Chờ Đới Duy ra ngoài, cô nhìn hồng trà trên bàn, lớp ngụy trang kiên cường cuối cùng cũng dần sụp đổ. Cô không dám nếm thử hương vị ly hồng trà kia, bất luận là nhiệt độ hay là khẩu vị, khẳng định đều là loại Mục Đình Sâm thích nhát, cũng là loại thường uống nhát. Cô ghé vào bàn làm việc khóc nức nở, nhưng không dám khóc tạo âm thanh quá lớn, gắt gao cắn môi, tận đến lúc máu tươi chảy ra ở giữa răng và môi.
Mục Đình Sâm, cầu xin anh trở về có được không? Em sẽ không bao giờ gây sự với anh nữa, sẽ không bao giờ tức giận với anh nữa…
Mục Đình Sâm, không có anh em thật sự không chịu được, em không biết nên làm thế nào.
Mục Đình Sâm, anh chỉ đang nói đùa với em có đúng không?
Buổi tối lúc cô chuẩn bị về nhà, Đới Duy trông thấy hốc mắt cô hơi sưng đỏ, cảm thấy nghỉ hoặc, nhưng không dám hỏi. Thời điểm Trần Nạc lái xe đưa cô trở về nhà, ở trên đường, cô nhìn ra ngoài cửa xe hỏi: “Anh nói xem, anh ấy còn có thể trở về không? Sẽ có kỳ tích xảy ra không? Tôi luôn cảm thấy anh ấy chưa chết, rõ ràng anh ấy là người tôi đuổi thế nào cũng không đi, làm sao lại cam tâm tình nguyện để bản thân cứ như vậy mà… biến mắt?”
Trần Nặc nhìn cô thế này, trong lòng cũng khó chịu theo: “Phu nhân, đừng quá đau lòng, Mục thị cần cô, tiểu thiếu gia cũng cần cô. Bên kia chú Lâm đang tiến hành công việc tìm kiếm, nói không chừng rất nhanh sẽ có tin tức. Đúng rồi, Kính thiếu bên kia cần thông báo một tiếng không? Có lẽ sẽ có chỗ cần cậu ấy hô trợ.”
Ôn Ngôn nhắm mắt lại, sợ nước mát lại rơi xuống nữa: “Tôi sẽ nói với anh ấy.”
Cô vừa tiếp nhận công ty, có phải giao tiếp nhiều, không có người cầm tay chỉ cô, cô như đứa bé tự mình tìm tòi, mang cả tài liệu về. Ban đêm thời điểm Tiểu Đoàn Tử quấn lấy cô, cô nóng nảy khác thường, bảo má Lưu ôm Tiểu Đoàn Tử đi, cô không có cách nào bận tâm Tiểu Đoàn Tử, bây giờ việc cấp bách là giữ vững Mục thị, bây giờ chuyện gì cũng cần cô chống đỡ, áp lực của cô thực sự quá lớn.
Bận rộn ở thư phòng đến nửa đêm, chịu không nổi nữa cô mới trở về phòng ngủ. Vừa ngủ, là liên tục mơ thấy ác mộng. Cô mơ thấy có người gõ cửa phòng, giống như cái đêm chú Lâm và Diệp Quân Tước gõ cửa vậy, trong mộng cô xuống giường mở cửa, đứng ở ngoài cửa, là Diệp Quân Tước toàn thân ướt nhẹp, lúc cô đang muốn nói chuyện, mặt của Diệp Quân Tước biến thành giương mặt của Mục Đình Sâm. Anh ôm cô vào trong lòng: “Anh về rồi.”
Trong mộng, cơ thể của anh rất lạnh, lạnh thấu xương, cô lại không nỡ buông ra, ở trong ngực anh mà khóc lớn lên.
Thế là, cô khóc từ trong mộng tỉnh lại, không có bóng dáng Mục Đình Sâm, bi thương càng thêm nồng đậm.
hận không thể tách ra thành hai nửa để dùng.
Thời điểm nghỉ trưa, Đới Duy thấy cô không có ý muốn đi ngoài ăn cơm, liền hỏi: “Phu nhân, cô muốn ăn cái gì? Tôi giúp cô đi mua thức ăn?”
Cô vẫy tay áo: “Không ăn, không thấy ngon miệng, tôi híp mặt một hồi, có hơi buồn ngủ.” Tối qua cô chỉ ngủ một chút, thực sự không chịu được.
Đới Duy đáp một tiếng, rồi lui ra ngoài.
Cô vô cùng mệt mỏi, lại ngủ không được, nghĩ nghĩ một chút, lầy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho Kính Thiếu Khanh: “Thiếu Khanh, tôi có chuyện cần nói với anh, nếu anh có thời gian, tới nói chuyện trực tiếp đi.”
Kính Thiếu Khanh lần đầu tiên thấy cô nghiêm túc như vậy, nghe thấy ngữ khí đã cảm thấy có chuyện gì đó xảy ra: “Được, tôi sẽ tới ngay, lúc này vừa vặn có thời gian, cô đang ở Mục trạch sao?”
Cô nói: “Tôi đang ở văn phòng của Mục Đình Sâm.”
Rất nhanh, Kính Thiếu Khanh liền mang theo Trần Mộng Dao đến, Trần Mộng Dao rất vui vẻ, ở trong văn phòng Mục Đình Sâm chơi đùa lung tung: “Có chuyện gì quan trọng cần chúng mình tới sao? Cậu ở văn phòng Mục Đình Sâm làm gì? Anh ấy còn chưa về sao?”
Ôn Ngôn mở miệng nói: “Anh ấy không về được nữa rồi, thuyền chìm, chỉ có Diệp Quân Tước sống sót trở về. Hai ngày này mình đều ở đây xử lý công việc, thử tiếp quản công ty.”
Trần Mộng Dao và Kính Thiếu Khanh đồng thời ngần cả người, một mặt khó có thể tin, chuyện khiến bọn họ khó tin hơn là, lúc Ôn Ngôn nói lời này vẻ mặt rất bình tĩnh.
Ôn Ngôn sớm biết bọn họ sẽ phản ứng như vậy: “Sự thật chính là như vậy, tất cả mọi người trên thuyền, chỉ có Diệp Quân Tước sống tiếp được, Mục Đình Sâm đưa hi vọng sống cuối cùng cho anh ta.”
Lông mày Kính Thiếu Khanh nhăn thành một đoàn, âm thanh có chút run rẫy: “Chuyện này đều là Diệp Quân Tước nói sao?
Cô tin lời cậu ta nói? Nhỡ đâu là cậu ta hại chết Đình Sâm thì sao? Dù sao tôi cũng không tin cậu ta, cậu ta hoàn toàn có động cơ hại chết Đình Sâm!”
Trần Mộng Dao và Kính Thiếu Khanh có cùng cách nhìn: “Mình cũng cảm thấy như vậy! Mục Đình Sâm đi cùng thuyền với anh ta, nếu anh ta cùng chét, hiềm nghỉ kia còn có thể biến mát, hét lần này tới lần khác anh ta một mình trở về, mình không tin không liên quan gì đến anh ta! Mình còn cho là anh ta sẽ tốt nên, không ngờ là vẫn như thế! Sao anh ta có thể như vậy chứ? Mục Đình Sâm chết, cậu và Tiểu Đoàn Tử phải làm sao bây giờ?”
Ôn Ngôn đưa tay vén lại sợi tóc bên tai, có vẻ hơi bất lực: “Mình từng thăm dò, không phải anh ta. Mình cảm giác được.
Mình có đem Mục thị chắp tay tặng cho anh ta, anh ta cũng không chịu nhận, nếu anh ta hại chết Mục Đình Sâm, mục đích không phải là Mục thị sao? Anh ta từng nói trước khi đi có kiểm tra thuyền, không có vấn đề gì, nhưng không biết là nguyên nhân ở đâu, vừa vặn gặp thời tiết không tốt, nhưng sóng gió không đến mức làm thuyền chìm, thời điểm bọn họ muốn chạy trốn, phát hiện thuyền cứu sinh đều đã bị phá hủy. Người phía sau làm, là một người hoàn toàn khác. Bây giờ mình không cách nào thăm dò ai là người đứng sau việc này, mình đến thời gian… ôm Tiểu Đoàn Tử một cái cũng không có.”
Kính Thiếu Khanh thấy Ôn Ngôn nói như vậy, anh cũng bắt đầu hoài nghi, thật sự không phải là Diệp Quân Tước sao? Anh tương đối tin tưởng lực phán đoán của Ôn Ngôn, lại sợ là Ôn Ngôn trong lúc tuyệt vọng phán đoán không chính xác: “Cô nên nói cho tôi biết sớm một chút, một mình gánh vác, sao cô có thể chịu được? Bây giờ mẹ tôi đang ở nhà chăm đứa nhỏ, có lẽ bà ấy có thể giúp cô một chút, trước đây cô chưa từng quản lý công ty, bây giờ đột nhiên tiếp nhận sẽ rất khó khăn. Để Dao Dao trở về chăm con, mẹ tôi tới giúp cô đi?”