Trần Nặc vội đạp phanh, Mục Đình Sâm xuống xe bước vào tiệm thuốc, anh nói với nhân viên: “Lầy
tôi một ít thuốc dạ dày.”
Cô nhân viên hỏi: “Là đau dạ dày hay thế nào? Có
triệu chứng gì? Người lớn hay trẻ nhỏ?”
Anh khẽ cau mày, suy nghĩ một chút rồi nói: “Có lúc thèm ăn có lúc không… Kèm theo là buồn nôn
dai dẳng, khí sắc cũng không tt, là người lớn.”
Lấy thuốc xong, anh lạnh mặt quay lại xe, Trần Nặc không dám hỏi thêm, nhắn ga, không bao lâu
đã đến Mục trạch.
Mục Đình Sâm cầm thuốc đi thẳng vào phòng ngủ,
anh không nhìn người trên giường, tiện tay ném
thuốc lên tủ đầu giường: “Uống thuốc.”
Ôn Ngôn trong chốc lát không hiểu anh bị gì,
chống người ngồi dậy: “Thuốc gì vậy?”
Anh không trả lời, bàn tay anh nổi rõ từng khớp
xương kéo cà vạt, hành động hơi nóng nảy.
Ôn Ngôn cầm thuốc lên nhìn thoáng qua: “Tôi
không sao, không cần dùng thuốc.”
Cô vốn không có vấn đề gì về dạ dày cả, đương nhiên không thể uống thuốc, hơn nữa hầu hết những loại thuốc này đều không được dùng cho
phụ nữ mang thai.
Suy nghĩ một chút cô liền biết do má Lưu gọi cho Mục Đình Sâm, nếu không anh cũng sẽ không đột
ngột trở lại mang theo thuốc cho cô.
Mục Đình Sâm lạnh lùng nhìn cô: “Tôi bỏ lại việc từ công ty chạy về không phải để nhìn vẻ làm
mình làm mảy này của cô, có bệnh thì uống thuốc!”
Ôn Ngôn có chút không nói nên lời, cô đâu làm mình làm mẫy chứ? Cô chỉ là khó chịu, mệt mỏi nói: “Tôi không làm trò gì cả… Tôi thực sự không sao, không cần phải uống thuốc, nếu anh bận thì
quay lại làm việc đi…”
Cô không biết chuyện gì đang xảy ra, những lời này thốt ra từ miệng cô như đang làm trò thật, còn
có chút ý tứ trách anh vì công việc mà bỏ mặc cô…
Cô ngậm miệng lại, hai người giằng ca trong chốc lát, bỗng má Lưu gõ cửa, bưng một ly nước sôi: “Phu nhân, cô nghe lời thiếu gia uống chút thuốc
đi, thiếu gia là quan tâm đến cô thôi mà.”
Thái dương Ôn Ngôn giật giật: “Tôi… Tôi thật sự
không sao… Hai người không cần lo lắng…”
Má Lưu bước tới nhét ly nước vào tay cô, giúp cô chia thuốc dạ dày theo số lượng: “Phu nhân, cô không còn là đứa trẻ nữa, cô phải có trách nhiệm
với thân thể của mình. Nào, nghe lời, ngoan ngoãn
uống thuốc nào.”
Dưới cái nhìn của Mục Đình Sâm và má Lưu, thần kinh Ôn Ngôn căng thẳng, dưới tình huống này dường như cô không uống thuốc thì không được… Nhưng cô không thể uống: “Tôi không bị bệnh dạ dày, không cần uống thuốc, má Lưu, anh ấy vẫn còn việc ở công ty, má tiễn anh ấy ra ngoài đi ạ,
con nghỉ ngơi chút sẽ khỏe hơn ấy ạ.” Má Lưu khó xử: “Phu nhân… Cái này…”
Mục Đình Sâm đã hết kiên nhẫn, anh lạnh mặt xoay người bước xuống lầu: “Cô ta không chịu uống thì thôi, sau này bà đừng lo nữa, cũng đừng gọi cho tôi vì lý do này. Tôi không có nhiều thời
gian nhàn rỗi như vậy!”
Má Lưu oán trách nhìn Ôn Ngôn, bà vội vàng đi theo anh xuống lầu: “Thiếu gia, cậu đừng nóng giận, phu nhân hẳn là khó chịu do cậu cứ mãi đi không về nhà ở cùng cô ấy đây nên làm mình xíu đấy, con gái mà… Con bé cũng là do cậu nhìn mà
lớn, chẳng lẽ cậu còn không hiểu sao?”
Bước chân Mục Đình Sâm hơi dừng nhưng rồi anh đi tiếp: “Cô ta nghĩ cái gì trong lòng sao lại không nói ra? Cần người giúp cô ta truyền đạt
sao?”
Má Lưu tức tối ngậm miệng lại, Trần Nặc thấy Mục Đình Sâm lại đi ra ngoài, anh ta liền vội vàng bước tới để lấy xe ra khỏi ga ra, Mục Đình Sâm trầm
giọng nói: “Tôi tự lái xe.”
Trần Nặc đáp vâng, mò hôi chảy trong đây tay anh ta. Khuôn mặt bây giờ của Mục Đình Sâm viết ba chữ “không thể chọc”, ai chọc vào anh bây giờ là
muốn chết!
“Trần Nặc, sáng mai đưa Ôn Ngôn đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe toàn diện, kết quả giao cho tôi.” Mục Đình Sâm bỏ lại lời này, anh nhanh chóng lái
xe biến mắt trong màn đêm.
Nghe thấy tiếng xe rời khỏi Mục trạch, Ôn Ngôn
xuống giường đi tới bên cửa số, nhìn hướng Mục
Đình Sâm rời đi, trong lòng cô có chút buồn bực, dù sao là anh cũng tận tâm giúp cô mua thuốc, không ngờ chuyện lại phát triển theo hướng khó
chịu như vậy…
Cô lấy điện thoại di động ra, gửi cho anh một tin nhắn: Tôi xin lỗi, nhưng hôm nay tôi ra ngoài nên
mệt quá thôi, tôi không sao, cảm ơn anh.
Tin nhắn gửi đi hệt như một đá chìm đáy biển, điều khác biệt so với trước đây là lần này cô có một sự mong đợi không thể giải thích được, cô mong chờ hồi âm của anh… Song lần này hệt như lần trước,
không có bát kỳ tin hồi âm nào.
Mục Đình Sâm một đêm không về, sáng hôm sau Ôn Ngôn vừa rời giường thì Trần Nặc đã đợi sẵn ở tầng dưới: “Phu nhân, hôm nay thiếu gia bảo tôi đưa cô đến bệnh viện để kiểm tra sức khỏe, kết
quả báo cáo… phải giao cho cậu áy.”
Lòng Ôn Ngôn khẽ run lên: “Tôi… Tôi hôm nay có
chuyện nên không thẻ đi, lát nữa tôi rãnh sẽ tự đi.”
Trần Nặc trưng ra gương mặt đau khổ nói: “Phu nhân… Cô đừng làm khó tôi mà, tôi không thể
không làm những gì thiếu gia đã giao cho…”
Ôn Ngôn biết rằng mặc dù đối với bên ngoài, hình tượng Mục Đình Sâm luôn “ôn nhuận như ngọc”, nhưng những người thân thiết với anh đều biết tính khí của anh, cô cũng không muốn làm khó
Trần Nặc.
Nhưng nếu cô đi khám sức khỏe, chắc chắn việc mang thai là điều khó giấu được, cô vẫn chưa biết phải nói sao với Mục Đình Sâm: “Thế này đi… Tôi đi ra ngoài, khi nào xong việc tôi sẽ đến bệnh viện, kiểm tra xong tôi sẽ giao lại kết quả kiểm tra cho anh. Tôi làm việc anh theo tôi, tôi cũng không tiện
lắm, thế có được không?”
Trần Nặc hơi do dự, Ôn Ngôn thấy thế bèn nói: “Nếu anh không chịu thì không giao được kết quả cho anh ấy đâu, dù sao thì cuối cùng thứ anh cần đưa cho anh ấy chỉ là kết quả, mà kết quả kiểm tra
là như nhau mà.”
Trần Nặc gật đầu: “Vậy được rồi ạ, khi nào có báo
cáo bệnh án, cô gọi tôi đến lấy là được.”
Ôn Ngôn gật đầu, sau bữa sáng cô liền đi ra
ngoài.
Thật ra hôm nay cô không định ra ngoài, ai ngờ Mục Đình Sâm đã nhờ Trần Nặc đưa cô đi kiểm tra sức khỏe. Cô muốn liên lạc với Trần Mộng Dao
nghĩ cách nhưng không gọi được cho cô ấy.
Rơi vào đường cùng, cô không còn cách nào khác
đành cắn răng đến bệnh viện.
Sau khi đến bệnh viện, cô hỏi bác sĩ mấy thủ tục liên quan đến khám sức khỏe và tránh những hạng mục khám không phù hợp với phụ nữ mang thai. Khi nhận được kết quả, sau nhiều lần xác nhận, cô chuyển cho Trần Nặc nhân tiện nói rõ: “Bác sĩ nói chỉ là hơi thiếu máu, không có vấn đề
gì khác.”
Trần Nặc Ti nghi ngờ, anh ta biết rằng “bệnh dạ dày” của Ôn Ngôn đã đến mức buồn nôn kinh niên, sao có thể ngoại trừ thiếu máu mà không có vấn đề gì khác? Anh ta tìm người để xác nhận báo cáo khám sức khỏe, nhưng không tìm được manh mối nào, xong xuôi anh ta mới giao cho Mục Đình
Sâm.
Mục Đình Sâm nhìn xấp giấy báo cáo, anh không hề tỏ ra thiếu kiên nhẫn, cẩn thận xem xét từng tờ
một.
Trần Nặc ở bên nhắc nhở: “Tôi đã tìm người xem qua rồi, chỉ là triệu chứng thiếu máu, hơi nghiêm trọng một chút, các hạng mục khám sức khỏe