Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 851: Nên cô đơn cả đời



Cô bỏ ra hồi lâu mới ép buộc mình tỉnh táo lại, vì tỉnh táo, cô đem mu bàn tay bắm đến chảy máu. Đến khi cô đứng dậy trở về phòng, Diệp Quân Tước đã tắm rửa xong, đang ngồi ở phía trước cửa số hút thuốc. Sắc màu ấm dưới ánh đèn, trên mặt anh lạnh lùng không có rõ ràng như vậy, nhiều hơn máy phần nhu hòa, cô lấy dũng khí lấy ra đơn thỏa thuận ly hôn: “Đơn này buổi tối tôi đã ở nhà viết xong rồi, tôi cũng đã nói trước rồi, tôi chỉ cần đứa nhỏ, coi như tôi cầu anh, ký tên đi.”

Diệp Quân Tước nghiêng mặt qua nhìn tờ đơn trong tay cô, ánh mắt thuận tay của cô nhìn lên, lúc trông thấy mu bàn tay cô máu thịt be bét, anh giật mình: “Không phải tôi muốn bức điên cô, là chính cô muốn bức điên mình. Bỏ tờ đơn xuống, đi xử lý vết thương đi, tôi phải suy nghĩ một chút.”

Cô thấy anh không nổi giận, thoáng nhẹ nhàng thở ra, đem tờ đơn đặt ở vị trí gần nhất với anh, sau đó ra tìm hộp thuốc, ngồi ở mép giường xử lý vết thương. Bởi vì vết thương ở lưng tay, cô chỉ dùng một cái tay khác xử lý không tiện lắm, vụng về nửa ngày cũng không có băng bó xong. Đột nhiên, Diệp Quân Tước đi tới trước gót chân cô, ngồi xỗm người xuống, cần thận giúp cô nắm tay băng bó kỹ, động tác của anh không tính đặc biệt ôn nhu, cô thậm chí có chút đau, nhưng không biết vì sao, cô đột nhiên đã cảm thấy, anh không có đáng sợ như vậy.

“Xem tay mình là móng heo sao? Nếu cô thật sự khó chịu, có thể cắn tôi, tôi không sợ đau.” Anh nửa đùa nửa thật nhìn cô nói.

Khúc Thanh Ca chóp mũi chua chua, thấp giọng nói: “Nếu tôi thật sự cắn anh, anh sẽ giết tôi đi?”

Hắn đột nhiên xích lại gần cô, hô hấp gần trong gang tấc: “Không phải cô từng cắn tôi sao?” Vừa mới dứt lời, anh liền chụp lên cánh môi cô. Đúng vậy, cô từng cắn, lần trước ở phòng tắm, cắn đầu lưỡi của anh.Thân thể Khúc Thanh Ca cứng ngắc, không giống như lúc trước mừng rõ điên dại đáp lại anh, đối với người đàn ông trước mắt này, cô thực sự không nên ôm lấy kỳ vọng một lần nữa. Cô không biết hiện tại ôn nhu của anh có phải là để cô rơi vào cạm bẫy, cô không dám tùy tiện rơi vào nữa.

Phát hiện cô không đáp lại bất cứ gì, chỉ là đơn giản là tùy ý để anh hôn, Diệp Quân Tước bỗng cảm thấy không thú vị, không tiếp tục nữa: “Trước tiên cô ngủ một giấc đoàng hoàng đi, sáng sớm ngày mai, tôi nói bảo mẫu giao con cho cô. Trước khi tôi nghĩ xong là muốn ly hôn hay không, cô an tâm ot lại đi, muốn ra ngoài… tôi để A Trạch cùng đi với cô.”

Khúc Thanh Ca gật đầu, nhanh chóng lên giường đem cả người mình che ở trong chăn, cô sợ anh lại có ý nghĩ gì, hiện tại cô không muốn phát sinh bất cứ chuyện thân mật nào với anh.

Trông thấy phản ứng của cô, Diệp Quân Tước bắt đắc dĩ đưa chăn mềm kéo xuống dưới cổ của cô: “Tôi ngủ phòng khách, cô yên tâm ngủ đi.”

Đợi đến khi đèn của phòng được tắt, tiếng đóng cửa truyền đến, Khúc Thanh Ca lúc này mới triệt để buông lỏng xuống, thần kinh căng thẳng cả ngày, cô đã sớm buồn ngủ tới cực điểm, rất nhanh liền tiến vào mộng đẹp.

Ngày thứ hai lúc cô tỉnh lại, đứa nhỏ đã bình yên ngủ ở bên cạnh cô, không khóc không nháo, nhìn qua trước đó được chăm sóc không tệ.

Cô ôm đứa nhóc xuống lầu dạo qua mấy vòng, không nhìn thấy bóng người Diệp Quân Tước, hỏi một chút mới biết được, anh đã sớm ra ngoài. ngay cả đơn thỏa thuận ly hôn cũng chưa nhìn đến, muốn anh ký tên, so với lên trời còn khó hơn.

Hồi tưởng chỉ tiết tối hôm qua, trong nội tâm cô có loại cảm giác kỳ quái, làm cô cảm tháy… anh là đơn thuần không muốn ly hôn, cũng không phải là bởi vì vấn đề cỗ phần. Nhưng vì sao không muốn ly hôn đây? Cô nghĩ mãi mà không rõ.

Cao ốc tập đoàn Mục thị, Diệp Quân Tước không mời mà tới.

Mục Đình Sâm không thèm để ý anh, lần trước Diệp Quân Tước lừa anh đến chỗ hẹn, về đến nhà anh liền chột dạ đi tắm rửa, thay quần áo, không dám để Ôn Ngôn đụng vào, sợ bị cô ngửi được mùi hương kì lạ gì, loại người này, vẫn là ít gặp thì tốt.

Diệp Quân Tước không thèm để ý thái độ Mục Đình Sâm, nhận trà nóng Đới Duy đưa tới, thổi thổi, nhấp một ngụm: “Mục Đình Sâm, tôi là tới hỏi hỏi anh, loại con gái như Ôn Ngôn, anh làm sao giải quyết được thế?”

Mục Đình Sâm liếc mắt nhìn anh, tức giận nói: “Loại con gái nào? Chú ý từ ngữ anh đang dùng.”

Diệp Quân Tước cười đến lưu manh vô lại: “Ha ha, không phải ụ) nghĩa xấu gì, là cảm thấy cô ấy không dễ giải quyết lắm. Loại con gái thà chết không chịu thua như cô ấy, anh là thế nào để cô ấy đối với anh khăng khăng một mực? Tôi cực kỳ hiếu kỳ…”

Mục Đình Sâm không có trả lời vấn đề của anh, hỏi ngược lại: “Nghe nói anh bên kia đang náo muốn ly hôn, đây là bị giày vò đến không còn biện pháp, mới chạy tới hỏi tôi? Cách để con gái đối với anh khăng khăng một mực, chính là để cô ấy yêu anh.”

Diệp Quân Tước có chút nghỉ ngờ: “Vậy vốn dĩ từ đầu đã yêu, như thế nào lại hung hăng muốn ly hôn? Loại tình huống này giải quyết như thế nào?” Đối với chuyện Khúc Thanh Ca yêu hay không yêu anh, anh vẫn là có tự tin.

Mục Đình Sâm lộ ra một tia ghét bỏ: “Đó chính là vấn đề của anh. Đừng phiền tôi, đang bận đây, chính anh không có chuyện làm? Chạy tới chỗ tôi vì miếng nước uống? Có thể có liêm sỉ chút không?”

Diệp Quân Tước buông trà nóng trong tay xuống: “Nói thật giống như tôi thích uống trà chỗ anh lắm vậy. Tôi không chú ý Trần Mộng Dao nữa, không phải anh nên vui vẻ sao? Vui vẻ thay vị anh em thân thiết Kính Thiếu Khanh của anh, vậy anh còn không tranh thủ thời gian giúp tôi một chút? Một khi tôi ly hôn, nói không chừng lại một lần nữa tìm Trần Mộng Dao, đến lúc đó xem ai loạn tâm đây.”

Mục Đình Sâm bị anh phiền đến không chịu được: “Nếu anh bình thường đối tốt với Khúc Thanh Ca một chút, cô ấy cũng sẽ không muốn ly hôn. Nếu anh thật sự không biết cách đối tốt với người khác, thì tham khảo cách lúc trước Trần Mộng Dao đối xử với anh. Nhưng mà nói thật, loại người máu lạnh như anh, nên cô đơn cả đời, đừng đi tôn thương người khác.”

Diệp Quân Tước đã có tính toán, cũng có chủ ý khác: “Hôm nay chị dâu có rảnh không?”

Mục Đình Sâm biến sắc: “Ai là chị dâu anh? Ít chú ý đến cô ấy đi.”

Diệp Quân Tước có chút im lặng: “Ý của tôi là, nếu cô ấy rảnh rỗi, để cô ấy mang Khúc Thanh Ca ra ngoài dạo chơi, giải sầu một chút, Khúc Thanh Ca ở chỗ này không có bạn bè gì, cũng chỉ có… Trần Mộng Dao, tôi không tiện tìm Trần Mộng Dao, anh coi như giúp một chút đi, tốt xấu gì thì hiện tại chúng ta cũng là quan hệ hợp tác.”

Mục Đình Sâm không nhịn được gửi cho Ôn Ngôn một tin nhắn: “Được rồi, cút đi.”

Diệp Quân Tước đạt đến mục đích, tiêu sái đứng dậy rời đỉ, trước khi đi vẫn không quên chọc tức Mục Đình Sâm: “Cám ơn, anh trai.”

Mục Đình Sâm thuận tay cầm ống đựng bút ném về hướng cửa: “Con mẹ nó ai là anh trai anh?!”

Lúc nhận được tin nhắn của Mục Đình Sâm, Ôn Ngôn đang ở bên ngoài vẽ vật thực, cô không có hỏi vì sao, trực tiếp hẹn Khúc Thanh Ca ra.

Lúc hai người gặp mặt, còn có A Trạch đi theo, Khúc Thanh Ca là mang theo đứa nhỏ ra, A Trạch theo ở phía sau đẩy xe hài nhi, người không biết còn tưởng là Khúc Thanh Ca với A Trạch mới là vợ chồng.

Khúc Thanh Ca và Ôn Ngôn cũng không phải đặc biệt quen thuộc, rất tò mò vì sao đột nhiên hẹn gặp: “Chị dâu, vì sao đột nhiên hẹn tôi ra đây? Tôi gọi cô như thế, cô sẽ không để ý chứ? Nếu để ý, vậy tôi gọi cô là Mục phu nhân đi.”

Ôn Ngôn cười cười: “Tôi không để ý, nhưng cô vẫn nên gọi tôi là Ôn Ngôn đi, thế này tôi quen thuộc hơn. Kỳ thật… Tôi cảm thấy chắc là Diệp Quân Tước muốn tôi hẹn cô ra ngoài giải sầu, chắc là anh ta đã đi tìm Mục Đình Sâm.”