A Trạch gật đầu nhìn chiếc xe của Diệp gia đi xa rồi mới bắt taxi rời đi.
Trước đây anh chỉ có một mình không có gì phải lo lắng, sau này có con thì đi đâu anh cũng nghĩ đến, cảm giác có một mái ấm thật vui, bất kể lúc nào cũng có người ở nhà đợi anh về, trước khi về đến nhà An Nhã đã ở cửa ôm đứa bé vào lòng đợi anh, cảm giác đó rất yên tâm và thiết thực.
Nhưng lần này trở về, anh không nói trước với An Nhã, sợ cô thật sự ngốc vẫn đợi anh gần hết đêm.
Về đến nhà, anh nhẹ nhàng mở cửa bước vào nhà, vào phòng ngủ thay quần áo rồi vào phòng tắm, phải tắm sạch bụi toàn thân mới được lại gần con.
Sau khi tắm xong, anh do dự, đi vào phòng ngủ chính nơi An Nhã và đứa trẻ ngủ, cho đến nay, anh và An Nhã vẫn ngủ trong phòng riêng biệt, dù sao thì anh cũng không về thường xuyên.
Nhìn thấy rõ ràng đứa nhỏ đang ngủ trong bóng tối, trên mặt nở nụ cười nhẹ, bàn tay ôm đứa nhỏ kia cũng không đành lòng buông ra.
Đèn bàn cạnh giường đột nhiên sáng lên, An Nhã ngồi dậy: “A Trạch, anh về rồi à? Sao anh không nói trước với em? Anh ăn gì chưa? Em lấy cho anh chút gì để ăn nhé.”
A Trạch đứng thẳng dậy lắc đầu: “Không, anh không đói, anh đói thì anh sẽ bảo dì nấu, em không cần nấu gì cả. Thời gian này ở nhà không có việc gì chứ? Số tiền còn đủ để chỉ tiêu không?”
– An Nhã vội vàng nói: *Ở nhà cái gì cũng ôn, tiền cũng đủ xài, tháng sau anh không cần đưa tiền nữa, ngay cả lương của dì em cũng có đủ trong tay, em không tiêu xài xa hoa, hàng tháng đều dư dả. Anh về… Diệp Quân Tước cũng đã về phải không?”
A Trạch không nói mà chỉ gật đầu. Lần này Diệp gia đột nhiên muốn trở lại đế đô, chỉ sợ không đơn giản như vậy, bởi vì lão gia tử Diệp gia lại phải nhập viện. Bây giờ xem ra trước đó lão gia tử cố tình đuổi Diệp Quân Tước, nhưng không biết làm thế nào đã để lộ phong thanh, để cho Diệp Quân Tước đang ở xa Hải Thanh vẫn biết được chuyện đó. Có lẽ Diệp gia sắp thay đổi rồi.
Thấy anh im lặng, An Nhã thận trọng hỏi: “Nếu không… đêm nay anh ngủ với em đi? Sau khi anh đi bộ đồ giường trong phòng anh đã được dì giặt sạch, giò vẫn chưa đổi, đã muộn như vậy, chúng ta để yên mọi chuyện trước đi.”
A Trạch im lặng một lúc, nói: “Không sao, anh tự mình đổi là được, em ngủ tiếp đi.”
Khi anh quay người rời đi, An Nhã bắt ngờ ôm eo anh từ phía sau: “A Trạch! Anh ở lại được không? Em… em nghĩ chúng tôi giống như những cặp đôi bình thường…”
Ý của cô không thể rõ ràng hơn, A Trạch cũng không phải vị thánh, anh thừa nhận anh có suy nghĩ về chuyện đó, nhưng lý trí vẫn chiếm ưu thế: “Anh mệt rồi, trước tiên đi nghỉ ngơi đi, hai ngày nay anh đều ở nhà, ngày mai anh sẽ cùng em đi mua đồ còn thiếu ở nhà.”
An Nhã giữ chặt anh, không chịu buông ra: “Tại sao anh không chạm vào em? Chẳng lẽ chúng ta không phải vợ chồng sao?
Hay trong lòng anh chưa từng nghĩ như vậy?” Trong lòng cô đã xác định anh rồi, cô sợ anh sẽ không dành tình cảm cho cô.
A Trạch xoay người nhìn cô: “Em là cảm thấy em nợ anh sao?
Mặc dù anh đã nuôi em, nhưng em cũng đã sinh cho anh một đứa con, giữa chúng ta không ai nợ ai. Không phải em thích Kính Thiếu Khanh sao? Bên cạnh một người đàn ông em không thích, em cũng sẽ không hạnh phúc. Anh không thích ép buộc người khác, em không cần cảm thấy như em nợ anh.”
An Nhã liên tục lắc đầu: “Không phải như vậy… Sau khi trải nghiệm, em nhận ra đơn giản mới là điều đúng đắn, lúc trước em từng làm chuyện sai làm chỉ vì em ghen tị với Trần Mộng Dao, em không còn thích Kính Thiếu Khanh nữa, em hối hận vì những chuyện em đã làm, anh cảm thấy em rất bất kham đúng không? Cho nên anh mới không chịu nhìn em nhiều hon.
Không cần biết chúng ta có phải kết hôn vì Diệp Quân Tước hay không, bây giờ em chỉ muốn sống một cuộc sống tốt đẹp với anh. Em muốn biết trong lòng anh nghĩ gì, nếu anh không có cảm giác gì với em… vậy thì sau này em sẽ không nhắc nữa.”
Nói đến đây, A Trạch không có chỗ để rút lui nữa. Nhưng trong lòng anh vẫn còn do dự, hắn sợ An Nhã không nghĩ rõ ràng: “Nếu không… em nghĩ lại lần nữa đi? Anh cũng sẽ nghĩ thật kỹ, sáng mai, chúng ta sẽ đưa ra câu trả lời của riêng mình.”
An Nhã đã nghĩ rất kỹ, đã nghĩ rất nhiều suốt vô số ngày đêm: “Được thôi, quyết định của em sẽ không thay đổi, em sẽ đợi câu trả lời của anh ngày mai.”
Sáng sớm hôm sau, An Nhã dậy sớm làm bữa sáng, bình thường đều là dì trong nhà nấu ăn, hôm nay cuối cùng A Trạch cũng ở nhà nên cô muốn tự mình làm.
Dì ôm đứa trẻ nhìn cô bận rộn, chân thành khen ngợi: “Thưa phu nhân, cô thật khéo léo. Tiên sinh làm nghề gì vậy? Tôi thấy không phải lúc nào cũng ở nhà. Sau khi sinh con xong, tôi không thấy cậu ấy ở nhà nhiều, đứa trẻ chỉ sợ là không thân với cậu ấy.”
An Nhã không biết phải nói thế nào về công việc của A Trạch, cho nên cô chỉ có thể giải thích một cách trôi chảy: “Anh ấy…
tính chất công việc của anh ấy là luôn đi công tác, cũng là vì chu cấp cho gia đình, tôi có thể hiểu được. Con cái thì khi lớn lên kiểu gì cũng sẽ thân với bó.”
Dì đầy ghen tị: “Tiên sinh có được người vợ hiểu chuyện khiến người bớt lo như vậy, chả trách lại có thể thoải mái chạy ra ngoài. Đàn ông ở tuổi tiên sinh, không nhiều người có trách nhiệm như vậy, tôi đã thấy rất nhiều người chơi bời lêu lổng, dựa vào phụ nữ nuôi sống, hoặc chỉ ăn bám, thưa phu nhân, cô đã nhặt được một kho báu rồi.”
An Nhã thích nghe người khác khen ngợi A Trạch, mỗi lần nghe được những lời khen này cô đều cảm thấy hài lòng không chịu được, khuyết điểm duy nhát là cô và A Trạch không giống như những cặp đôi bình thường.
Tối qua A Trạch về muộn, anh thức dậy đã gần chín giờ. An Nhã đã giúp anh chuẩn bị một bàn chải đánh răng mới: “Anh mau tắm rửa ăn uống đi, em đã chuẩn bị bữa sáng rồi.”
: A Trạch nhìn vẻ mặt của cô, đột nhiên nghĩ đên những gì anh đã hứa đêm qua: “Anh… nghĩ kỹ rồi.”
Mặc dù An Nhã luôn chờ đợi câu trả lời của anh, nhưng khi anh thực sự muốn nói, cô lại trở nên lo lắng: “Anh đi tắm trước đi, ăn xong rồi tính đến chuyện đó! Em sẽ cho con bú.”
Anh gật đầu, cầm bàn chải đánh răng vào phòng tắm.
Khi anh trở ra, An Nhã vẫn đang cho con bú trong phòng ngủ, anh suy nghĩ một lúc, thay vì ngồi xuống ăn, anh bước vào phòng ngủ.
Nghe thấy có người mở cửa, An Nhã vô thức chặn ngực, thấy là A Trạch, hai má có chút đỏ lên: “Anh đi ăn đi, em sẽ xong ngay thôi…”
A Trạch không vì cảm thấy xấu hỗ mà né tránh, anh bước đế nhìn chằm chằm vào cậu bé đang ra sức bú sữa: “Nuôi con bằng sữa mẹ rất vất vả phải không?”
An Nhã giật mình, rồi thấp giọng nói: “Thực ra thì không khó, cũng là vì con mình mà.”
Anh chợt ngước mắt lên nhìn cô: “Anh nghĩ kỹ rồi, anh cũng cảm thấy cuộc sống bây giờ tốt đẹp, nếu em không có ý kiến gì thì hãy cứ sống với nhau thế này. Nếu có ngày em phát hiện em vẫn thích Kính Thiếu Khanh, hoặc nếu em thích người khác, em muốn rời đi, vậy thì cứ rời đi, nếu em cảm thấy đứa trẻ rườm rà, em có thể để lại cho anh. Anh sợ em chỉ quyết định theo cảm tính nên đây cũng có thể coi là một đường lui đối với em, nếu thật sự có ngày như vậy em cũng không cần cảm thấy gánh nặng tâm lý.”