Ôn Ngôn giễu cọt: “Tôi rất lạ đấy, bà không trông cậy vào Khương Nghiên Nghiên mà lại trông cậy tôi?” Cô không quên “người mẹ tốt” này của cô vốn biết rõ Mục Đình Sâm là chồng cô thế mà bà ta còn ngầm đồng ý để Khương Nghiên Nghiên làm tình nhân của anh, thậm chí bà ta còn khuyên
cô rời đi, quả thật là kinh tởm đến cực điểm!
Trần Hàm ít nhiều có hơi khó xử: “Ngôn Ngôn, mẹ biết con hận mẹ, khi Khương Nghiên Nghiên qua lại với Mục Đình Sâm, mẹ vốn không biết con và Mục Đình Sâm đã kết hôn rồi. Việc mẹ nói với con là yêu cầu không quá tốt, nhưng mẹ cũng ngăn Khương Nghiên Nghiên tiếp tục qua lại gần gũi với Mục Đình Sâm rồi, gần đây họ cũng không liên lạc thường xuyên nữa, điểm này con cũng nên nhận ra chứ nhỉ? Chỉ cần con giúp mẹ một lần, mẹ hứa Khương Nghiên Nghiên sẽ không xuất hiện quấy nhiễu cuộc sống của bọn con nữa, mẹ cũng sẽ…
không xuất hiện trước mặt con nữa!”
Ôn Ngôn giận quá hóa cười: “Bà đang ra điều kiện
với tôi sao? Chỉ cần tôi giúp bà, bà sẽ thay tôi giải quyết người tình của chồng tôi, bà cũng không làm tôi chướng mắt nữa à? Có bao giờ bà vì tôi và bố làm ra máy chuyện như vậy chưa? Gã đàn ông họ Khương kia đối với bà quan trọng như vậy sao? Quan trọng đến mức vứt chồng bỏ con, bây giờ
sống vô liêm sỉ như vậy! Dừng xe!”
Trần Hàm đỗ xe bên lề đường, Ôn Ngôn một giây cũng không muốn nán lại, khi cô xuống xe rời đi, Trần Hàm nói: “Con nghĩ thế nào cũng không sao, dù sao mẹ cũng là người sắp chết, mẹ chết rồi, có
lẽ con sẽ dễ chịu hơn đôi chút.”
Ôn Ngôn cắn môi bỏ đi không thèm quay đầu nhìn lại, lúc này trong lòng cô chỉ có tức giận, nhưng vừa nghĩ đến người phụ nữ từ lúc còn bé đến giờ vẫn luôn cứ khiến cô canh cánh trong lòng sắp
chết rồi, cô vẫn không khỏi buồn lòng… Khương gia.
Trần Hàm vừa bước vào liền nhìn thấy trên hành
lang có một đôi giày da nam đắt tiền, biết chồng
mình là Khương Quân Thành đã trở lại, trong lòng
bà chẳng máy vui vẻ, ngược lại có chút mệt mỏi.
Bỏ qua tiếng cười nói của hai bố con ở phòng
khách, bà đi thẳng lên lầu vào phòng ngủ.
Khi bà từ phòng tắm đi ra, thấy Khương Quân Thành đang lật túi xách của bà trên giường, bà
nhíu mày: “Ông tìm gì vậy?”
Sắc mặt Khương Quân Thành không tốt lắm: “Đây là cái gì?”
Trần Hàm nhìn thứ ông ta đang cầm trên tay, tiền lên xé nát: “Chỉ là báo cáo chẩn đoán giả mà thôi,
hiện tại không cần nữa.”
Vẻ mặt của Khương Quân Thành giãn ra một chút: “Làm tôi sợ chết khiếp, tôi còn tưởng rằng bà thật sự bị ung thư, tự dưng bà làm tờ giấy này làm gì? À đúng rồi, tôi nghe Nghiên Nghiên nói việc hợp tác với Mục thị không thành, bà đang làm gì vậy? Không phải tôi bảo bà đi tìm Ôn Ngôn sao? Sao
kết quả vẫn như vậy? Tôi kêu bà đi làm chuyện
làm ăn, không phải bảo bà đi tâm tình mẹ con!”
Trần Hàm nhìn người đàn ông trước mặt không nói nên lời, tuy rằng Khương Quân Quân đã tuôi trung niên nhưng vẫn có thể nhìn ra dáng vẻ tuần tú khi còn trẻ, thêm vào đó là tình yêu sâu đậm hồi đó cũng chính là nguyên nhân khiến bà không chút
do dự đến Khương gia.
Cho dù mấy năm trước nhị lão họ Khương vẫn luôn xem thường bà, nghĩ bà đã có con rồi còn đi tái hôn. Sau khi Nhị lão chết, bà vẫn miễn cưỡng kiên trì, bà cảm thấy kiếp này cũng không vô ích, nhưng bây giờ Khương gia lại xảy ra chuyện, người đàn ông này lại bắt bà tìm Ôn Ngôn, còn
ngắm ngầm tìm cách hại con bé.
Thật lâu sau bà mới lên tiếng: “Khương Quân Thành, ông từng không muốn tôi có dính dáng đến Ôn Ngôn dù chỉ một chút, cũng không muốn tôi tâm tình mẹ con với Ôn Ngôn, vậy thì ông cũng
đừng bảo tôi đi tìm con bé!”
Khương Quân Thành liền mắt bình tĩnh, nhưng rất
rõ ông ta đang nén lửa giận và bát: “Tôi chỉ muốn
kết quả.”
Trần Hàm hít sâu một hơi nói: “Vẫn chưa có kết
quả, nhưng sẽ sớm có… Cứ chờ thôi.”
Vì Khương gia mà bà đã lừa Ôn Ngôn rằng mình mắc bệnh ung thư, thậm chí còn nói việc Mục Đình Sâm lạnh nhạt với Khương Nghiên Nghiên là công lao của mình, khiến Ôn Ngôn nghĩ rằng bà đang ngăn cản Khương Nghiên Nghiên bám lấy Mục Đình Sâm.
Là một người mẹ, bà cũng cảm thấy ghê tởm bản thân mình,hơn nữa bà vô cùng thất vọng với Khương Quân Thành – người đàn ông vô dụng chỉ được cái mã xuất chúng, miệng ngọt lưỡi dẹo. Đến cùng, tồn vong của Khương gia lại phụ thuộc vào
một người phụ nữ là bà! Về đêm, khí trời mát mẻ.
Ôn Ngôn đứng trước cửa số sát đất nhìn màn đêm
bên ngoài, lòng cô rồi như tơ vò. Không biết từ lúc
nào, trời bắt đầu đồ cơn mưa phùn.
Nhìn thấy đèn xe sáng từ phía xa, những ngón tay mảnh khảnh của cô đan vào nhau, đặt sát nơi vạt
áo, cô xoay người đi xuống lầu.
Vài phút sau, trên người Mục Đình Sâm hơi thắm Ít nước mưa, anh bước vào nhà, cô cầm chiếc khăn khô bước tới: “Trời mưa nên nhiệt độ giảm xuống rồi, anh đừng đề mình bị cảm lạnh, nhanh đi
tắm đi.”
Mục Đình Sâm không nhận chiếc khăn cô đưa, anh thậm chí còn không thèm liếc cô, đi thẳng lên
lâu.
Cô cũng không cảm thấy xấu hổ, cô ngồi xuống
đặt tắm trên ghế sô pha.
Không lâu sau, Mục Đình Sâm tắm rửa xong đi xuống lầu, mái tóc đen ngắn của anh lắm tắm những giọt nước trong suốt, lúc anh đi ngang qua ghế sô pha thuận tay cầm khăn tắm lên lau tóc,
động tác nhỏ của anh lại khiến Ôn Ngôn có can
đảm đến gần anh.
“Tại sao anh lại từ chối hợp tác với Khương gia?” Cô hỏi thẳng.
“Bởi vì nhược điểm nhiều hơn ưu điểm, không thì
cô nghĩ sao?” Anh thản nhiên nói.
Ôn Ngôn mấp máy môi, không lập tức lên tiếng, cô thoáng suy nghĩ rồi lên tiếng: “Còn có thể thương
lượng được không?”
Động tác lau tóc của Mục Đình Sâm trở nên cứng đờ, anh bỗng ngước mắt lên nhìn cô, trong mắt mang theo vẻ khôi hài: “Cô đang cầu xin cho
Khương gia?”
Cô có chút lo lắng siết chặt lòng bàn tay, mặt không chút thay đổi nói: “Trần Hàm đã tìm tôi, chỉ cần tôi khiến anh đồng ý hợp tác với Khương gia, bà ta sẽ không xuất hiện làm chướng mắt tôi nữa, dù sao bà ta cũng sinh tôi ra, tôi không muốn có
bất cứ quan hệ gì với bà ta.”
Đôi mắt Mục Đình Sâm hơi rũ xuống, như thể một
tia thất vọng lướt qua: “Không còn gì nữa à?”
Cô ấy ngoảnh mặt đi chỗ khác, có chút chột dạ, cuối cùng cô quyết định thú nhận: “Còn nữa… bà ta đã hứa sẽ khiến Khương Nghiên Nghiên tránh xa anh một chút. Tất nhiên, nếu anh muốn ở bên Khương Nghiên Nghiên, tôi cũng chẳng còn cách nào, nhưng cách làm
của tôi cũng hợp tình hợp lý mà.”
Ngón tay nổi rõ khớp xương của Mục Đình Sâm chậm rãi gõ lên đệm sô pha bên cạnh, anh như đang suy nghĩ điều gì đó: “Vậy nên… rốt cuộc cô là vì để Khương Nghiên Nghiên cách xa tôi một chút… Hay là vì muốn phân rõ giới hạn với Trần Hàm? Hay là… Cả hai?”
Ôn Ngôn không dám nghĩ tiếp, cô chọn đáp án mơ: hồ nhát: “Cả hai…”
Mục Đình Sâm không trả lời cô ngay lập tức, đứng dậy bên cạnh cô, trả lời điện thoại.
Trên liền 1 8n. Ôn In có chút chột dạ, cô không dám ăn quá nhanh, thấy Mục Đình Sâm ăn chậm hơn mình, cô không nhịn được giúp anh gắp vài món vào bát anh, chủ yếu là cô sợ đến khi cô ăn xong xuôi rồi mà anh vẫn chưa ăn được miếng
nào…
Theo lượng ăn của hai người, tuy trên bàn có nhiều món nhưng khẩu phần không quá nhiều,
gần đây cảm giác thèm ăn của cô lại tăng lên…
Nhìn thấy động tác của cô, Mục Đình Sâm nghĩ rằng cô đang nôn nóng muốn nhận được đáp án, vì vậy anh ung dung nhìn cô nói: “Tôi sẽ cân nhắc,