Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 879: Một cái đùi gà một trăm tệ



Trần Nặc là bị giày vò đến tự tỉ: “Anh nghĩ gì thế? Anh xứng với người tốt hơn, là cô ấy không xứng. Anh đừng suy nghĩ nhiều, chuyện từ chức đừng nhắc đến nữa, Mục Đình Sâm cũng sẽ không đồng ý. Anh nghỉ ngơi thật tốt máy ngày đi, đợi tâm trạng tốt lên rồi đi làm. Chân trời nào mà không có cỏ thơm? Lần sau gặp được người xứng đáng, lời tôi nói là thật, nhà và xe tôi cho anh, làm việc thật tốt.”

Cảm xúc của Trần Nặc vô cùng sa sút, lúc rời đi cả bả vai đều cụp xuống.

Lúc xuống tầng ăn cơm Mục Đình Sâm cười giễu nói: “Có phải em ở trong nhà nhàn rỗi quá hay không, cho nên mới nhiệt tình xử lý chuyện như vậy? Trực tiếp để bảo vệ đưa người tới cục cảnh sát không phải là tốt rồi sao?”

Ôn Ngôn trừng mắt liếc anh một cái: “Anh bớt gây chuyện với em đi, đây còn không phải do là chuyện của Trần Nặc sao?

Anh ấy làm việc cho anh nhiều năm như vậy, không thể mặc kệ đúng không? Người ta bắt nạt anh ấy thành thật, anh nói xem với điều kiện của anh ấy hoàn toàn có thể đi lừa người khác, vậy mà làm sao lại toàn bị người khác lừa thế? Giống như Tiểu Bạch vậy. Nhưng mà anh nói cũng đúng, em thật sự rất chán, nghỉ ngơi thêm hai ngày, em sẽ bắt đầu đi tìm việc làm.”

Mục Đình Sâm thành thật mà nhìn cô: “Đến công ty giúp anh đi.”

Thật ra trong lòng cô cũng nghĩ thế, cũng từng quản lý công ty lâu như vậy, cô đã ngẫm ra một đạo lý, làm công giúp người khác không bằng giúp công ty mình phát triển, loại suy nghĩ muốn độc lập với Mục Đình Sâm hoàn toàn mắt hết, ở công ty nhà mình không thể tỏa sáng sao? Hoàn thành ước mơ ở đó không được sao?

“Được nha, tùy tiện cho em một chức nhà thiết kế là được rồi, em sẽ từng bước thắng tiến, lên làm vị trí tổng giám ~”

Mục Đình Sâm nửa đùa nửa thật nói: “Yên tâm, anh sẽ không mở cửa sau cho em, ở công ty anh chính là sếp của em, tuyệt đối sẽ không thiên vị em, em cũng không thể ỷ là phu nhân sếp mà muốn làm gì thì làm, công là công, tư là tư.”

Ôn Ngôn tin lời anh nói là thật: “Em biết, em sẽ làm tốt, nhớ mỗi tháng phải phát lương cho em đó, không thể ỷ vào em là vợ anh, liền “ăn không” không trả tiền, em bỏ công việc một năm trăm vạn để đến làm đó, tốt xấu gì tiền lương cũng phải cho cao một chút.”

Mục Đình Sâm nhíu mày nói: “Em yên tâm, dựa trên kinh nghiệm của em mà nói, tiền lương khẳng định sẽ cao hơn nhà thiết kế phổ thông, anh ra một cái giá khác cho em, chỉ là không có khả năng lương một năm trăm vạn, biểu hiện tốt có thể nâng giá. Nếu em có thể đuổi kịp Đường Xán, đừng nói đến lương một năm trăm vạn, lương một năm ngàn vạn cũng có thể, vừa hay em đến công ty có thể học tập anh ta, gần đèn thì sáng, lời này nói không sai mà, thật sự có hiệu quả đó.”

Máy ngày sau, Ôn Ngôn thật sự đến công ty Mục Đình Sâm làm việc, nếu tính ra, công ty này trên danh nghĩa đang là của cô, cô cũng không biết mình đang làm việc cho ai, mình tự làm công cho mình sao? Chuyện tai nạn ở biển Mục Đình Sâm đã giải thích, người trong công ty cũng không còn nhìn Ôn Ngôn bằng ánh mắt kỳ quái nữa, Mục Đình Sâm “Thuê” cô bằng một nửa giá của công ty trước, chỉ nhìn về phương diện tiền bạc, làm ở công ty trước lời hơn nhiều, còn nhìn về phương diện tiền đồ, đương nhiên vẫn là đến công ty lớn thì hơn, Mục thị có bao nhiêu mặt chứ? Đền kẻ ngốc cũng biết nên chọn thế nào.

Đường đến công ty, hai người đi cùng nhau, đến khu để xe, Mục Đình Sâm liền biến thành tổng giám đốc cao lãnh, hai người ai đi đường nấy. Vị trí làm việc của Ôn Ngôn được sắp xếp bên cạnh Đường Xán, vị trí làm việc của hai người là vị trí độc lập, nếu thêm bức tường nữa, liền không khác gì phòng làm việc rồi. Đường Xán nói đùa hỏi nàng: “Cô thế này là tự đến làm công cho mình sao? Trên danh nghĩa công ty không phải là của cô sao? Mục tổng trở về đã thay tên chưa?”

Ôn Ngôn đắc ý nói: “Chưa, anh ấy nói anh ấy lười đổi. Anh cũng đừng xem tôi là phu nhân, ở công ty không nói đến thân phận, bây giờ chúng ta là đồng nghiệp, xin giúp giúp đỡ tôi, tôi thiết kế không giỏi như anh, muốn ôm đùi anh.”

Khóe miệng Đường Xán giật giật một cái: “Mấu chốt là Mục tổng cho cô ôm đùi tôi sao? Anh ta sẽ không chặt chân tôi đi chứ?”

Ôn Ngôn chắc như đỉnh đóng cột nói: “Anh yên tâm đi, là chính anh ấy bảo tôi theo anh học tập cho tốt, gần đèn thì sáng, từ trước đến nay anh ấy luôn công tư rõ ràng, ở công ty tôi còn phải gọi anh ấy là Mục tổng mà.”

Đường Xán nửa tin nửa ngờ: “Có chuyện lạ như thế sao? Thật phục hai người rồi!”

Ôn Ngôn cười cười không nói, nghỉ trưa, cô và Đường Xán cùng đến nhà ăn công ty,nhà ăn công ty Mục thị rất khí thé, Z x Á LÀ 4 x ` é IÁ Za 4 ` ` món ăn rât nhiêu, tự chọn, muôn ăn gì thì lây cái đây, còn là miễn phí, không cần bỏ tiền còn được ăn ngon hơn bên ngoài, vậy nên phần lớn người trong công ty đều ăn uống ở đây.

Ôn Ngôn và Đường Xán ngồi cùng bàn ăn, xung quanh cũng có thêm vài người con gái: “Đường Xán, quan hệ của anh với phu nhân nhà chúng ta thật tốt nha.”

Đường Xán cười khổ nói: “Đừng nói mò, nói chuyện một chút mà thôi, là do quen biết từ trước, cần thận lời này bị Mục tổng nghe thấy, còn muốn làm không đây?”

Mấy người con gái kia cũng có thăm dò sắc mặc Ôn Ngôn, chỉ cần Ôn Ngôn lộ ra vẻ không vui, các cô ấy liền có chừng mực, nhưng mà Ôn Ngôn không có, trên mặt còn có ý cười, bọn họ mới giám nói đùa một chút. Tốt xấu gì Ôn Ngôn cũng từng là sếp của các cô ấy, bây giò lại nhận chức ở đây, tất cả mọi người không hiểu rõ cô đều không dám tùy tiện lại gần, sợ đắc tội, lại có thêm chút trạng thái muốn nịnh bợ.

Đột nhiên, Mục Đình Sâm và mấy quản lý cấp cao cùng đến nhà ăn, sau khi lấy đồ ăn thì ngồi xuống cái bàn cách đó không xa, Mục Đình Sâm đưa lưng về phía Ôn Ngôn, nếu không phải mọi người đều biết thì còn nghĩ là hai người không có quan hệ gì cơ.

Lúc này Đường Xán mới tin Ôn Ngôn: “Mục tổng thật là công tư phân minh nha, ở công ty còn không nhìn cô lần nào.”

Ôn Ngôn nhận mệnh cầm lấy đùi gà ở trong phần cơm: “Tôi ăn không hết, đùi gà quá lớn rồi, lúc lấy thì lấy đầy lương thực, đến lúc ăn thì no không chịu nỗi.”

Đường Xán nhỏ giọng nói: “Công ty không cho phép lãng phí, nếu cô bỏ đi, sẽ phải nộp tiền phạt đó, không lừa cô đâu.”

Ôn Ngôn bất đắc dĩ nói: “Nhưng tôi thật sự không ăn được nữa, phạt thì phạt đi, phạt bao nhiêu thế?”

Đường Xán giơ một ngón tay lên: “Không nhiều, một trăm tệ thôi.”

Một cái đùi gà một trăm tệ? Ôn Ngôn dùng mấy miếng đã giải quyết xong cái đùi gà: “Tôi ăn xong rồi, tôi về trước đây, lúc về anh tiện tay lấy giúp tôi hai chai nước uống nhé, nước mơ chua là được rồi.”

Ôn Ngôn vừa đi, mấy nhân viên nữ kia liền nghị luận: “Phu nhân tổng tài của chúng ta thật tiết kiệm nha, một trăm tệ cũng sợ lãng phí, cô ấy tùy tiện phất tau một cái thì đến một trăm triệu cũng có rồi.”

Đường Xán dọn sạch đồ ăn trên bàn, nói: “Không phải ai có tiền cũng lãng phí, ví dụ như tôi, từ lúc mới đến công ty đến giờ chưa từng lãng phí thức ăn, mọi người cũng ăn sạch đi, tôi đi trước đây.”

Mục Đình Sâm thoáng nhìn Ôn Ngôn rời đi, cũng đứng lên: “Tôi đi trước, nhớ kỹ hội nghị buổi chiều, mọi người chuẩn bị tốt tài liệu đấy.”

Lúc này ở nơi làm việc không có người nào khác, Ôn Ngôn ăn quá no bụng, hoàn toàn không muốn động, ngồi ở trên ghế làm việc thuận tiện quơ quơ cái ghế. Mục Đình Sâm đến bên cạnh cô, dựa vào bàn làm việc nhìn cô: “Làm gì thế? Mệt mỏi sao?”