“Nó không phải “vật đó”, nó là thú cưng của tôi, gọi là Bánh Trôi.” Ôn Ngôn chuyên tâm ăn, không thèm nhìn anh.
“Tôi mặc kệ nó là cái gì, xử lý cho tôi! Trước sáng mai, tôi không muốn nhìn thấy nó nữa! Nếu cô không xử lý, tôi sẽ bảo người thay cô làm!” Giọng điệu Mục Đình Sâm không để lại đường thương lượng
“Anh còn ghét tôi hơn cả Bánh Trôi, sao sáng mai không xử lý tôi quách luôn đi? Còn giữ tôi chướng mắt anh làm gì? Tôi sẽ không xử lý Bánh Trôi, anh thì được phép ở ngoài ăn chơi? Còn nuôi cả một Khương Nghiên Nghiên là người sống đấy kìa, tôi nuôi có một con mèo thì làm sao?” Cô không sợ chết nói.
Ôn Ngôn mắt điếc tai ngơ, chậm rãi nhai nuốt thức ăn trong miệng, cô chậm rãi nói: “Đừng có gọi lớn tiếng như vậy, tôi không điếc. Dù sao anh cũng không thích về nhà, tòa nhà Mục gia lớn như thế, không thể tha cho một con mèo sao?”
Bảo mẫu người làm của Mục trạch sợ hãi đến mức không dám thở mạnh. Họ đều nghĩ rằng đêm nay sẽ có cuộc chiến đầy mùi thuốc súng, thế nhưng cuối cùng, Mục Đình Sâm lại là người “bại trận”, đen mặt rời khỏi Mục trạch, đến cơm cũng chưa ăn.
Sau khi Mục Đình Sâm rời đi, má Lưu mới dám bước tới nói với Ôn Ngôn: “Ngôn Ngôn, con làm sao gì thế? Con làm thiếu gia nồi giận rời đi, còn nuôi mèo ở nhà, bình thường cậu ấy đã ít khi về nhà rồi, Mục gia có nhiều bắt động sản đến vậy, sau này nếu cậu ấy ở chỗ khác, mỗi ngày đều lăn lộn một chỗ cùng người tình, thì người sốt ruột không phải là con à2? Cần gì phải vì con mèo mà gây gỗ với cậu ấy chứ? Con nhanh chóng để con mèo đó đi đi, má giúp con tìm một gia đình tốt nhận nuôi nó nhé?”
Ôn Ngôn kiên quyết: “Anh ta có trở về hay không cũng không quan trọng, không thể đuổi con mèo đi được. Lúc nãy con mèo cọ vào người anh ta, anh ta cũng chẳng dị ứng đó thôi.”
Má Lưu không còn cách nào khác đành phải tạm thời từ bỏ.
Tòa nhà tập đoàn Mục thị, văn phòng chủ tịch. Mục Đình Sâm ngồi vào bàn làm việc, chiếc gạt tàn bên cạnh đã gần đầy tàn thuốc.
Kính Thiếu Khanh đẩy cửa bước vào, suýt nữa bị sặc chết tại chỗ: “Tôi đi… Cậu làm cái trò gì vậy? Buổi tối sao không về nhà ở văn phòng làm gì? Lúc trước cai thuốc rồi sao bây giờ lại liều mạng hút thế, có chuyện gì à? Vị kia nhà cậu không cho cậu hút thuốc mà, đến nhà cũng không cho về luôn?
Mục Đình Sâm dùng sức ấn đầu thuốc lá, vẻ mặt anh u ám đáng sợ: “Ít nhắc cô ấy trước mặt tôi!”
Kính Thiếu Khanh nhướng mày nói: “Ò, cãi nhau à? Cô ấy biết cậu có liên quan đến nhà họ Thảm sao? Nhưng hợp đồng thu mua lại là do Thẩm gia ký, không tính là ép buộc. Bây giờ Thẩm Giới cũng phải làm việc dưới trướng cậu, trong lòng cô ấy không thoải mái ầm T với cậu thôi, phụ nữ mà, ầm ï chút là xong. Nhưng mà… bây giờ toàn thế giới đều biết cô ấy cắm sừng cậu, cảm giác thế nào hả? Theo tôi thấy cậu đáng đời lắm, biết người tông là Khương Nghiên Nghiên, vậy mà còn bao che cho cô ta.”
Mục Đình Sâm cáu kỉnh vò đầu bứt tóc: “Cậu có thể nói lời tốt chút được không? Chuyện tôi bảo cậu điều tra sao rồi?”
Kính Thiếu Khanh tức giận nói: “Không sai, đứa nhỏ là của cậu. Tuy cô ấy gặp mặt Thẩm Giới vài lần, nhưng đều là ở nơi công cộng cả, hơn nữa thời gian gặp mặt cũng không lâu lắm, gặp mặt riêng lại càng ít, tôi lấy làm lạ đấy, cậu nghỉ ngờ cái quỷ gì vậy?”
Mục Đình Sâm im lặng, anh không phải không tin cô, nhưng thái độ cô khiến anh không vui… Hơn nữa cô còn công khai thản nhiên thừa nhận đứa nhỏ không phải của anh, bây giờ ai ai cũng biết cả!
Anh chưa kịp nói thì Kính Thiếu Khanh đã líu rít: “Chuyện “cắm sừng” tôi sẽ nghĩ cách giúp cậu xử lý, tôi không muốn mỗi lần cậu ký hợp đồng với đối tác đều bị người ta thông cảm, Mục Đình Sâm của bọn mình vẫn là người dựa vào thực lực kiếm ăn mà.”
Mục Đình Sâm lườm anh: “Câm miệng!”
Kính Thiếu Khanh cười đen tối: “Tôi nghĩ… cậu không thể chọc giận cô ấy đâu, xưa kia cô ấy ở trước mặt cậu hệt như con thỏ nhỏ, mặc cậu xoa nắn làm thịt, không ngờ khi bùng nỗ lại đáng sợ như vậy.”
Mục Đình Sâm xua tay: “Được rồi, cậu có thể cút rồi đấy.”
Kính Thiếu Thanh bật cười: “Ha ha… được rồi, xem ra tối nay Đình Sâm của chúng ta phải qua đêm trong văn phòng rồi, thật đáng thương mà, tôi không ở lại nữa, tôi đi tìm mấy cô em xinh đẹp đây.”
Ngày hôm sau, Mục Đình Sâm mới từ phòng nghỉ văn phòng đi ra, thư ký Ngải Lệ đã mở cửa bước vào:
“Mục tổng, người của Thẩm gia đến rồi.”
Anh chỉnh lại cà vạt cau mày nói: “Cho anh ta vào.”
Ngải Lệ gật đầu rồi quay người rời đi, rất nhanh Thẩm Giới bước vào phòng làm việc, trên mặt anh vẫn còn vết thương do tai nạn xe, lúc này trong mắt Mục Đình Sâm hiện lên vô cùng nỗi bật: “Tên công ty của Thẩm gia trước đây sẽ không đổi, do cậu làm giám đốc phụ trách, nếu như cậu thấy không phục, tôi có thể đổi người, dù sao cổ phần trong tay các cậu đối với tôi chỉ là khoản nhỏ, cậu hiểu ý tôi chứ?”
Thẩm Giới nghiền răng: “Hiểu.”
Mục Đình Sâm cầm cà phê trên bàn lên nhấp một ngụm: “Đúng rồi, cậu tránh xa vợ tôi ra một chút, nếu không, Thẩm gia đến cơ hội trở mình cũng chẳng có.”
Thẩm Giới gượng cười: “Thứ mà người khác coi là báu vật trong mắt anh lại rẻ rúng như thế, còn không cho người khác chạm vào, phải thừa nhận rằng anh là người giỏi nhất nhì trong lĩnh vực kinh doanh, nhưng về mặt đối đãi trong cuộc sống thì một lời khó nói hết.Thẩm gia thua trong tay anh, tôi nhận! Nhưng tôi muốn nói cho anh biết, dù cho Thẩm gia không có cơ hội xoay mình, thì chỉ cần Tiểu Ngôn gật đầu, tôi lập tức sẽ mang cô ấy đi.”
Trong mắt Mục Đình Sâm gợn sóng, bất cứ lúc nào cũng có thể nồi lên giông gió, nhưng khóa miệng anh lại tươi cười, hệt như ánh nắng ấm áp trong ngày đông giá lạnh: “Vĩnh viễn sẽ không có ngày đó, tôi hiểu rõ cô ấy hơn cậu.”
Thẩm Giới cảm thấy có chút trào phúng: “Mục Đình Sâm, trước đây mọi người đều cho rằng anh là người hoàn hảo nhất trên đời này thậm chí xưa kia tôi cũng nghĩ như vậy. Nhưng đến bây giờ tôi mới biết, tất cả mọi người đã sai rồi. Trăm nghe không bằng một thấy, chúng ta mỗi người đều tự giải quyết ổn thỏa.”
Khi cửa văn phòng đóng lại, vẻ mặt của Mục Đình Sâm quay về vẻ nghiêm nghị, từ trước đến nay anh luôn ghét đối đãi dịu dàng với người khác, nhưng nhiều năm như vậy, điều đó từ lâu đã trở thành thói quen.
Khi anh còn nhỏ, bố anh từng nói với anh: “Nếu người khác nghĩ rằng con tốt, thì con mới thực sự tốt. Con có giỏi hay không không quan trọng. Con người là loại động vật trực quan, con đề cho họ thấy mình dáng vẻ gì thì con chính là dáng vẻ đó, đây là hiện thực. Bồ là người của Mục gia, không được phép để người khác chỉ trích, cho dù khoác lên mình ngàn lớp mặt nạ, cho dù đến cả bản thân mình cũng không rõ mình là ai.”
Bởi vì những lời này, từ nhỏ anh đã biết quan sát lời nói, sắc mặt của người khác. Mục gia đông đảo bậc cha chú anh em, bố anh đã có thể bộc lộ tài năng kế thừa gia nghiệp, cũng đều là dựa vào thủ đoạn. Anh từng ghét cay ghét đắng điều đó, nhưng đến cuối cùng, bản thân lại trở thành dáng vẻ mà mình từng căm ghét nhất.
Chuyện Thẳm thị bị thu mua gây lên sóng gió lớn trong giới thương nghiệp. Tại Mục trạch, Ôn Ngôn đang ôm Bánh Trôi lướt điện thoại, lúc cô đọc được tin, cô ngây ngắn, nhớ lại lúc cô hỏi Thẩm Giới, còn có cả phản ứng của Lâm Táp và Trần Mộng Dao, hóa ra chỉ có mình cô không hề hay biết gì…