Nhắc đến chuyện An Tuyết Ly muốn tìm phụ nữ cho Mục Đình Sâm, Ôn Ngôn đều muốn nghĩ biện pháp lật ván, cô trầm ngâm một lát, nói: “Muốn chạm vào em cũng không phải không được, nếu đêm nay anh có thể qua đêm ở chỗ em, chuyện gì cũng dễ nói, không được, thì quên đi, tự anh ước lượng, đừng nói là em không cho anh cơ hội.”
Con ngươi Mục Đình Sâm hơi nheo lại, dò xét cô một lát, giống như cười mà không cười nói: “Em còn thật là mang thù, nhưng mà… anh nghe em, qua đêm thì qua đêm, em còn không sợ, anh sợ cái gì? Chuyện này là dì nhỏ làm không đúng, lần này bà ấy đuối lý.” An Tuyết Ly lừa anh, nói xong không mang chuyện của Khương Hiểu Văn cho Ôn Ngôn, là An Tuyết Ly nuốt lời trước, anh không ra oai phủ đầu, sau này sẽ càng thêm gian nan.
Chờ khoảng hai giờ, má Lưu mới đưa Tiểu Đoàn Tử về, nói là ra ngoài mua thức ăn, Tiểu Đoàn Tử còn hiểu chuyện xách đồ giúp má Lưu.
Nhìn thấy Mục Đình Sâm, Tiểu Đoàn Tử hỏi: “Bố ơi, bố muốn ở lại ăn cơm không?”
Mục Đình Sâm nhẹ gật đầu: “Có nha, hôm nay bố ở đây với con.”
Tiểu Đoàn Tử không lên tiếng, cũng không biết trong cái đầu nhỏ đang nghĩ chuyện gì.
Lúc trời sắp tối, điện thoại Mục Đình Sâm kêu liên tục không ngừng, anh càng không tiếp, điện thoại càng reo không ngừng. Ôn Ngôn bị làm cho phiền, nói: “Anh nhận điện thoại đi, trực tiếp nói cho bà ta biết là tối nay không à bỏ quảng cáo vệ, muốn lưu lại bồi Tiểu Đoàn Tử.
Nhận được sự cho phép của cô, Mục Đình Sâm mới cầm điện thoại lên đi đến trước cửa sẻ: “Alo?”
Đầu bên kia điện thoại, An Tuyết Ly có chút táo bạo: “Vì sao con không nghe điện thoại? Con đang ở đâu đấy? Mẹ gọi điện thoại đến công ty, nói con đã sớm về rồi, có phải con lại đến chỗ Ôn Ngôn không? Là nó bảo con đến?”
“Cuồng oanh loạn tạc” liên tiếp này làm Mục Đình Sâm nổi nóng, anh cũng không phải đứa nhỏ ba tuổi, từ nhỏ đến lớn đều không có ai quản thúc anh như vậy, hành vi của An Tuyết Ly làm anh cực kỳ phản cảm, phản cảm tất cả tế bào trên người đều đang kháng cự, đều đang sinh ra chán ghét, anh sợ lớn giọng đọa đến Tiểu Đoàn Tử, cho nên ngữ khí coi như bình thản: “Đêm nay tôi không về, đừng hỏi đông hỏi tây, tôi không phải trẻ con. Chưa có ai quản thúc thôi như vậy, dì làm tôi cảm thấy mắt tự do, tôi… kinh tởm cảm giác này, hiểu không?”
An Tuyết Ly run giọng nói: “Không phải bình thường chúng ta chung đụng rất tốt sao? Nhất định con đang ở chỗ Ôn Ngôn đúng không? Chỉ có gặp nó mới xúi giục con cáu kỉnh với mẹ, mẹ đã sớm để con cách xa nó một chút, người phụ nữ đó tâm tư quá sâu! Mặc kệ bây giờ con đang ở đâu, mau chóng trở về đi!”
Mục Đình Sâm chém đỉnh chặt sắt nói: “Tôi nói, hôm nay tôi không quay về. Trước đó dì sắp xếp cho tôi và Khương Hiểu Nghiên gặp mặt, nói rõ sẽ không để cho Ôn Ngôn biết, tại sao muốn còn nói cho cô ấy? Còn đổi hét sữa tắm dầu gội của tôi thành mùi giống cô ta, những trò vặt này của dì thật đủ đáng ghét. Từ khi dì xuất hiện, cuộc sống của tôi liền trở nên nước sôi lửa bỏng, mỗi thời mỗi khắc đều giống như đang đi đánh trận vậy, dì không mệt mỏi sao? Dì không mệt, tôi mệt mỏi. Không có chuyện khác thì tôi tắt trước, đừng gọi điện cho tôi nữa.”
Nói xong, anh trực tiếp dập máy, anh có thể tưởng tượng ra được tiếp theo An Tuyết Ly sẽ nổi điên thế nào, nhưng anh không muốn để ý tới.
An Tuyết Ly chính xác là đang nổi điên, đưa điện thoại di động đập nát, còn đập máy đồ xung quanh thêm máy lần.
Cuồng bạo của bà người trên dưới Mục trạch đều biết, cho nên không ai dám tiến lên phản ứng lại bà, trước khi bà an tĩnh lại, cho dù bừa bộn đầy đất, cũng không ai dám đi quét dọn.
Qua hồi lâu, cảm xúc của bà ổn định lại, dùng điện thoại gọi cho Khương Hiểu Văn, nghiễm nhiên biến thành người khác, giống như một trưởng bối ôn nhu rất dễ nói chuyện: “Hiểu Văn, ăn cơm sao?”
Khương Hiểu Văn cũng rất khách khí: “Còn chưa dì ạ, có chuyện gì sao?”
An Tuyết Ly lấy lại bình tĩnh, nói: “Đúng là có việc muốn nói với cháu, vẫn là chuyện của cháu và Đình Sâm. Đêm nay Ôn Ngôn lại kiếm cớ gọi Đình Sâm đi, còn xúi giục nó cãi nhau với dì. Ôn Ngôn là ÿ vào trong tay có con trai, mới có thẻ dắt mũi Đình Sâm đi, kỳ thật Đình Sâm đối với Ôn Ngôn đã không có tình cảm gì nữa. Dì sợ còn tiếp tục n Ngôn sẽ làm ra thủ đoạn gì để Đình Sâm tái hôn với nó, Đình Sâm lại là người nặng tình nặng nghĩa như vậy, lại thích Tiểu Đoàn Tử như thế, nói không chừng thật sự sẽ đi vào khuôn khổ. Hiện tại lòng dì rất loạn, Ôn Ngôn còn ở lỳ Mục thị không chịu đi, còn như thế có mưu đồ với Đình Sâm như thé, dì thật sự rất mệt mỏi…”
Khương Hiểu Văn liền nghe hiểu: “Dì, ý của dì là… muốn cháu làm gì đó?”
An Tuyết Ly nghĩ đến Ôn Ngôn liền hận đến nghiên răng: “Đúng, không cần biết cháu làm thế nào, dì đều đồng ý, chỉ cần có thể đuổi Ôn Ngôn ra khỏi Mục thị là được, chỉ cần Ôn Ngôn đi, dì lại quản Đình Sâm, bọn nó liền không có cơ hội gặp mặt. Về con… Đến lúc đó Ôn Ngôn thất nghiệp, ngay cả bản thân mình cũng không nuôi được, dì sẽ bảo Đình Sâm lấy được quyền nuôi con.”
Khương Hiểu Văn nửa ngày cũng không lên tiếng, An Tuyết Ly đây là muốn mượn đao giết người thôi, mặt ngoài nhìn An Tuyết Ly vô hại như vậy, kì thực thủ đoạn đáng sợ, bây giờ có thể nhằm vào Ôn Ngôn, về sau cũng có thể nhằm vào cô ta, đột nhiên cô ta bắt đầu hoài nghỉ, Ôn Ngôn thật sự giống như An Tuyết Ly nói, không chịu nổi như vậy sao? Nêu Ôn Ngôn dễ giải quyết như vậy, sao An Tuyết Ly không tự mình động thủ? Còn giật dây để cô ta đi làm? An Tuyết Ly còn không muốn đắc tội Mục Đình Sâm, sao cô lta ại phải đi tranh đoạt vào vũng nước đục này?
Cô ta đúng là rất thích Mục Đình Sâm, nhưng cũng không phải không phân rõ tình hình trắng đen, làm không tốt cũng sẽ khiến mình gặp chuyện, cô ta cũng không ngốc đến nỗi trực tiếp đi làm.
Cuối cùng, cô ta tùy tiện trả lời vài câu, liền cúp điện thoại, muốn động thủ hay không, cũng phải chờ đến khi tra rõ chuyện của Ôn Ngôn và Mục Đình Sâm rồi nói.
Một bên khác, trên bàn ăn, Ôn Ngôn có chút không yên lòng hỏi Mục Đình Sâm: “Lúc trước đúng là em không muốn để anh về nhà, chọc tức An Tuyết Ly một chút, anh trực tiếp tắt máy thế này, thật sự không có chuyện gì chứ?”
Thủ đoạn của An Tuyết Ly cô cũng từng được thưởng thức, cho nên có chút lo lắng.
Nhắc đến An Tuyết Ly, Mục Đình Sâm liền không nhịn được nhíu mày: “Không cần phải để ý đến bà ấy, nếu anh ngoan ngoãn trở về, bà ấy lại quản anh càng chặt, thật giống như bà ấy đang treo dây thừng trên cổ anh vậy, thỉnh thoảng túm một chút, làm anh không thể thở được, anh… Thật sự không có cách nào chịu đựng được, cũng sắp dùng hết kiên nhẫn rồi.”
Má Lưu chen miệng nói: “Từ nhỏ đến lớn chưa có ai quản thiếu gia? Đừng nói cậu chịu không được, chúng tôi nhìn thôi cũng không chịu được. Cậu với Ngôn Ngôn đang tốt đẹp, lại bị chia rẽ, chia rế còn không hài lòng, còn một mực giày vò, đây là muốn bức điên người khác sao. Tiểu Đoàn Tử nhỏ như vậy, bà ta cũng không suy nghĩ cho đứa nhỏ một chút, không biết trong đầu bà ta đang suy nghĩ gì, làm như vậy mưu đồ gì? Để cuối cùng không có ai đứng về phía bà ta nữa sao?”