Nhìn trần nhà hội trường cao cao, Ôn Ngôn nghĩ đến cảnh đèn trần nhà rơi xuống đã cảm thấy kinh hồn khiếp vía, An Tuyết Ly không chết thật sự là rất may mắn.
Dạo quanh hội trường một vòng, mọi người lại quanh đầu đến phòng bảo vệ, vốn dĩ là bảo vệ đang lười nhác ngủ gà ngủ gật, nhìn thấy Ôn Ngôn mới lấy lại tinh thần.
Ôn Ngôn không có rảnh quản xem bảo vệ có làm đúng chức vị của mình hay không, nói thẳng mục đích của mình ra: “Sự cố xảy ra ở hội trường lần trước, còn video giám sát không?”
Bảo vệ vội vàng nói: “Vẫn còn! Bởi vì có có sự cố xảy ra mà, sợ là sau này Mục tổng muốn tra, cho nên chuyện ngày hôm đó không dám xóa, còn đang giữ đến giờ. Phu nhân, cô muốn xem sao?”
Ôn Ngôn gật đầu, bảo vệ thao tác máy tính thuần thục, mở dữ liệu giám sát ra.
Ôn Ngôn đẩy bảo vệ qua một bên, tự mình động tay thao.
tác, mở lại nội dung hôm sự cố xảy ra ra.
Khi đèn rơi xuống, Mục Đình Sâm đứng ở ngay dưới chỗ treo đèn, toàn bộ hội trường chỉ có một cái đèn lớn treo ở chính giữa sân khấu, vừa lúc Mục Đình Sâm đứng ở đó.
Ngày đó anh và người của bộ sách hoạch cùng đi, Từ Dương Dương cũng ở bộ sách hoạch, cũng cùng đi, mà lúc xảy ra chuyện thì ở ngay dưới sân khấu, An Tuyết Ly đứng cách Mục Đình Sâm một vị trí không xa. Ngay trong nháy mắt đèn rơi xuống, An Tuyết Ly phản ứng nhanh vượt mức bình thường, không chút do dự, xông lên trước.
đẩy Mục Đình Sâm ra, may mắn là, đại bộ phận của đèn treo lớn đập xuống đắt, chỉ có một phần nhỏ nện vào nửa người dưới của An Tuyết Ly.
Mảnh vỡ của đèn treo cùng với máu tươi văng khắp nơi, Mục Đình Sâm trước hết lấy lại tinh thần, rối loạn gọi cái gì đó, hình thu lại chỉ có nội dung, không có âm thanh, nhưng có thể nhìn ra Mục Đình Sâm rất cuồng loạn. Rất nhanh xe cứu thương đã tới, Từ Dương Dương cũng là ở lúc An Tuyết Ly lên xe cứu thương xong mới về nói cho Ôn Ngôn.
Nhìn lần đầu tiên, còn không nhìn ra có gì không bình thường, lần thứ hai cô chỉnh tốc độ chậm lại, quan sát tất cả mọi người thêm một lần, không có người ngoài, tất cả đều là người công ty, từ quần áo lao động và thẻ công tác trên ngực có thể nhận ra.
Đột nhiên, Khúc Thanh Ca chỉ chỉ An Tuyết Ly: “Tạm dừng một chút, phóng to lên.”
Ôn Ngôn dựa theo lời cô ấy nói, phóng fo vị trí xung quanh của An Tuyết Ly, tận đến lúc có thể thấy rõ biểu hiện của An Tuyết Ly. May mà, hình ảnh đầy đủ rõ ràng, sau khi phóng to cũng không quá mơ hồ, lúc ấy ánh đèn hội trường cũng rất đấy đủ.
Sắc mặt Khúc Thanh Ca có hơi ngưng trọng: “Tiểu Ngôn, sao mình lại có cảm giác… Dì nhỏ của anh ấy từ lúc bắt đầu đã nhìn cái đèn chằm chằm? Chẳng lẽ là biết trước đèn sẽ rơi xuống? Mọi người cũng nhìn xem, nhìn xem có phải là mình nhìn lầm hay không, góc độ nhìn của mắt bà ấy quá cao rồi, mặc dù không ngắng đầu lên…”
Trần Mộng Dao tiến lên trước nhìn một chút, rất đồng ý với cách nói của Khúc Thanh Ca: “Đúng, mình cũng cảm thầy thế, Tiểu Ngôn cậu nhìn xem.”
Kiểm chứng với lời nói của Khúc Thanh Ca, An Tuyết Ly hoàn toàn chính xác là từ lức trước khi xảy ra chuyện đã nhìn đèn chằm chằm rồi, sau khi phát hiện ra điểm ấy, Ôn Ngôn lại thu nhỏ hình lại một lần nữa, các cô ấy lại bất ngờ phát hiện, từ lúc An Tuyết Ly bắt đầu bước vào hội trường, đã không biết là vô tình hay cố ý mà nhìn về phía đèn lớn kia, ngay từ đầu Mục Đình Sâm cũng không đi về hướng cái đèn, là An Tuyết Ly nói với anh cái gì, chỉ chỉ vị trí hướng dưới đèn, anh mới đi qua đó.
Liên tưởng đến cái gì, tóc gáy toàn thân Ôn Ngôn đều dựng lên, bên cạnh còn có một bảo vệ, cô khó mà nói quá nhiều, copy video hôm đó thu lại xong, liền rời đi. Trước khi đi cô bảo bảo vệ xóa đoạn đó đi, chuyện này không đơn giản, hiện tại không nên để quá nhiều người biết.
Đi từ hội trường ra, Trần Mộng Dao đề nghị: “Đến nhà của mình đi? Chính mình nghiên cứu một chút, thuận tiện cho chúng mình nói chuyện. Hơn nữa cậu còn mang theo Tiểu Đoàn Tử, ở ngoài cũng không tiện.”
Ba người ăn nhịp với nhau, đến nhà Trần Mộng Dao, ba người dùng laptop của Trần Mộng Dao phát lại cái video kia, cẩn thận quan sát lần nữa. Tiểu Đoàn Tử không cam lòng bị vắng vẻ, ở một bên cáu kỉnh: “Mẹ ơi, mẹ chơi với con.
Ôn Ngôn xoa xoa đầu Tiểu Đoàn Tử: “Ngoan, mẹ đang bận, con ở bên cạnh tự chơi một lát được không? Để mẹ nhờ dì lấy cho con chút đồ ăn.”
Trần Mộng Dao mang tắt cả đồ ăn vặt có thể ăn trong nhà mình ra, cái này mới miễn cưỡng an ủi được Tiểu Đoàn Tử.
Ba người giống như không bình thường mà xem đi xem lại cái đoạn video kia máy chục lần, chắc chắn một sự thật, khẳng định trước đó An Tuyết Ly biết đèn nhát định sẽ đến rơi xuống! Thế nhưng là ngoại trừ đoạn ghi hình không thể làm chứng cứ này ra, các cô ấy cũng không có chứng cứ nào thuyết phục cả.
Chẳng biết từ lúc nào,trán Ôn Ngôn đều toát ra mồ hôi lạnh. Trần Mộng Dao có hơi khó hiểu: “Tại sao dì nhỏ của anh ta lại làm như vậy? Tự biên tự diễn làm bản thân mình tàn phế? Nếu mục đích của bà ấy là lấy lòng Mục Đình Sâm, nhỡ như không kịp, không phải Mục Đình Sâm sẽ gặp nạn sao? Loại chuyện này hệ số nguy hiểm quá lớn, mà bà ấy còn mưu đồ cái gì? Bà ấy là dì ruột của Mục Đình Sâm, còn cần lấy lòng sao? Mình cảm thấy… Có phải là chúng ta quá nhạy cảm hay không? Không chừng dì nhỏ anh ta thấy cái đèn kia không đẹp, hoặc là đặc biệt đẹp mắt? Cho nên mới nhìn chằm chằm?”
Nghe Trần Mộng Dao nói kiển này, Ôn Ngôn lại có chút dao động: “Đúng vậy… Lỡ như chúng ta tính sai thì sao?
Làm như vậy cũng không có gì tốt cho bà ấy, dựa vào cái này, chúng ta không thể kết luận linh tinh, hi vọng thật sự là do mình nghĩ nhiều thôi.”
Khúc Thanh Ca tương đối tỉnh táo: “Ôn Ngôn, đừng lừa mình dối người, trong nháy mắt nhìn thấy đèn rơi xuống, trên mặt dì nhỏ của anh ấy không hề có biểu cảm sợ hãi, chính là đã sớm biết, đồng thời vẫn luôn chờ đợi một khắc đèn rơi xuống. Người bình thường thấy đèn đến rơi xuống phản ứng đầu tiên sẽ là con ngươi biến lớn, lộ ra vẻ mặt sợ hãi, không tin cậu nhìn những người xung quanh xem, đến Từ Dương Dương cũng bị dọa đến há to miệng, căn bản không có cách nào khống chế biểu cảm khuôn mặt của mình, bà ấy còn đến đầy anh trai ra rồi, còn đến không kịp xuất hiện biểu cảm trên khuân mặt sao?”
Trần Mộng Dao lập tức á khẩu không trả lời được, cô ấy cũng không phải là muốn nói giúp An Tuyết Ly, chỉ là nhìn Ôn Ngôn đổ hết mò hôi lạnh, muốn an ủi một chút, cộng thêm cũng nghĩ không ra tại sao An Tuyết Ly làm như vậy.
Ôn Ngôn hít sâu một hơi, cưỡng ép bản thân giữ vững tỉnh táo: “Nếu thật sự là do dì nhỏ của anh ấy, vậy khẳng định không thể là làm một mình, nhất định còn có “Đồng lõa”. Hình thu của trước sau hai ngày mình cũng giữ, khái quát cả tòa trong hội trường lại, chúng ta tra dần dần, nhìn xem có người khả nghi hay không.”
Tra tận đến buổi chiều, các cô mới ở trong vô số người tìm ra được một người khả nghi, một người đàn ông mặc đồng phục lao động đội nón bảo hiểm màu vàng, mang theo thùng dụng cụ trong tay, ở khúc vòng cầu thang đã gặp riêng An Tuyết Ly, mặc dù chỉ ngắn ngủi không đến một phút, nhưng có thể nhìn thấy rõ ràng, An Tuyết Ly đã cho người đàn ông kia thứ gì đó, phóng đại ra nhìn, là một đồ vật giống như phong bì, bên trong là phong thư không tính là lớn, nhìn rất dày, các cô ấy càng nghĩ về hướng bên trong là tiền.