Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 964: Không có việc gì là tuyệt đối



Anh cười cười đưa tay xoa đầu cô: “Tắm rồi, mệt mỏi cho.

em rồi, còn phải nhịn anh cả một đêm. Anh đến công ty trước, em ngủ tiếp đi, ngủ đến lúc tự nhiên tỉnh rồi đến công ty, không tính em đến muộn.”

Trong trạng thái mình bừng tỉnh nhìn thấy anh cười ôn nhu, Ôn Ngôn ngủ gật cũng tỉnh dậy, đã bao lâu rồi anh không cười như thế? Đợt này anh vẫn luôn chìm vào lo lắng, khó lắm mới có buổi sáng hào hứng nói chuyện với cô. Nhìn anh đi vào phòng quần áo, cô ngồi dậy, lung lay còn có chút không tỉnh táo, cảm giác giống như ban nãy là đang nằm mơ vậy.

Thay xong quần áo đi ra, thấy Ôn Ngôn tỉnh dậy, Mục Đình Sâm ôn nhu hỏi: “Có phải là anh đánh thức em không? Em ngủ tiếp đi, anh đi luôn đây.”

Ôn Ngôn lắc đầu, đưa hai tay về hướng của anh.

Anh nhìn động tác của cô ngây ra một lúc, lập tức tiến lên, ôm cô vào lòng: “Sao thế?”

Cô ôm vào thắt lưng kiên cố của anh, cảm giác trong lòng vô cùng an tâm: “Không có gì, chỉ là đột nhiên rất muốn ôm anh một cái, rất lâu rồi chưa ôm anh thế này.”

Rất lâu sao? Anh có chút mờ: mịt, anh lại không chú ý, đã lâu khô để ý đến cô. Trầm mặc một lát, anh hỏi dò: “Hay…

làm rồi mới đi?”

Làm…?

Ôn Ngôn đập một bàn tay vào ngực anh: “Đi đi đi, đi nhanh lên, trong đầu anh toàn nghĩ cái gì thế? Em chỉ muốn ôm anh một chút thôi, anh lại nghĩ đi đâu rồi?”

Mục Đình Sâm có chút buồn bực, giữa hai người ngoại trừ loại chuyện đó, còn có chuyện gì kéo tâm hồn lại gần nhau hơn, càng thêm thân mật hơn sao?

Mười giờ sáng, Ôn Ngôn mới một mình chậm rãi đến công ty, Mục Đình Sâm phải đi trước, không ăn bữa sáng, cô mang theo cho anh một phần bữa sáng, mặc dù thời gian này cũng cũng không thể tính là “bữa sáng” nữa.

Đến văn phòng, mới phát hiện anh không có ở đó, Đới Duy cũng không có, cô muốn biết anh đi đâu cũng không được.

Ở văn phòng đợi một hồi, Đới Duy trở về: “Phu nhân, cô tìm Mục tổng sao? Anh ấy vừa nãy đi họp, đã kết thúc rồi, hẳn là sẽ về nhanh thôi.”

Họp sao? Ôn Ngôn thở phào một cái: “Được, vậy tôi đợi anh ấy thêm một lúc.” Còn may là không phải ra ngoài, nếu là thế thì “bữa sáng” này của cô mang đi phí công rồi.

Thoáng nhìn thấy “bữa sáng” cô để trên bàn làm việc của Mục Đình Sâm, Đới Duy thầm nói: “Buổi sáng có người đưa bữa sáng đến cho Mục tổng rồi, tôi còn tưởng rằng là cô mang tới…”

Ôn Ngôn nhíu nhíu mày: “Là tôi phí công một chuyến rồi?

Anh ấy ăn rồi? Anh không nói sớm, tôi giữ lại tự ăn!”

Đới Duy vội vàng nói: “Là tôi lắm mồm, có thể là anh ấy chưa no đâu! Cô đừng nói là tôi nói nhé!”

Hai người đang nói chuyện, Mục Đình Sâm trở về: “Mọi người đang nói chuyện gì thế?”

Đới Duy không dám lên tiếng, rút về vị trí làm việc của mình. Ôn Ngôn trầm trầm nói: “Anh đưa bữa sáng cho anh thế?”

Ánh mắt Mục Đình Sâm có chút né tránh: “Ây… Ngoại trừ dì nhỏ ra, còn có thể là ai? Anh cũng không biết tại sao đột nhiên bà ấy đặt đồ ăn cho anh…”

Ôn Ngôn hừ nhẹ nói: “Em còn sợ anh đói cơ, xem ra là em nghĩ nhiều rồi.”

Anh có chút đau đầu, đi đến trước bàn làm việc mở ra cơm hộp nói: “Anh chưa ăn no, bà ấy đưa tới không hợp khẩu vị anh, vừa hay em mang đến. Em ăn rồi đúng không? Vậy em đi làm việc đi, anh ăn xong còn phải ra ngoài một chuyền.”

Ôn Ngôn cảm thán nói: “Nếu không phải biết bà ấy là dì nhỏ của anh, em còn tưởng rằng mình có thêm một tình địch chứ, bà ấy đối với anh thật là quan tâm cần thận, còn cần thận hơn em.”

Thần sắc Mục Đình Sâm có chút quái dị: “Nói linh tinh gì đó?”

Ôn Ngôn tăng thêm giọng mũi hừ một tiếng, quay người đi ra. Đợi cô đi xa, Mục Đình Sâm mới gọi Đới Duy vào: “Là anh nói cho cô ấy biết đúng không? Anh có ngốc không vậy? Theo tôi lâu như vậy rồi, anh còn không học được “Nói nhiều tất hớ” sao, lời gì nên nói lời gì không nên nói trong lòng không biết tính toán sao?”

Đới Duy cúi thấp đầu yếu ớt nói: “Tôi tưởng là bữa sáng phu nhân mang cho anh mà, tôi cảm thấy kỳ lạ, liền nói thầm hai câu, chuyện này cũng không thể trách tôi mà…”

Mục Đình Sâm hận không thể mở sọ não anh ta ra nhìn xem bên trong rốt cuộc chứa cái gì: “Chuyện Ôn Ngôn đưa bữa sáng cho tôi từ trước đến nay đều là xem tâm trạng, anh không biết sao? Chuyện gì không nắm chắc thì đừng lải nhải linh tỉnh.”

Cả mặt Đới Duy tràn đầy tò mò: “Thế nhưng tôi cảm thấy phu nhân đối với anh rất tốt, anh không thấy vậy sao? Vì sao?”

Mục Đình Sâm đau đầu vuốt vuốt mi tâm: “Tôi không nói cô ấy không tốt, là tôi không tốt… Anh đừng hiếu kỳ như: trẻ con hỏi này hỏi kia, anh không có chuyện gì làm sao?”

Đến chiều, Mục Đình Sâm gửi cho Ôn Ngôn một tin nhắn, nói là buồi tối ra ngoài ăn cơm, tan làm đợi cô cùng đi.

Ôn Ngôn nghĩ là anh muốn “hẹn hò ngọt ngào”, đến nhà ăn Bạch Thuỷ Loan của Kính Thiếu Khanh mới biết, Diệp Quân Tước và Khúc Thanh Ca cũng ở đó. Cô lập tức shiểu ra, anh muốn xin lỗi về chuyện của An Tuyết Ly mới tổ chức.

Khúc Thanh Ca mang theo Tiểu Nhué Nhué, cô nhóc hơn một tuổi một chút, chính thời điểm đáng yêu, đến Mục Đình Sâm cũng nhịn không được chăm chú nhìn thêm một chút.

Ngồi xuống bàn ăn gọi xong món, Diệp Quân Tước lại bắt đầu “khẩu nghiệp”: “Hai người thật có lòng, nói tiếp nhau xin lỗi liên tục, làm cho tôi cũng ngại lắm.”

Mục Đình Sâm nhìn Ôn Ngôn, giống như đang hỏi cô đi tìm Diệp Quân Tước lúc nào. Ôn Ngôn vốn cho là anh sẽ không làm như thế, cho nên mới tự mình xuất mã, không ngờ tới lại có hôm nay. Nhưng mà cũng không sao, dù sao Diệp Quân Tước mới là người đáng thương nhát kia, đang yên lành lại bị An Tuyết Ly làm bị thương, còn không có vài câu phàn nàn.

Diệp Quân Tước cũng không trông cậy Mục Đình Sâm có thể phản ứng lại mình, tự mình nói tiếp: “Tôi thế nào cũng không sao, tôi mệnh lớn, Ôn Ngôn thì không chắc, tôi cách xa anh như vậy, còn phải chịu cảnh này, Ôn Ngôn là người bên gối của anh, coi chừng chút.”

Mục Đình Sâm chém đỉnh chặt sắt nói: “Không có khả năng.”

Diệp Quân Tước không chút kiêng nẻ: “Không có việc gì là tuyệt đối, nhất là đối với việc này.”

Sợ hai người họ lại ầm ï lên, Khúc Thanh Ca đưa Tiểu Nhuế Nhuế cho Diệp Quân Tước: “Anh ôm con đi, em ôm mệt rồi, tê tay.”

Diệp Quân Tước không rõ cho lắm nhận con: “Mới lớn nhiêu đây đã làm tay em tê rồi?” Nói xong anh ta nhìn về phía Tiểu Nhuế Nhuế, bộ dáng người cha hiền từ: “Con nói xem con, làm sao ăn hết cơm cũng không lớn lên?

Nhẹ giống như chim én. Mẹ con khi còn bé khẳng định là giống con, cho nên trưởng thành rồi đến ôm con cũng không được.”

Khóe miệng Khúc Thanh Ca giật một cái, rõ ràng cơ thể con có các tỷ lệ bình thường đạt chuẩn, Diệp Quân Tước lại suốt ngày ghét bỏ con bé gầy, con gái vốn chính là dạng này, có một số người lại lo lắng vớ vẫn.

Ôn Ngôn nhịn không được cười ra tiếng: “Con gái cồn là như thế, khi còn bé lớn nhanh hơn con trai một chút, phần lớn đều thế, dáng dắp Nhuế Nhuế đã rất tốt rồi.

Mặc Mục Đình Sâm ở một bên không có nói gì, nhưng ánh mắt thỉnh thoảng vẫn nhìn vào Tiểu Nhuế Nhué, càng nhìn càng thấy con gái thật tốt, đáng tiếc… Cả đời này của anh cũng chỉ có một đứa con thôi.