Ôn Ngôn tức giận nói: “Khoảng thời gian này anh ấy cũng không đi làm, tôi cũng không biết anh ấy ở đâu, tôi sẽ không giúp cô gọi điện cho anh ấy đâu, chuyện của hai người nên dừng lại ở đây thôi, anh ấy cũng không gặp cô nữa, thái độ như vậy còn chưa rõ ràng sao? Bám mãi không buông chẳng có ý nghĩa gì cả. Nếu cô thật sự có chuyện phải nói với anh ấy thì nói cho tôi biết, tôi giúp cô chuyển lời.”
Cô gái khóc vẫn đẹp: “Cầu xin cô để cho tôi gặp anh ấy đi, chỉ cần gặp một lần thôi, anh ấy nói chia tay tôi không đồng ý, chuyện chia tay lẽ nào không phải nên gặp mặt để nói rõ ràng sao? Không thể chỉ có một mình anh ấy nói là được, cầu xin cô, tôi thật sự muốn gặp mặt anh ấy lần cuối, nếu cô không để tôi gặp thì tôi sẽ chết ở chỗ này!”
Ôn Ngôn hoảng sợ, khi con người trong lúc tình cảm không được như ý sẽ sinh ra bốc đồng và làm ra những hành động kỳ lạ, nếu có người thật sự xảy ra chuyện ở cửa nhà cô, đến lúc đó sẽ không dễ giải thích.
Cô nhịn bị người uy hiếp không thoải khoái nói: “Được, cô đợi đó, tôi gọi điện thoại cho Trần Nặc, đến hay không là chuyện của anh ấy, anh ấy không đến cô cũng phải đi cho tôi!”
Điện thoại được kết nói, Trần Nặc biết được bạn gái cũ lại tới cửa làm loạn, phản ứng đầu tiên đầu nhiên là chạy tới giải quyết, Ôn Ngôn ngược lại hy vọng anh không đến, một khi gặp mặt thì chỉ có thể là làm cho dây dưa sâu hơn.
Trong khoảng thời gian này Trần Nặc không tới làm việc, cũng không dám trở về nơi ở ban đầu, cứ lẳn tránh như một con chuột, cũng là bị ép buộc, đã đến lúc phải chấm dút.
Khi Trần Nặc đến, cô gái vẫn mang bộ dạng bị người trên khắp thế giới phụ lòng, khóc dữ dội: “Trần Nặc, anh đừng chia tay với em được không? Yêu cầu của em không cao như vậy nữa, có chuyện gì chúng ta cùng thương lượng nhé? Em không muốn cứ như vậy chấm dứt, anh đối với em tốt như vậy, là em quá khắt khe, xin lỗi, em xin lỗi anh được không?”
Ôn Ngôn đứng ở bên cửa nhìn cảnh này, có chút phiền lòng, chỉ sợ lấy lui làm tiến, Trần Nặc một khi ngốc nghéch thì về sau sẽ lại như trước kia lún trong nước sâu.
Thái độ Trần Nặc rất kiên quyết: “Sao trước kia cô không nghĩ như vậy? Tôi cho rằng giữa người với người là tương quan lẫn nhau, tôi đối xử tốt với cô, cô cũng có thể cảm nhận được, nhưng cuối cùng tôi phát hiện ra rằng mối quan hệ này chỉ là mình tôi bước đi, còn cô không hề cố gắng tiến lên một bước.
Thật sự không cần thiết nữa, tôi quay đầu ngẫm lại, vậy mà không thể nhớ ra một ý tốt của cô, tôi không có cách nào để tiếp tục với cô nữa, sau này cô cũng đừng đến biệt thự Mục gia làm loạn nữa, cô như vậy thật sự làm cho người ta chán ghét.”
Cô gái nhận rõ thái độ của Trần Nặc, lập tức thay đổi khuôn mặt: “Không còn chỗ để xoay sở, phải không? Em muốn anh nói một câu, có phải một chút chỗ cũng không có nữa?”
Trần Nặc kiên định gật đầu: “Phải.”
Cô gái cười lạnh, nói: “Anh có biết mọi người trong nhà nói gì về em không? Vô ích ở với anh suốt mấy tháng, sau đó thì bị bỏ rơi, danh tiếng của em không quan trọng? Bố mẹ em cũng sẽ không như vậy là xong, ở đây không nói được anh, bố mẹ em sẽ tìm tới bố mẹ anh.”
Trần Nặc kìm nén lửa giận trong lòng: “Thanh danh là do tự mình cô làm vấy bản, cô có miệng không thẻ giải thích sao? Tôi vốn chưa từng chạm vào cô.”
Cô gái nâng cằm mình lên: “Em giải thích bọn họ cũng sẽ không tin đâu, em ở với anh trong nhiều tháng là sự thật, tất cả mọi người đều biết. Anh đừng giận em nữa, người nhà em đều rất thích anh, em cũng cảm thấy anh rất tốt, chúng ta kết hôn đi, đồ cưới có thể bàn bạc, miễn là cơ bản nhát là có nhà có xe, những thứ khác đều có thể thương lượng.”
Trần Nặc cau mày thành vòng: “Bây giờ cô vẫn chưa rõ tình hình sao? Tôi sẽ không kết hôn với cô. Chúng ta chỉ đang hẹn hò, chia tay không phải là chuyện rất bình thường sao? Sao chứ? Hẹn hò thì cần thiết phải kết hôn sao? Chia tay vẫn không thể chấm dứt? Ban đầu không phải là tôi không muốn cưới cô, mà là do chính cô muốn vậy. Từ giờ trở đi, cô đừng tìm tôi nữa, tôi sắp kết hôn rồi.”
Nghe Trần Nặc nói sắp kết hôn, cô gái lập tức nhảy dựng lên như sắm sét: “Kết hôn? Anh vừa chia tay với tôi thì sắp kết hôn, không phải là vì yêu cầu của tôi cao mà là anh sớm đã có người khác ở bên ngoài rồi đấy chứ? Trần Nặc, anh thật sự có người khác, anh là một tên cặn bã! Người đó tốt hơn tôi không?
Có phải cô ta cái gì cũng không cần vô ích lấy tiền cho anh?
Hử? Hay là anh đang nói dối tôi? Tôi nói cho anh biết, hoặc là anh kết hôn với tôi, hoặc là bồi thường phí tổn thất danh dự của tôi, tính toán như vậy thì vẫn là kết hôn có giá trị, dùng tiền bồi thường thì anh đâu có gì đâu, kết hôn anh còn có thêm một nàng dâu, anh tự suy nghĩ đi!”
Trần Nặc lười nói những lời nhảm với cô gái: “Muốn tiền một xu cũng không có, tôi cũng sẽ không kết hôn với cô, tôi nói sắp kết hôn đều là thật, mặc kệ cô nói thế nào, nghĩ như thế nào cũng không sao cả.”
Mục Đình Sâm dừng xe cũng không vào phòng, cũng đi tới trước cửa lớn. Cô gái nhìn thấy Mục Đình Sâm, biết anh không phải là người lương thiện, dáng vẻ cũng không còn kiêu ngạo như vậy nữa, túm lấy cánh tay Trần Nặc: “Trần Nặc, đi thôi, chúng ta đổi chỗ khác nói chuyện.”
Trần Nặc bỏ tay cô ta ra: “Chúng ta không còn gì để nói, những gì cần nói đã nói rõ hết rồi, cô đi đi, nếu không thì lại phải đưa đến đồn cảnh sát, tự mình suy nghĩ cho rõ.”
Cô gái không muốn đi, nhưng thấy Mục Đình Sâm ở đây, lại không dám tiếp tục dây dưa nữa, nghiến răng nghiến lợi nói vài câu rồi quay đầu rời đi.
Vẻ mặt Trần Nặc chán nản: “Không ngờ yêu đương lại gây ra phiền toái lớn như vậy.”
Mục Đình Sâm thản nhiên nói: “Khi nào anh định trở lại làm việc? Cô ta một ngày không buông tha cho anh thì anh sẽ trốn tránh một ngày? Tôi có chuyện cần nói với anh, anh vào đây.”
Trần Nặc chỉnh lại cảm xúc một chút, đi theo Mục Đình Sâm vào trong phòng.
Mục Đình Sâm bảo anh dẫn người đi điều tra chỗ ở của Khương Quân Thành sau khi ra tù, dặn không được rút dây động rừng, chỉ cần theo dõi Khương Quân Thành trước, xem bước tiếp theo của ông ta còn có hành động gì nữa. Dù sao Khương Quân Thành là chồng cũ của Trần Hàm, cũng là bố của Khương Nghiên Nghiên, thủ đoạn không nên quá độc ác.
Có việc làm, Trần Nặc mới giống như sống lại, không còn giống như lúc trước nữa.
Qua mấy ngày, Trần Hàm quả nhiên trở về nước, vừa trở về đã liên lạc với Ôn Ngôn, lúc gặp mặt ở biệt thự Mục trạch, Ôn Ngôn mới biết Khương Nghiên Nghiên cũng cùng trở về.
Trần Hàm giải thích: “Mẹ sợ Khương Quân Thành đi tìm Khương Nghiên Nghiên, để con bé một mình ở nước ngoài, mẹ không yên tâm.”
Biểu hiện của Khương Nghiên Nghiên coi như ngoan ngoãn, cho nên Ôn Ngôn cũng không tỏ ra quá nhiều phản cảm: “Sao cũng được, con bảo người đi điều tra chỗ của Khương Quân Thành, không tìm được ai, ông ta ẩn giấu rất tốt, cũng không biết người còn ở Đề Đô hay không, cho dù ở Đề Đô, Đề Đô lớn như vậy, muốn tìm được một người muốn lẫn trốn thật giống như mò kim đáy biển. Mẹ định tìm ông ta như thế nào?”
Trần Hàm nhíu mày nói: “Mục đích của ông ta không phải là tìm được mẹ và Khương Nghiên Nghiên sao? Miễn là mẹ xuất hiện, ông ta tự nhiên sẽ tìm đến cửa. Mẹ tạm thời ở khách sạn, khoảng thời gian này Khương Nghiên Nghiên luôn ở cùng mẹ, mẹ tuyệt đối sẽ không giao con gái cho tên cặn bã như vậy, ông ta đánh chủ ý của Khương Nghiên Nghiên, đơn giản chỉ là để kiềm chế mẹ mà thôi.”
Ôn Ngôn trong lòng không hiểu sao có chút khó chịu, lúc trước sự tồn tại của cô không thể giữ được bước chân Trần Hàm rời khỏi bố cô, bây giờ Khương Nghiên Nghiên lại có thể giữ chân Trần Hàm, đều là con gái của Trần Hàm, sự khác biệt lại lớn như vậy sao?