Từ những chỉ tiết mà gã say rượu tiết lộ thì đúng là Kỷ Thừa Hoằng rồi.
Nhìn thấy gã say rượu vẫn còn càu nhàu không chịu im miệng, Diệp Quân Tước mắt kiên nhẫn để gã ta dẫn đường, anh lúc này không còn tâm trạng đâu mà nghe gã nói nhiều.
Gã say rượu nhìn thấy thứ trong tay của anh, do quá hoảng sợ nên bước chân vốn loạng choạng thì đã trở nên vững vàng hơn.
Hai người họ một trước một sau đi trên con đường nhỏ chật hẹp đầy ổ gà, Diệp Quân Tước vẫn luôn rất cảnh giác, vài phút sau anh cảm thấy có gì đó không đúng, làng này không phải là lớn, gã say rượu thì cứ như là không hề nhớ nhà mình ở đâu, đưa anh ta đi lòng vòng ở trong làng.
Đúng lúc anh đang cảm thấy nghỉ ngờ thì gã say rượu đột ngột lao thẳng vào một cánh cửa mục nát của một căn nhà cũ kỹ rồi chạy vào trong, nháy mắt là đã biến mắt trong bóng tối.
Phản ứng ra là gã say rượu muốn chạy trốn, Diệp Quân Tước chửi thề một câu, móc điện thoại ra để chiếu sáng rồi đuôi theo.
Cuộc truy đuổi không quá năm phút thì gã say rượu đã bị người của Diệp Quân Tước tóm được, hiện giờ trong làng đều là người của Diệp Quân Tước, gã say rượu có muốn chạy thoát cũng không hề dễ dàng.
Diệp Quân Tước lau mồ hôi ở trên trán, đá vào chân của gã Say rượu: “Con mẹ mày chứ chạy này, sao không chạy tiếp đi?
_ Ông mày đây nói mày dẫn đường, mày lại giở trò với ông đây?
Có phải là muốn chết không hả? Nói, thằng đó ở đâu?”
Gã say rượu trừ mùi rượu trên người ra thì đã không còn bộ dạng say rượu như trước đó, nói năng thì cũng không còn hàm hồ như trước nữa: “Đừng, đừng, đừng… đừng giết tôi, là người đó bảo tôi làm như thế, những gì tôi nói cũng là anh ta dạy, bảo tôi là đưa anh đi lòng vòng trong làng, anh ta chắc chắn là đã chạy mất rồi. Anh bây giờ có lãng phí thời gian trên người tôi thì cũng không có ý nghĩa gì nữa đâu! Người mà anh muốn tìm là anh ta, mau đi đuổi theo đi, biết đâu là còn kịp…”
Diệp Quân Tước tức điên tiết, rõ ràng là ngay từ đầu có thể tìm thấy, nhưng lại bị cái gã đàn ông lếch thếch ở trước mắt này giỏ trò, nói chính xác ra thì là bị Kỷ Thừa Hoằng giở trò. Kỷ Thừa Hoằng biết là anh đã đến đây, dùng cách này để kéo dài thêm thời gian, điều này khiến cho anh thấy điên tiết. Nếu không phải là gã say rượu này tiết lộ ra nhiều tin tức như thế thì anh cũng sẽ không ngoan ngoãn bị gã này đưa đi lòng vòng, thủ đoạn này của Kỷ Thừa Hoằng quả là rất cao tay.
Anh càng nhìn gã say rượu thì lại càng bốc hỏa, gio súng lên mở chốt an toàn ra: “Tao bắn chết mày!”
Gã say rượu sợ đến nỗi ôm đầu không ngừng cầu xin, đột nhiên có bước chân đi đến gần, Diệp Quân Tước đưa điện thoại lên chiếu về phía có bước chân tiến đến, là Mục Đình Sâm.
Nhìn thấy cảnh tượng như thế này, Mục Đình Sâm đã đoán ra được phần nào: “Tạm thời không cần bận tâm đến người này nữa, đi bắt Kỷ Thừa Hoằng đi, bây giờ càng nhanh tìm thấy anh ta thì càng tốt, cứ trôi qua một phút là Khương Nghiên Nghiên lại nguy hiểm thêm một phút.”
Diệp Quân Tước nghiến răng nghiến lợi đá cho gã say rượu mây nhát: “Không muốn chết thì mau dẫn đường đi, thằng đó chạy về hướng nào?”
Gã say rượu run rẫy nói: “Trong làng đều là người của mấy anh, anh ta chắc chắn là không dám đi ra bằng lối chính, chắc là sẽ đi vòng ra sau làng, ở sau làng có một sườn núi với khu đất hoang, tôi rất quen thuộc địa hình ở đó, tôi có thể dẫn đường cho mấy người… chỉ là… có thể đừng đánh nữa không? Tôi không chịu được đánh đập đâu.”
Diệp Quân Tước vẫn còn muốn đánh tiếp, bị Mục Đình Sâm ngăn lại: “Dẫn đường trước đã, tìm thấy người mới là quan trọng.”
Khu đất hoang ở sườn núi sau làng.
Kỷ Thừa Hoằng đưa theo Khương Nghiên Nghiên cuống cuồng bỏ chạy, vì mạng sống, nhất định phải dành lấy từng giây từng phút, cái tên say rượu đó không thể nào kéo dài được bao nhiêu thời gian, anh ta sớm đã tính hết rồi. Chỉ là không ngờ Diệp Quân Tước lại đến nhanh như vậy, có thể tìm đến đây trước khi anh ta kịp di chuyển địa điểm.
Khương Nghiên Nghiên nào đã từng phải chịu khổ như thế?
Sau khi bị bắt cóc cho đến nay, cô ta ăn không ngon, ngủ không yên, thể lực đương nhiên là cũng không thể nào theo kịp, chưa chạy được bao xa thì đã không chịu nổi nữa rồi, mặc kệ Kỷ Thừa Hoằng có lôi sợi dây thừng trói tay cô đến thế nào thì cô ta cũng không chịu chạy tiếp nữa, ngồi bệt xuống đất: “Không được rồi, tôi thực sự không thể nào chạy được nữa rồi, anh muốn chạy trốn thì cứ chạy trước đi, bây giờ chạy thoát mới là quan trọng nhất, cũng đừng mong là có thể dùng tôi uy hiếp được ai…”
Kỷ Thừa Hoằng lôi thẳng cô ta dậy, lạnh lùng nói: “Cô cho là tôi cam lòng chạy trốn như thế này ư? Cô là con tin của tôi, tôi không thể nào để cho cô được bình yên mà bị bọn họ đưa về được, đấy sẽ là điều sỉ nhục đối với tôi. Bây giờ cho cô hai lựa chọn, hoặc là tiếp tục đi với tôi, hoặc là chết!”
Khương Nghiên Nghiên nuốt nước bọt, sợ đến mức giọng nói trở nên run rầy: “Tôi… tôi vẫn có thể chạy tiếp được…”
Kỷ Thừa Hoằng không nói thêm gì nữa, kéo sợi dây thừng tiếp tục chạy về phía trước, con đường dưới chân nhấp nhô không bằng phẳng, Khương Nghiên Nghiên trước đó đã bị rạn xương cổ chân, đến giờ vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, không cần thận lại bị vẹo chân một cái, lần này thì thật sự là không thể nào chạy tiếp được nữa rồi.
Cô ta đau đớn cầu xin: “Chân của tôi trước đây đã bị rạn xương, vừa rồi lại vòn bị trẹo chân nữa, không thể nào chạy tiếp được, anh hãy tha cho tôi đi, tôi không có thù oán gì với anh cả, tại sao lại không chịu buông tha cho tôi chứ? Ông hận Mục Đình Sâm và Ôn Ngôn thì ông đi tìm bọn họ mà trả thù chứ, có liên quan gì đến tôi đâu!”
Thấy cô ta không phải là giả vờ, Kỷ Thừa Hoằng nhìn chằm chằm vào cô ta vài giây, rồi quay ra xem xét tình hình xung quanh, ở xa xa đã có bóng người ẩn hiện, Diệp Quân Tước và Mục Đình Sâm đã đuổi theo đến nơi rồi…
Đưa mắt nhìn thấy một cái rạch sâu ở bên cạnh, ông ta đẩy thẳng Khương Nghiên Nghiên xuống rất dứt khoát.
Tiếng thét thất thanh của Khương Nghiên Nghiên lọt vào tai của Diệp Quân Tước và Mục Đình Sâm, bọn họ hơi khựng lại một chút, quay ra nhìn nhau rồi nhanh chóng lao như bay về phía phát ra âm thanh đó.
Lúc chạy đến được nơi mà Khương Nghiên Nghiên bị đẩy xuống cái kênh sâu thì bọn họ chỉ nhìn thấy một chiếc giày, giày của Khương Nghiên Nghiên. Không biết có phải là do Kỷ Thừa Hoằng cố tình để ở đó hay là vô tình, đều nói lên là Khương Nghiên Nghiên đã bị đầy xuống cái kênh sâu này.
Diệp Quân Tước lập tức quyết định: “Mục Đình Sâm, anh đưa người đi tìm Khương Nghiên Nghiên, chắc là cô ta đã bị đẩy xuống dưới đấy rồi, tôi tiếp tục đuổi theo Kỷ Thừa Hoằng, lần này tuyệt đối không thể để cho anh ta thoát được, tôi không thể nào nhịn được nữa rồi!”
Mục Đình Sâm gật đầu, đưa người lần đường đi xuống cái kênh sâu ấy, dưới kênh là lòng sông, mặt đất rất ẳm ướt, đá vụn rải rác khắp nơi, lại còn những vũng nước cạn, từ độ cao như thế mà rơi xuống, không chết thì cũng phải tàn phé.
Sau một hồi tìm kiếm cần thận, anh cũng tìm ra được Khương Nghiên Nghiên, nửa người vẫn còn ở trong nước, nửa người thì nằm trên bãi đá ằm ướt, nước ở dưới người cô ta đã bị máu tươi nhuộm thành màu đỏ.
Gió thổi qua mang theo mùi bùn đất và mùi máu tươi lẫn lộn vào với nhau, khiến cho tâm trạng của mọi người rất nặng nề.
Khi Khương Nghiên Nghiên được đưa đến bệnh viện thì trời cũng đã sáng. Ôn Ngôn đưa Trần Hàm đi đến bệnh viện, lúc nhìn thấy gương mặt của mệt mỏi của Mục Đình Sâm, Ôn Ngôn cảm thấy có chút xót xa, bởi vì ra rất nhiều mồ hôi nên đầu tóc của anh rồi bù, cuộc truy đuổi đêm hôm qua, cô có thể tưởng tượng ra là đã kịch liệt và dữ dội như thế nào, thế nên anh mới thảm hại như thế này.
Trần Hàm không kìm được nước mắt, run rẩy nói: “Khương Nghiên Nghiên thế nào rồi? Cái thằng khốn nạn Kỷ Thừa Hoằng đó đã làm gì con bé rồi?”
Mục Đình Sâm thở dài một tiếng: “Lúc tôi đuổi đến thì Kỷ Thừa Hoằng đã đưa cô ta bỏ chạy rồi, trong quá trình truy đuổi, có lẽ là Kỷ Thừa Hoằng cảm thấy cô ta là gánh nặng, lại không cam lòng để cô ta yên bình quay về với chúng ta nên đã đầy cô ta xuống mương sâu, dưới cái mương sâu ấy là lòng sông, có rất nhiều đá vụn, từ một nơi cao như thế mà bị đẩy xuống… tình hình chắc là sẽ không được tốt lắm, bà nên chuẩn bị trước tâm _ lý.