Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 959: Hận đến chết mới thôi



Càng như vậy, thì càng lộ ra không bình thường, Ôn Ngôn đi qua trên dưới một vòng Mục trạch, phát hiện tất cả hành lý và vết tích của An Tuyết Ly biến mắt, đến chiếc xe trong nhà xe cũng đã bị đưa đi. Chỉ có hai loại khả năng, hoặc là đã tìm được người, Mục Đình Sâm sắp xếp chỗ khác cho.

An Tuyết Ly, đưa hết đồ qua, khả năng còn lại, chính là người không còn nữa, đồ vật đều xử lý hết rồi, sợ nhìn thấy sẽ đau lòng.

Cô tương đối thiên về loại khả năng thứ nhất, bởi vì coi như phương diện tinh thần An Tuyết Ly có chút vấn đè, nhưng cũng không phải ngốc, ngược lại còn là người phụ nữ thông minh hiện đại, không đến mức chỉ có mấy ngày đã khiến bản thân chết vì lưu lạc bên ngoài. Nếu là như thế, vì sao Mục Đình Sâm lại giấu cô? Vì sao không chịu nói?

Cô giả bộ như không biết, án binh bát động, bởi vì phần lớn bất động sản của Mục gia đã bị cô bán ở thời kỳ khó khăn kia, tạm thời không có chỗ thích hợp để An Tuyết Ly ở, muốn sắp xếp An Tuyết Ly nhất định là cần nhà ở, vậy thì phải dùng tiền mua, đến lúc đó Mục Đình Sâm lấy một khoản tiền ra tiêu, cô thuận miệng hỏi tiêu chỗ nào là được tôi.

Vài ngày liên tục, Mục Đình Sâm đều là đi sớm về khuya, không nhắc đến bát cứ chuyện gì của An Tuyết Ly, mặt ngoài nhìn giống như người không có chuyện gì, nhưng người bên cạnh cũng nhìn ra được, tuyệt đối là đã xảy ra chuyện gì rồi.

Ôn Ngôn không bắt được anh, tối nào anh về cô cũng đã ngủ thiếp đi rồi, buổi sáng còn chưa dậy, người đã đi rồi.

Cô đến công ty đi làm, anh lại không ở văn phòng, không biết cứ đi đâu. Đến Tiểu Đoàn Tử cũng hỏi cô: “Bố đang bận gì sao ạ?”

Cô không biết trả lời như thế nào, tùy tiện qua loa vài câu, nói là Mục Đình Sâm đang bận kiếm tiền mua quà sinh nhật cho Tiểu Đoàn Từ.

Lại qua tầm một tuần lễ, cuối cùng cô cũng phát hiện một khoản chỉ tiêu không nhỏ ở công tuy, cô hỏi thăm người bộ phận tài vụ, phát hiện là Mục Đình Sâm tiêu, hơn nữa không phải dùng cho công ty, là dùng để mua một vị trí chung cư cao cấp hoàn cảnh rất tốt. Công trình khu chung cư đã hoàn thiện rồi, phòng đã tinh trang cơ bản xong, là loại có thể trực tiếp xách đồ vào ở.

Cô muốn hỏi Mục Đình Sâm tình huống cụ thể trước, thế nhưng hình như anh vấn luôn trốn tránh cô, suy nghĩ một hồi, cô túm lấy Từ Dương Dương cùng đến khu chung cư kia, cô không không đi một mình vì cảm thấy trong lòng không rõ, vì sao Mục Đình Sâm không tiếp tục cho An Tuyết Ly tiếp nhận trị liệu, hoặc là sắp xếp ở Mục trạch, mà lại sắp xếp ở bên ngoài? Cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì, làm cho Mục Đình Sâm mấy ngày nay cứ có điều gì ccos không đúng?

Đến bên ngoài chung cư kia, Từ Dương Dương có chút sợ hãi: “Chị Ôn Ngôn, chị nói xem chúng ta không ở chỗ này, có vào được hay không? Đây là khu chung cư cao cấp, bảo vệ ở cửa lớn rất nghiêm đó.”

Ôn Ngôn mấp máy môi, nhớ lại tầng Mục Đình Sâm đã mua nhà kia: “Không sao, chị chỉ cần nói chị là chủ chỗ này là được rồi, không phải Mục Đình Sâm đã mua nhà ở đây sao? Chị với anh ấy là vợ chồng, cũng xem như là nhà của chị.”

Lúc đi vào, quả thực là cũng phí chút công sức, bởi vì Ôn Ngôn và Từ Dương Dương đều lạ mặt, sau khi bảo vệ hỏi một hồi, đối cứng đủ loại thông tin, mới cho vào.

Lên lầu, Ôn Ngôn nhấn chuông cửa, qua tầm một phút, cửa phòng mới được mở ra, không ngoài dự đoán, mở cửa, quả nhiên là An Tuyết Ly.

Thời điểm nhìn thấy Ôn Ngôn, An Tuyết Ly hơi có chút kinh ngạc, càng kinh ngạc hơn là Ôn Ngôn, bởi vì chân An Tuyết Ly bình thường, căn bản là không tàn phế, chuyện này đã minh chứng cho phỏng đoán trước đó của cô.

Từ Dương Dương cũng trợn tròn mắt, chuyện An Tuyết Ly vì cứu Mục Đình Sâm mà bị phế mất một chân rất nhiều người trong công ty đều biết, bây giờ nhìn thấy chân An Tuyết Ly bình thường, cô ấy có chút mơ hồ.

“Vào đi.” An Tuyết Ly khôi phục bình thường rất nhanh, ngữ khí nhẹ nhàng giống như là chưa từng xảy ra chuyện gì vậy.

Không thể không nói, Mục Đình Sâm vì An Tuyết Ly mà mua căn nhà này vô cùng tốt, cửa trước đi vào rất rộng, đi vào phòng khách, dụng cụ trong nhà đều trang hoàng làm người ta có cảm giác ấm áp, phòng bếp có máy phần theo phong cách Châu Âu, cửa sổ lớn trong phòng khách có thể nhìn rõ cảnh phồn hoa ngoài thành phó không sót một thứ gì.

An Tuyết Ly rót ly nước cho hai người: “Tôi còn tưởng rằng, Đình Sâm sẽ không nói chuyện của tôi cho cô.”

Ôn Ngôn nhận ly nước, thản nhiên nói: “Thật sự là anh ấy không nói cho tôi, thậm chí mấy ngày này đều trốn tránh tôi, là tôi phát hiện ra anh ấy mua nhà ở đấy, đoán là để cho dì ở, cho nên mới tới xem một chút. Ngày đó anh ấy về nhà rất khuya, hơn nữa nhìn cũng thấy rất không bình thường, hẳn là ngày đó, anh ấy tìm thấy dì đúng không?

Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì? Chân của dì…”

Nghe được Ôn Ngôn nói Mục Đình Sâm không nói hết mọi chuyện ra, đáy mắt An Tuyết Ly nhanh chóng hiện một vòng thất lạc, quả nhiên, Mục Đình Sâm sẽ cảm thấy thân thế của mình không thẻ lộ ra ngoài ánh sáng, không muốn nói với bất kỳ ai bên ngoài, đến cả vợ như Ôn Ngôn cũng không nói ra: “Như cô thấy, chân của tôi bình thường, là tôi lửa hai người, không phải cô biết, đến chuyện của hội trường cũng là tôi tự tay sắp xếp sao? Còn là cô tra ra.”

Ôn Ngôn cũng không cảm thấy chột dạ: “Không sai, là tôi tra, không tra làm sao biết dì đã làm những chuyện này?

Chuyện của Diệp Quân Tước … Cũng là dì làm sao? Tất cả mọi chuyện là vì cái gì? Sau khi Mục Đình Sâm tìm thấy dì, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

An Tuyết Ly không có ý định kể lại mọi việ hoàn chỉnh đã nói cho Mục Đình Sâm lại cho Ôn Ngôn: “Chuyện nên nói tôi cũng đã nói cho Đình Sâm rồi, nếu cô muốn biết, thì đi hỏi nó đi. Tôi không chỉ muốn khiến Diệp Quân Tước biến mắt, cũng muốn khiến cô biến mắt, nhưng tôi không thể làm như vậy, bởi vì trong lòng Đình Sâm, cô quan trọng hơn bắt cứ ai, tôi không muốn làm nó khổ sở. Cuối cùng thì tôi cũng đã bỏ xuống được nặng nề nhiều năm ở trong lòng, tôi cảm thấy hiện tại được sống thỏa mái rồi, tôi cũng không dự định làm gì nữa, cô có thể yên tâm. Nhưng tôi sẽ không rời khỏi Đình Sâm, tôi sẽ luôn ở thành phố này trông coi nó, nêu có ai muốn hại nó, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua.”

Đây rõ ràng là đang cảnh cáo Ôn Ngôn, Ôn Ngôn biết, An Tuyết Ly vẫn cảm thấy cô và Diệp Quân Tước có uy hiếp.

với Mục Đình Sâm. Cô thanh minh lần nữa: “Cảnh cáo của dì không cần thiết, Diệp Quân Tước sẽ không chú nhằm vào Mục Đình Sâm hay Mục thị nữa, tôi càng không. Tôi vẫn luôn tò mò, vì sao bà mắt niềm tin cơ bản nhất với người khác như thế? Thù hận thật sự quan trọng như vậy sao? Chìm đắm trong thù hận đau xót cũng là sống, sống nhẹ nhàng cũng là sống, tại sao phải giày vò bản thanh như thế?”

An Tuyết Ly hoảng hốt trong chớp mắt: “Tôi hiểu rõ hơn bất kỳ ai, thì hận sẽ không dễ dàng buông xuống, yêu có lẽ sẽ không vinh hằng, nhưng hận tuyệt đối có thẻ… Yêu sẽ khô héo theo thời gian, hận thì đến chết mới thôi…”

Đi ra từ chung cư, Ôn Ngôn đứng ở ven đường gửi cho.

Mục Đình Sâm một tin nhắn: Em đã gặp dì nhỏ của anh.

Từ Dương Dương yếu ớt hỏi: “Chị Ôn Ngôn, bây giờ chúng ta về công ty sao? Chị yên tâm… Chuyện trong nhà cậu, em sẽ không nói ra ngoài một chữ.”