Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 861: Trả Giá



Càng suy luận càng khiến người ta kinh hãi, nếu như thật sự là như vậy, Kỷ Thừa Hoằng thực sự quá đáng sợ rồi, Mục Đình Sâm từ đầu tới cuối cũng đã có khoảnh khắc nhìn làm! Kính Thiếu Khanh lau mặt: “Thực sự tôi không nghĩ đến sẽ như thế này… Dù gì thì tôi và Mục Đình Sâm tin tưởng anh ta như thế.

Kỷ Thừa Hoằng luôn muốn xây dựng một nền tảng vững chắc trong nước, nhưng không thành công, còn Đình Sâm và tôi hợp tác với anh ta cũng luôn là xuyên quốc gia, nhưng lại không ngờ là anh ta từ đầu tới cuối luôn có chủ ý động vào Mục thị, muốn lấy cách như vậy thu mua Mục thị! Nền tảng của Mục thị rất ổn định, chỉ cần Kỷ Thừa Hoằng tiếp tay, chắc chắn sẽ không có thất bại, vì chuyện như vậy, vậy mà anh ta hạ thủ với Mục Đình Sâm…”

Anh ấy trở về nước khi Đình Sâm đi biển, theo lý thuyết coi như anh ta bận rộn đi nữa, biết Mục Đình Sâm đã xảy ra chuyện, cũng sẽ trước tiên xuất hiện, nhưng hết lần này đến lần khác chờ cho đến bây giờ, chắc là anh ta đang quan sát hướng đi của Mục thị, điều anh ta hy vọng là Mục thị sẽ dần suy yếu theo cái chết của Đình Sâm, vì vậy anh có thể lợi dụng nó để mua với giá rẻ, nhưng anh không ngờ là Ôn Ngôn lại có thể chống đỡ được Mục thị, cho nên anh ta ngồi không yên, liền quay lại tìm cô. Ôn Ngôn, cô chắc chắn đã từ chối bán Mục thị rồi đúng không? Nếu như tôi không đoán không lầm, anh ta sẽ nhanh chóng ra tay, như vậy khiến cho cô chống đỡ không nỏi, liền phải bán đi Mục thị!”

Ôn Ngôn có chút bắt lực: “Vậy bây giò chúng ta phải làm thế nào? Tôi ứng phó với Mục thị đã quá đủ vất vả rồi, thực sự không còn cách nào để chống lại bất kỳ ngoài ý muốn nào.

Chúng ta nhất định phải tìm bằng chứng cho thấy anh ta đã hại – giết Đình Sâm, chỉ bằng những lời nói của chúng ta cũng vô dụng, nhất định phải có bằng chứng. Những người cùng thuyền đều đã chết hết rồi, chỉ có Diệp Quân Tước vẫn còn sống, Kỷ Thừa Hoằng không để lại dấu vét nào, rốt cuộc chúng ta phải tìm chứng cứ từ đâu đây?”

Diệp Quân Tước lạnh lùng nói: “Nếu đã biết là anh ta, còn cần gì đến bằng chứng gì nữa? Tôi không đợi được pháp luật xét xử anh ta nữa, tôi cũng không muốn vòng vo với anh ta, giao việc này cho tôi đi.”

Ôn Ngôn ngây người nhìn anh: “Anh… anh định làm gì? Đừng làm chuyện phạm pháp, không khéo sẽ khiến bản thân anh bị lôi vào, đừng kích động, chúng ta từ từ thương lượng.”

Kính Thiếu Khanh vốn là người rất lí trí, nhưng lần này ngoài ý muốn đứng về phía Diệp Quân Tước: “Cậu ta muốn làm thì hãy để cậu talàm, Mục Đình Sâm vì muốn cứu cậu ta mới chết, vốn dĩ nên là cậu ta kết thúc. Cũng không biết Đình Sâm lúc đó nghĩ như thế nào…”

Giữa các từ, bộc lộ sự bất mãn sâu sắc với Diệp Quân Tước.

Diệp Quân Tước cũng không quan tâm, điều này vốn dĩ sự thật: “Yên tâm đi, cứ cho là kéo tôi vào, tôi cũng muốn anh ta đền mạng! Tôi không nhắm vào anh ta, thì anh ta cũng nhắm vào tôi, vì vậy anh ta sẽ phát tin tức những bản tin như vậy, muốn đưa hai người thừa kế trên danh nghĩa của Mục thị như chúng tôi vào cuộc, Tính toán của anh ta rất khéo, khiến cho Mục Đình Sâm trên thuyền của tôi xảy ra chuyện, trùng hợp là tôi cũng đang ở trên thuyền, một mũi tên trúng hai đích, nhưng anh ta cũng không nghĩ đến là tôi vẫn sống sót, nếu như tôi đã sống, đương nhiên sẽ không làm cho anh ta sống tốt hơn.”

Ôn Ngôn nghiêm túc kiềm chế suy nghĩ của mình: “Đừng làm bừa, anh đem mình kéo vào thì có xứng với Mục Đình Sâm cứu anh không? Vì Thiếu Khanh nói là sắp tới Kỷ Thừa Hoằng nhất định sẽ ra tay với Mục thị, khiến cho tôi không chịu được, vậy các người cứ ngắm vào anh ta, đến khi tìm được bằng chứng anh ta sẽ không thể làm gì được nữa.”

Trần Mộng Dao bởi vì có Diệp Quân Tước ở đây, cho nên không có xuống lầu, vẫn luôn ở trên cầu thang nghe ngóng tình hình. Cô biết được chân tướng sự việc, suýt nữa thì rớt cằm, cô cũng từng gặp Kỷ Thừa Hoằng trong bữa tiệc, thực sự là biết người biết mặt không biết lòng. Đợi sau khi Diệp Quân Tước rời đi, cô đi xuống lầu và đi đến phòng khách: “Những gì mà hai người vừa nãy nói em đều nghe thấy cả rồi, thật là đáng sợ…Mục Đình Sâm chết thật oan uổng rồi, cuối cùng cũng bị người mà mình tin tưởng hại chết! Em hận bây giờ không thể xé xác tên khốn Kỷ Thừa Hoằng kia ral”

Kính Thiếu Khanh nhìn thấy cô phẫn nộ như vậy, không khỏi dở khóc dở cười: “Cho dù đem anh ta xách đến trước mặt em, em cũng thật sự dám xé xác anh ta sao? Còn nữa, sao vừa nãy em lại không xuống dưới này? Mà phải đợi đến khi Diệp Quân Tước đi rồi em mới xuống, em đang trốn tránh cậu ta sao? Có việc gì mà phải tránh mặt cậu ta? Em sợ là cậu ta sẽ ăn thịt em sao?”

Trần Mộng Dao trắng mắt nhìn anh: “Em chẳng phải là sợ là anh nhìn thấy em và anh ta gặp nhau sẽ không thoải mái sao?

Em chính là vì anh mà suy nghĩ, anh còn không phân biệt được!” Cuối cùng, cô nhìn Ôn Ngôn: “Tiểu Ngôn, cậu nói xem…

mình cũng tò mò, lúc đó gặp nạn trên biển, tại sao Mục Đình Sâm lại cứu Diệp Quân Tước vậy? Chẳng phải là anh ấy cực kì: ghét Diệp Quân Tước sao? Nêu như không phải như vậy, nói không chừng Mục Đình Sâm có thể sống sót…”

Ôn Ngôn nhắm mắt, không trả lời ngay lập tức, cô cũng không chỉ nghĩ vấn đề này một lần, nghĩ đi nghĩ lại, cũng chỉ có một khả năng, đó là, vào thời điểm quan trọng như vậy, Mục Đình Sâm vẫn bận tâm đến lời căn dặn của bồ lúc còn sống, có gắng hết sức để làm tròn bổn phận của một người anh. Nếu như không phải như vậy, sao Mục Đình lại làm như vậy? Từ việc Diệp Quân Tước tự trách mà có thể nhận ra, đây có thể là thật.

Đối với Mục Đình Sâm, những việc làm của bố là đáng trách, nhưng cha trong lòng anh ông cũng đã từng cao lớn đáng tôn kính như thế, điều đó luôn có tác động đến anh cho dù là trước đây hay thậm chí là bây giờ.

Bất kể nói như thế nào, chuyện đã xảu ra, thì chỉ có thể chấp nhận thực tê.

Thấy Ôn Ngôn không nói chuyện, Kính Thiếu Khanh tưởng là Trần Mộng Dao nói sai, nhẹ giọng nói: “Em nhiều chuyện rồi, hai đứa nhỏ không đủ để em bậnsao? Mau đi xem đi hai đứa nhỏ đi, Tiểu Đoàn Tử đều chạy đi đâu mát rồi.”

Trần Mộng Dao lên tiếng, rồi đi tìm Tiểu Đoàn Tử. Ôn Ngôn nhìn thấy sự thận trọng của Kính Thiếu Khanh thì mỉm cười: “Không sao, Dao Dao cũng không hỏi cái gì mà khiến tôi cảm thấy không thoải mái, làm phiền anh đi một chuyến rồi, Diệp Quân Tước là đương sự trong chuyện này, tôi sợ anh ta sẽ xử lý quá cực đoan, sẽ không nghe theo lời của tôi, vì vậy anh giúp tôi trông chừng anh ta, tôi biết là nó có chút khó khăn đối với anh, dù sao anh và Dao Dao… nhưng lúc này tạm thời gác lại chuyện quá khứ đi.”

, Kính Thiếu Khanh gật đầu: “Tôi biết, nếu cô không nói tôi cũng sẽ làm chuyện này, so với ân oán của cá nhân tôi với Diệp Quân Tước, đương nhiên chuyện của Đình Sâm quan trọng hơn. Tôi nhất định sẽ khiến người đã giết Đình Sâm phải trả giá!”

Kính Thiếu Khanh làm việc Ôn Ngôn vẫn tương đối yên tâm, bây giờ tình hình hỗn loạn, cô quyết tâm thể khiến thêm rối loạn nữa. Nhưng chuyện khiến Ôn Ngôn lo lắng vẫn xảy ra, mặc dù trước tiên cô tiếp quản Mục thị, nhưng sau khi tin tức về việc Mục Đình Sâm bị giết hại lan truyền, Mục thị vẫn bị ảnh hưởng.

Nhất là ngày đó đưa tin, đã khiến cô rơi vào hoàn cảnh bất nhân bát nghĩa. Ngay cả khi trong mắt công chúng, chính Mục Đình Sâm đã hại chết bố của Ôn Ngôn, nhưng hầu hết mọi người đều cảm thấy việc Mục Đình Sâm chuộc tội nuôi nắng Ôn Ngôn lớn lên, cũng được coi như là công bằng, mà hành động Ôn Ngôn “trả thù” Mục Đình Sâm, biến thành nghìn người chỉ trích.

Chẳng máy chốc, nhiều đối tác lâu năm từng hợp tác với Mục thị bắt đầu dao động, và chắc chắn không thiếu những lời xúi giục của Kỷ Thừa Hoằng. Ngay cả trong lúc tết âm lịch, cũng có người mượn danh tới cửa để nói về việc chấm dứt hợp đồng, đương nhiên họ sẽ không trực tiếp nói là nhằm vào Ôn Ngôn mới chấm dứt hợp đồng, mà nói một cách khéo léo, Mục thị bây giờ không còn là Mục thị trước đây, mọi người nên có một lựa chọn mới. Ôn Ngôn chỉ có thể tạm thời từ chối, đợi đến sau kỳ nghỉ mới bàn tiếp, sau đó những người tới cửa, cô đều lựa chọn tránh không gặp.