Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 936: Cháu Chính Là Nữ Chủ Nhân Của Mục Gia





An Tuyết Ly đã nhận ra động tác nhỏ của anh, đáy mắt xuất hiện một vòng thát lạc rất nhanh, nhanh đến mức làm cho người ta không kịp bắt giữ, ngữ khí đột nhiên dữ dội thêm mắy phần: “Dì đã nói rồi, không thể luôn chiều theo phụ nữ, nó có chút quá đáng. Đây là Mục gia, nó là một cô nhi được nhận nuôi, dựa vào cái gì đối xử với cháu như vậy? Nó đối xử với dì thế nào cũng được, nhưng như thế với cháu là không được rồi. Nể mặt cháu, dì luôn nhẫn nhịn nó! Ÿ vào chuyện cháu thích nó là nó có thể tùy ý làm càn sao? Dì đi tìm nó, có ngủ phòng khách cũng là nó ngủ!”

Thần sắc Mục Đình Sâm lạnh xuống: “Dì nhỏ, đây là phương thức cháu và cô ấy sống chung, không riêng cháu chiều cô ấy, rất nhiều chỗ, cô ấy cũng thuận theo cháu, luân phiên lẫn nhau, không cần người ngoài nhúng tay, sẽ phá mắt cân bằng ban đầu. Cháu không cảm thấy ngủ ở phòng khách có gì ủy khuất, cô ấy nhốt cháu ở ngoài, chứng minh là cô ấy còn ủy khuất hơn cháu.”

“Cháu không biết cô ấy làm gì mà dì phải một mực nhẫn nhịn, tính tình của cô ấy không đổi được, cá nhân cháu có thể tiếp nhận. Dù sao dì cũng chỉ là ở tạm, về sau dọn ra ngoài là tốt, mắt không thấy tâm không phiền. Cô ấy là cô nhi được cháu nhận nuôi không sai, nhưng bây giờ, cô ấy là vợ cháu, là chân ái của cháu, cũng là mẹ của con cháu.

Di nhỏ, dì đi nghỉ ngơi đi, cô ấy ngủ rồi, dì đừng làm phiền cô ây.”

Sắc mặt An Tuyết Ly trắng bệch, thẳng đến lúc Mục Đình Sâm đóng cửa phòng lại, bà ta mới hồi phục tinh thần lại.

Đứng trước cửa ra vào thật lâu, bà ta mới rời khỏi, nhưng mà không có về phòng của mình, mà là đi tìm Ôn Ngôn.

Nghe được giọng nói của bà ta, Ôn Ngôn cửa phòng mở ra: “Có chuyện gì sao?”

chapter content


An Tuyết Ly rủ con ngươi xuống, thản nhiên nói: “Bây giờ cô còn có thói quen gọi cả họ tên Đình Sâm, xem ra tình cảm của cô với nó cũng không sâu đậm bao nhiêu. Tôi cũng nói rõ, tôi nhìn cô không thuận mắt, từ đầu đã không thích cô, tôi không hi vọng cô là người cùng Đình Sâm sống hết quãng đời còn lại. Nếu cô ở cạnh Đình Sâm là có mưu đồ, tôi quyên cô nên sớm từ bỏ đi, tôi sẽ không cho phép cô làm hại nó. Ai hại chết bố cô thì cô đi tìm người đấy, không liên quan đến Đình Sâm.”

Lúc này Ôn Ngôn mới kịp phản ứng An Tuyết Ly vì sao cho cô một cảm giác rất khó chịu, An Tuyết Ly cố ý, cho là cô hận Mục Đình Sâm, gả cho Mục Đình Sâm cũng là vì trả thù. Mong cả nhà tìm nguồn như hình đọc khích lệ nhóm nhé. Nhiều trang lấy của nguồn về đăng làm bạn đọc không tìm được nguồn tốt để đọc. Chúc cả nhà vui khỏe!”

Lần này cô không tức giận, nều là hiểu lầm, thì nên dỡ bỏ, cô bát đắt dĩ di chuyển ghế nhỏ rồi ngồi xuống: “Dì nhỏ, dì suy nghĩ nhiều rồi, mặc dù cũng là trận tai nạn trên không kia bố cháu bị hại, nhưng tổn thương trận kia tai nạn trên không mang đến, Mục Đình Sâm nhận còn nhiều hơn cháu. Cháu sẽ không không phân tốt xấu bắt lấy ai liền trả thù người đó, cách cháu xưng hô với anh ấy là quen thuộc, không biểu thị là không yêu anh ấy.”

“Dì không phải đoán mò như thế, cháu ở cùng anh ấy nhiều năm như vậy, Tiểu Đoàn Tử cũng hơn hai tuổi rồi, cháu đã có vô số cơ hội xuống tay với anh ấy, mỗi đêm anh ấy đều ngủ cùng cháu, cháu muốn báo thù đã sớm hạ thủ, tại sao phải hao tổn như thế? Trực tiếp trả thù nhất, không phải liền là trực tiếp một đao chấm dứt anh ấy sao?

Làm gì phải liên lụy cả một đời của mình vào? Cháu không có mưu xa kế rộng như vậy, không nghĩ ra cách trả thù khác, ngẫm lại đã cảm thấy cẩu huyết như phim truyền hình vậy.”

An Tuyết Ly khẽ hừ một tiếng: “Giết người thì đền mạng, cô đương nhiên sẽ không ngốc như vậy, cô chỉ biết giết người giết tâm, cướp đi hét thảy của nó. Cô giải thích thế nào về việc Mục thị ở trên danh nghĩa là của cô? Đừng cho là tôi không biết chuyện này. Cô thật là có bản lĩnh, từ một cô nhỉ được nhận nuôi mà đi đến bước này, ván cờ cũng thật lớn.”

Ôn Ngôn có chút mệt mỏi: “Nếu dì hay hiểu rõ chuyện của anh ấy, cũng sẽ không chất vấn cháu như thế. Dưới tình huống Mục thị bị bức ép, chút nữa anh ấy bị người khác hại chết, cháu liều mạng bảo trụ Mục thị, tình huống lúc đó không thể không đổi tên. Lúc anh ấy trở về cháu đã đề nghị anh ấy thay tên, chính anh ấy không đồng ý, bởi vì chúng cháu tin tưởng lẫn nhau, anh ấy cảm thấy không cần phải vậy. Nói thật, trước khi dì trở về, cuộc sống của bọn cháu vẫn rất tốt, dì trở về cháu hoan nghênh, dì muốn ở đây luôn cũng có thể, nhưng là xin đừng nên nhúng tay chuyện giữa chúng cháu, nhúng tay vào cuộc sống của bọn cháu.”

Cuối cùng, cô lại thêm một câu: *Dì chỉ là dì nhỏ của anh ấy.”

Đột nhiên An Tuyết Ly trở nên kích động: “Cô cho rằng cô là nữ chủ nhân của cái nhà này sao?”

Ôn Ngôn nhíu mày nói: “Chẳng lẽ không phải sao? Bắt đầu từ ngày cháu gả cho anh ấy, cháu chính là nữ chủ nhân Mục gia. dì nhỏ, dì chỉ là khách, là họ hàng.”

An Tuyết Ly “đùng” đứng người lên, dùng tư thế từ trên cao nhìn xuống Ôn Ngôn: “Ha ha, một đứa cô nhi được nhận nuôi? Cũng xứng vênh mặt hắt hàm sai khiến Đình Sâm? Không có nó, liền không có cô bây giờ, cô lấy cái gì vênh váo tự đắc với tôi? Dựa vào cái gì diễu võ giương oai với tôi?”

Lời nói đều nói đến đây quá đáng rồi, Ôn Ngôn không muốn lại chịu đựng, trên khí thế không thể thua, cô cũng từ ghế đứng lên: “Cháu có hắt hàm sai khiến anh ấy không cháu tự biết rõ, cháu là cô nhỉ được anh ấy nhận nuôi không sai, chả lẽ sau khi cháu gả cho anh ấy cũng phải cúi đầu thuận mắt sao? Người người bình đẳng, tại sao cháu phải sống hèn mọn như vậy? Cháu cũng không phải do báo ân anh ấy, tính toán cả thận thì vì mẹ anh ấy mà bố cháu gặp nạn, anh ấy nuôi lớn tôi, hợp tình hợp lý, không có chuyện báo ân.”

“Về phần đối với dì diễu võ giương oai, dì đại khái là hiểu nhằm rồi, cháu không có, ngược lại là dì đang diễu võ giương oai với cháu. Cháu thật muốn hỏi dì một chút, dì dựa vào cái gì diễu võ giương oai với cháu, chỉ dựa vào dì là dì nhỏ Mục Đình Sâm sao? Hay là do cái loại mấy chục năm không gặp kia. Nghe Mục Đình Sâm nói, lúc anh ấy.

lên tiểu học đã từng gặp dì, đã qua ít nhát hai mươi năm rồi, dì vừa về đã nhúng tay vào cuộc sống của anh ấy, không quá phù hợp đi?”

An Tuyết Ly chán nản, nâng tay lên muốn đánh Ôn Ngôn, nhưng là bàn tay nâng lên lại hạ xuống.

Ôn Ngôn cũng không muốn tránh, nhìn An Tuyết Ly chậm chạp không ra tay, cô thản nhiên nói: “Đánh đi, làm sao không đánh? Cháu nói sai sao? Từ lúc dì vừa vào cửa, liền có ý muốn xa lánh cháu, đến Tiểu Đoàn Tử đều cố ý không cho cháu đụng, ngay từ đầu cháu cho là dì vô ý, hiện tại xem ra, chính là cố ý. Dì chỉ là dì nhỏ Mục Đình Sâm, dì có cuộc sống của mình, anh ấy đã kết hôn thành gia, quan hệ máu mủ của hai người nhiều lắm thì tính là họ hàng, dì lấy đâu ra lực làm vậy? Nói câu không dễ nghe, dì muốn ở đây, anh ấy còn phải hỏi ý kiến cháu đáy.”.