Bạch Mộ Tinh thản nhiên nói: “Nghe nó nói các người còn chưa phải là quan hệ trai gái, tôi liền thở phào nhẹ nhõm, nó lập tức phải cùng tôi xuất ngoại phát triển, nếu như thật sự có bạn gái trong nước, còn thật khó làm. Huống chỉ… Từ tiểu thư cô và nó cũng coi là không môn đăng hộ đối, sẽ không có kết quả gì tốt.”
Rốt cuộc Từ Dương Dương không nhịn được sắc mặt trắng bệch một trận, không biết nên nói gì cho phải.
Lúc này, Đường Xán từ phòng vệ sinh đi ra, trên mặt Bạch Mộ Tỉnh lại đổi lại bộ dạng hòa nhã dễ gần: “Xán xán, sao con đi vệ sinh lâu như vậy?”
Đường Xán liếc nhìn Từ Dương Dương, nói: “Nhận một cuộc điện thoại, không có việc gì cả.”
Từ Dương Dương cắn cắn môi, không khí bây giờ khiến cô như ngồi bàn chông, cô tuyệt đối không thể nào an tâm ăn bữa cơm này, cho nên đứng lên nói: “Trong nhà em còn có việc, Đường Xán, em đi trước, anh cùng dì… anh cùng mẹ anh tự ăn đi.”
Đường Xán không biết xảy ra chuyện gì, nhưng cảm thấy trường hợp như vậy xác thực không thích hợp, dẫu sao Bạch Mộ Tinh muốn tới, trước đó anh cũng không nói cho Từ Dương Dương, Từ Dương Dương sẽ lúng túng là bình thường, cho nên anh không ngăn cản: “Anh đưa em ra ngoài?”
Từ Dương Dương cầm túi xách lên lắc đầu một cái: “Không cần, tự em đi được.”
Đi khỏi phòng ăn, cô mới đưa tất cả khó chịu trong lòng đều hiện ra trên mặt, tại sao lại như vậy? Chẳng lẽ hôm nay Đường Xán hẹn cô ra cũng là vì nói từ biệt sao? Chính anh không tiện mở miệng, nên mới bảo mẹ anh mở miệng?
Trong phòng ăn, chỉ còn lại mẹ con hai người, Bạch Mộ Tinh biểu hiện tâm tình không tệ, nắm tay Đường Xán thương xót: “Sao con gầy như vậy? Sau này nhất định phải ăn cơm đúng giờ.”
Đường Xán không được tự nhiên đưa tay rút ra: “Khi còn bé càng gầy, mẹ không nhìn thấy mà thôi. Không cần tận lực giả bộ rất thân mật với con, không cảm thấy không được tự nhiên sao? Còn nữa, con nói cho mẹ, con sẽ không theo mẹ đi, mẹ dẹp ý niệm này đi, không cần phí tâm tư ở trên người con. Mẹ không phải có tiền sao? Nhà thiết kế kiểu gì mà không tìm được?”
Bạch Mộ Tỉnh thở dài: “Người ngoài sao mà yên tâm so với con mình được?”
Đường Xán không có đâm thủng, không phải là bởi vì anh dùng yên tâm, là bởi vì anh tiện? Đây rõ ràng là muốn tay há miệng chờ sung rụng: “Bất kể như thế nào, con cũng sẽ không đi, con ở chỗ này tốt vô cùng.”
Bạch Mộ Tinh không ở vấn đề này dây dưa với anh quá lâu, đột nhiên dời chủ đề: “Con rất thích cô gái tên Từ Dương Dương vừa rồi sao?”
Đường Xán nhíu mày một cái: “Không liên quan tới mẹ, mẹ bớt can thiệp vào chuyện của con đi.”
Bạch Mộ Tỉnh lộ ra chút biểu tình bi thương: “Xán Xán, sao con lại có thái độ như vậy với mẹ? Dầu gì mẹ cũng là mẹ con, trên đời này, chúng ta là quan hệ thân cận nhất. Mẹ biết con trách mẹ những năm này không có để ý tới con, nhưng mẹ cũng không có biện pháp, người ta ở địa phương xa như vậy, ban đầu mẹ thậm chí không dám nói với chồng bây giờ mẹ có một đứa con trai, khi đó bản thân đều khó bảo toàn. Qua nhiều năm như vậy, mẹ mới dám đem chuyện có con nói ra, chồng mẹ không ngại, còn muốn mời con về công ty nhà đảm nhiệm chức vụ nhà thiết kế chính, mẹ vốn tưởng rằng đây là một chuyện tốt, không ngờ con không chịu. Con biết con không đi đối với mẹ mà nói có ý như thế nào không? Nhiều năm như vậy, mẹ và chồng mẹ đều không có một đứa con, là bởi vì ông ấy không muốn, nói cách khác, nếu như có một ngày ly hôn, mẹ làm sao đi, đi như thế nào, cái gì cũng không có. Con coi như đáng thương cho mẹ được không? Mẹ chỉ có con có thể dựa vào.”
Đường Xán rất không ưa loại cảm giác bị người ta “trói buộc”
này, khiến anh thở không ra: “Đừng nói nữa, mẹ như thế nào, cũng không liên quan tới con, giống như ban đầu con sống khổ cực như vậy, mẹ cũng chẳng quan tâm, mẹ không nên liên lạc lại với con, con sẽ làm như trên thế giới này không có một người mẹ như mẹ vậy. Nếu như mẹ thật sự vì con cân nhắc, vì tốt cho con, thì không nên đến tìm con, mẹ chỉ biết quấy rầy cuộc sống của con. Cơm còn ăn sao? Không muốn ăn thì bà đi đi.”
Bạch Mộ Tinh không dám nói thêm gì nữa, nếu không Đường Xán tuyệt đối sẽ lập tức đứng dậy. Bữa cơm này hai mẹ con đương nhiên không thể nào vui vẻ ăn, cơm nước xong từ phòng ăn đi ra, Đường Xán liền trực tiếp đi, để Bạch Mộ Tinh một mình ở lại phòng ăn. Trong lòng Bạch Mộ Tinh không thoải mái, dù gì lúc Từ Dương Dương đi Đường Xán còn muốn đưa đi, bà ta không cam lòng địa vị bản thân ở trong lòng con trai còn không bằng một con nhóc. Có người nói không có mấy người mẹ chồng nhìn con dâu thuận mắt, lời này không thật sự không có logic, dù sao bà ta chính là nhìn Từ Dương Dương không vừa mắt.
Về đến nhà, Đường Xán mở một chai rượu ra một hơi đỗ hai ly, trong lòng không thoải mái thoáng được đè xuống một ít.
Anh cầm lấy điện thoại ra gọi cho Từ Dương Dương, điện thoại kết ni, giọng anh có chút chán nản: “Lúc ăn cơm sao em đột nhiên đi về? Là nhà thật sự có chuyện sao? Hay là mẹ anh khiến em không được tự nhiên?”
Thừa dịp lúc mẹ tắm, cô thay quần áo xong len lén đi xuống lầu.
Đợi một hồi, xe của Đường Xán liền đậu bên lề đường. Cô mở cửa xe ngồi vào: “Đi nhanh đi, đừng để cho mẹ em nhìn thấy.
Không cần tới nhà anh, lượn quanh một vòng rồi đưa em trở về, có lời gì anh cứ nói.”
Hiện tại tâm tình của Đường Xán đang trên đà suy sụp, từ nhỏ đến lớn anh đều nằm mơ hy vọng mẹ trở về đón mình đi, sau đó mới biết, đó là vọng tưởng. Bây giờ rốt cuộc cũng đến ngày này, nhưng không giống với tưởng tượng của anh, giữa tình thân xen lẫn lợi ích thì nó trở nên xấu xí, hơn nữa đối với: chuyện Bạch Mộ Tinh nhúng tay vào cuộc sông riêng của anh, anh vô cùng ác cảm.
Bây giờ thái độ xa lánh của Từ Dương Dương cố ý đối với anh chắc chắn là kích thích khiến anh hoàn toàn suy sụp, anh chợt đạp thắng xe, kéo cô qua hôn lên môi cô. Mang phát tiết háo hức hôn, không một chút ôn nhu, Từ Dương Dương bị giật mình, không khước từ được anh, phát hiện bắt luận như thế nào cũng đầy không ra, cô từ bỏ giãy giụa, khó chịu trong lòng, lại càng dữ dội hơn.