như thế này rồi, con có tình để cho mẹ mắt mặt đúng không?
Là Ôn Ngôn giúp con che giấu đúng không? Lần trước con cũng nhát định không phải là qua đêm ở nhà Ôn Ngôn. Người có tiền cũng chưa chắc là loại gì đàng hoàng cả, đều là cô ta dạy hư con! Ngày mai con đi từ chức đi, mẹ sẽ tìm cho con công việc khác! Từ bây giờ trở đi, con không được ra ngoài nữal”
Nếu như là trước đây, nhìn thấy gương mặt phẫn nộ của mẹ, Từ Dương Dương tuyệt đối sẽ không dám nói gì, chỉ để mặc cho bà tiếp tục giáo huấn. Thế nhưng lần này, cô cảm thấy mẹ mình sai rồi, cô muốn phản bác lại: “Mẹ, không phải là như mẹ nghĩ đâu, không liên quan gì đến chị Ôn Ngôn hét, mẹ không nên nói người ta như thế! Con đã là người trưởng thành rồi, sao có thê tùy tiện bị người khác dạy hư được? Tại sao mẹ luôn cảm thấy tất cả những điều không tốt trên người con đều là do người khác dạy chứ? Con cũng đâu phải là người hoàn hảo không có khuyết điểm đâu, con cũng là người, là người thì sẽ khuyết điểm.”
“Con biết là từ nhỏ đến lớn mẹ luôn muốn dạy con thành một người ưu tú nhất, như thế đến khi nói chuyện trước mặt người thân bạn bè mẹ sẽ thấy rất có thể diện, xin lỗi mẹ, con làm mẹ thất vọng rồi, con hy vọng từ giờ về sau mẹ đừng có chuyện gì cũng xen vào được không? Con không muốn bị mẹ chỉ phối nữa!”
Mẹ của Từ Dương Dương tức giận đến nỗi cả người run rẫy: “Chi phối? Tôi bỏ bao nhiêu tiền ra để nuôi dưỡng cô, đến cuối cùng cô dùng từ này để hình dung mẹ đẻ mình sao? Tôi không phải là muốn tốt cho cô sao? Một đứa con gái không biết giữ mình trong sạch thì so với lũ gái đứng đường có gì khác biệt?”
Gái đứng đường?
Từ Dương Dương sững sờ, mẹ cô từ trước đến nay đều quản thúc cô nghiêm ngặt đến mức khiến cô nghẹt thở, cô thậm chí còn không hề có thời kỳ ngỗ nghịch, luôn luôn là ngậm bồ hòn làm ngọt, lần này, cô không còn muốn thỏa hiệp tiếp nữa, cô thậm chí cảm thấy người phụ nữ trước mặt đã từng làm mọi chuyện vì cô suốt hơn hai mươi năm qua trở nên không thể dùng lý lẽ để nói chuyện được.
“Mẹ, con thích anh ấy, con muốn được ở cùng với anh ấy, con không phải là chỉ cần tùy tiện là một người đàn ông là được, xin mẹ đừng dừng từ ngữ hình dung ghê tởm như thế định nghĩ con. Mẹ đã quản thúc con bao nhiêu năm rồi, mẹ có thể đừng quản con nữa có được không? Con không phải là trẻ con không biết gì, con biết mình đang làm gì! Mẹ mà nhìn con không vừa mắt thì mẹ đừng nhìn nữa là được rồi!”
Sau khi gào lên vì quá kích động, cô quay người bỏ chạy ra ngoài. Cô bây giờ chỉ muốn thoát khỏi cái nơi khiến cô cảm thấy ngột ngạt này, chạy thoát khỏi người phụ nữ muốn khống chế cuộc đời của côI Ra khỏi khu chung cư, cô lại trở nên hoang mang, không biết nên đi đâu. Khi tinh thần suy sụp không được như ý, cô chỉ muốn tìm người để dốc bầu tâm sự.
Bây giờ vào thời gian này, cả thế giới đều im lặng tĩnh mịch, chỉ có cô ở bên ngoài lang thang, trong hoàn cảnh như thế này, lòng cô lại buồn bã hơn vài phần.
Cô luôn coi Ôn Ngôn là một người chị tri kỷ, cái gì cũng biết của mình, tuy rằng hai người chỉ cách nhau không đến một tuổi, cô thử nhắn tin cho Ôn Ngôn: “Chị Ôn Ngôn, em cãi nhau với mẹ rồi, bây giờ đang ở ngoài một mình. Thích một người thì có gì là sai chứ? Tại sao mẹ lại cảm thấy là em không biết yêu chính mình, tội chồng chất đến không thể tha thứ? Em không cách nào từ chối Đường Xán được, em thích cảm giác khi ở cùng anh ấy, em chán ghét việc lớn nhỏ đều bị mẹ tham dự, giúp em sắp xếp mọi thứ, khống chế đến từng hành vi, lời nói của mình, em mệt quá.”