Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 813: Thử là biết ngay thôi



Cô mở mắt ra quay mặt đi: “Chẳng phải là có người đã thay em thực hiện nghĩa vụ đó rồi sao? Xin lỗi, em chỉ cần nghĩ đến anh dây dưa với người đàn bà khác là không thể chịu nổi việc anh chạm vào người em rồi. chuyện nào ra chuyện đó, việc cho Thẩm giới vay tiền mà không nói với anh là lỗi của em, chuyện anh dây dưa không rõ ràng với Từ Như Linh, đấy là lỗi của anh, em không cho là vì em phạm lỗi mà anh có thể đi phạm sai lầm trắng trợn như thế.”

Trong bóng tối, cơ thể của anh ấy cứng đờ lại: “Ai nói với em là anh dây dưa không rõ ràng với cô ta? Có ai thay em thực hiện nghĩa vụ, em cứ thử đi rồi biết ngay thôi.”

Không kịp phản ứng lại, cô đã bị Mục Đình Sâm làm hơi đau nên cau mày lại, phát ra một tiếng rêи khẽ.

Anh ấy đã chứng minh rất tốt, không hề có chút cầu thả nào, sự nỗ lực của anh ấy cho cô biết, anh không hề có người phụ nữ khá!

c Nhìn thấy anh ấy đang dốc sức chứng minh sự trong sạch của bản thân, cô thử cố tình khiến anh ấy phân tâm, không muốn mắt mặt nói là mình không chịu được nữa: “Anh tại sao… lại để Từ Như Linh quay về tập đoàn họ Mục?”Anh cúi xuống, hôn lên khóe môi cô: “Bởi vì muốn nhìn thấy em sẽ bộc lộ ra biểu tình như thế nào, đương nhiên mỗi lần đều khiến anh thất vọng. Anh cho là anh đưa người mà em đích thân đuổi việc quay lại, em sẽ điên cuồng mà cãi nhau với anh, kết quả là…hơ…em khiến anh đau lòng, không chỉ là mỗi việc giấu anh cho Thẩm Giới vay tiền.”

: Cuộc đối đầu không ngang bằng về thực lực này đến cuối cùng kết thúc bằng việc Ôn Ngôn mệt đến nỗi ngủ thϊế͙p͙ đi mới hạ màn.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, Ôn Ngôn nhìn vào máy vét tích trêи cổ ở trong gương mà thấy buồn rầu, giữa trời mùa hè, cô không muốn mặc áo có cổ, nhưng tối qua Mục Đình Sâm lại quá đà, trêи người cô chẳng có máy chỗ mà không bị dính đòn.

Cô cúi đầu ủ ê đánh răng, vừa nghĩ lát nữa ra khỏi nhà nên mặc thế nào, Mục Đình Sâm đột nhiên đi vào nhà tắm nói: “Em đi ra đi.”

Cô không chịu, cô đi vào đây trước mà: “Em còn đang đánh răng.”

Anh không thèm lải nhải với cô, vội vàng súc miệng đỏ mặt đi ra.

Cô nhìn tủ quần áo cân nhắc một hồi lâu sau mới thay một bộ váy sườn xám nền trắng hoa màu lên, tóc dài cũng được búi lên, nhìn vào gương kiểm tra một lượt, chắc chắn là không có dấu vết nào bị lộ ra ngoài mới yên tâm đi ra.

Nhưng khi chuẩn bị đi xuống nhà thì bị Mục Đình Sâm vừa từ nhà vệ sinh ra gọi lại, giọng điệu có vẻ không vui: “Em mặc như thế này đi đến công ty?”

Cô cảm thấy kỳ quặc hỏi lại: “Công ty em cũng không yêu cầu bắt buộc phải mặc đồ đi làm, hơn nữa trời nóng như thế này, em mặc như thế này có làm sao đâu?”

Anh ấy tiến đến trước, ngón tay thon dài vuốt ngược từ dưới đùi lên, trượt vào chỗ xẻ tà: “Ngắn quá.”

Tim cô đập nhanh hơn một chút, không để ý gì đến ý kiến của anh, gạt bàn tay anh ra: “Em còn thấy cái cỗ áo này nóng quá đây…Anh không thích nhìn thì đừng nhìn!”

Anh bá đạo đầy cô dựa vào góc tường, cúi đầu nhìn cô với ánh mắt sáng rực: “Có tin là anh có thể khiến em hôm nay không ra khỏi nhà được không? Muốn đi ra ngoài thì phải nghe anh, đi thay một bộ đồ có thể khiến anh vừa mắt.” Cô ấy không hề biết là cô ấy mặc chiếc váy sườn xám này quyến rũ đến thế nào, đường cong trêи cơ thể hiện lên rõ rệt, đã thế nó lại còn rất ngắn.

Trong đầu của Ôn Ngôn vô duyên vô cớ lại hiện lên hình ảnh chuyện của tối qua, nhanh chóng cúi thấp người chui qua dưới cánh tay: “Em đi thay!”

Bởi vì không muốn lại bị anh bắt đi thay đồ thêm một lần nữa, lần này cô nhất định khiến anh hài lòng, mặc đồ đi làm, duy nhất có một khuyết điềm đấy là vừa bí vừa nóng…

Hôm nay cô không muốn đến công ty, mặc đồ đi làm ra ngoài đi vẽ là không thoải mái nhất, nhưng mà lại bắt buộc phải hợp với ý anh ấy, chỉ nghĩ đến chuyện này là cô đã thấy buồn bực rồi.

Lúc ra khỏi nhà, Mục Đình Sâm hình như là tiện thể hỏi cô: “Có cần anh đưa em đi không?”

Anh ấy trước đây đều cứ thế mà đưa cô đi, là gì mà lại còn hỏi cô có cần đưa đi không cơ chứ? Cô thật là muốn nói với anh ấy là cô có sáu cái chân, chạy còn nhanh hơn xe của anh, không cần anh đưa đi: “Không cần, em không đến công ty, là đi ra ngoài vẽ phác thảo.”

Anh không nói thêm gì, chỉ nói Trần Nặc lái xe đi. Truyện Cổ Đại

Cô nhìn theo chiếc xe phóng vụt đi, bực bội dậm chân, chuyện lần này không chịu cho qua phải không? Trước đây cãi nhau còn dữ dội hơn lần này, sau khi ngọt ngào xong đều sẽ như chưa xảy ra chuyện gì cả, tại sao lần này việc cho Thẩm Giới vay tiền lại không như thế được? Rốt cuộc là phải làm thế nào mới có thể khiến anh ấy thoải mái trong lòng đây?

Bắt xe đến quán cafe cô thích đến nhất để vẽ phác thảo, Trần Mộng Dao đột nhiên gọi điện thoại đến “hỏi thăm”: “Tiểu Ngôn, cậu và Mục Đình Sâm thế nào rồi? Mình nghe anh nhà mình nói là hai người lần này có vẻ nghiêm trọng.”

Ôn Ngôn bực bội nói: “Anh nhà cậu nói không sai chút nào, Mục Đình Sâm muốn ly dị với mình đây.”

Trần Mộng Dao ở đầu dây bên kia lập tức bùng nổ: “Cái gì?

Lúc ban đầu thì ép cậu kết hôn chính là anh ta, chỉ vì chút chuyện nhỏ nhặt thế này là anh ta lại đòi ly dị với cậu? Được lắm, ly dị thì ly dị, con cậu đem đi, đòi anh ta thêm một khoản tiền lớn, mỗi tháng còn phải đưa cho cậu thêm tiền sinh hoạt, cậu phải đấu tranh lấy lợi ích lớn nhất có thể, không được chỉ vì để trút cục tức nhất thời mà không lấy của anh ta đồng nào!”

Ôn Ngôn dở khóc dở cười: “Cậu hy vọng mình ly dị với anh ấy đến thế cơ à? Chuyện vẫn chưa nghiêm trọng đến thế, anh ấy chỉ là nói ra một lần thế thôi, vẫn chưa có thực hiện, hơn nữa mình cũng không đồng ý, trước mắt mà nói thì xem ra chỉ là nói vậy thôi. Cậu yên tâm, kể cả có ly dị thật thì mình cũng không thể không lấy một đồng nào được, Tiểu Đoàn Tử mình cũng sẽ không để cho anh ấy được, Tiểu Đoàn Tử là sinh mạng của mình.”

Trần Mộng Dao thở ra nhẹ nhõm: “Cậu chỉ biết dọa mình đấy à, mình nói mà, Mục Đình Sâm làm sao mà nỡ ly dị với cậu được? Cậu là do anh ta một tay nuôi lớn, còn chia đôi xẻ lứa, chuyện xấu làm hết mới ép được cậu lôi về làm vợ, làm sao mà dễ dàng thả cậu đi như thế được chứ? Chỉ có cậu hạ được quyết tâm rời xa anh ta thôi, anh ta làm sao mà hạ quyết tâm không cần cậu được. Không có chuyện gì đâu, mình chỉ hỏi vậy thôi, mình đi làm việc đây, chúng ta nói chuyện sau nhé.”

Cúp điện thoại, nụ cười trêи môi của Ôn Ngôn vẫn chưa tắt, thật sự giống như Trần Mộng Dao nói sao? Mục Đình Sâm không nỡ ly dị với cô? Nhưng mà rốt cuộc là anh ấy đã nói ra hai chữ “ly dị” đó.

Điện thoại lại đột ngột đỗ chuông một lần nữa, cô tưởng là Trần Mộng Dao quên nói chuyện gì đó, không ngờ đấy là Thẳm Giới gọi điện đến.

Cô do dự một lúc mới nhắc máy: “A lô?”

Đầu bên kia điện thoại, giọng nói của Thầm Giới vẫn ấm áp như ban đầu: “Tiểu Ngôn, em cho anh số thẻ ngân hàng của em, anh chuyển tiền trả em. Công ty lấy về được một khoản tiền hạng mục, trả toàn bộ tiền nợ thì vẫn không đủ, anh muốn trả khoản nợ của em trước, nợ tiền em khiến lòng anh cảm thấy yên tâm.”