Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 996: Nghỉ Can



Kính Thiếu Khanh không mưu mà hợp với ý kiến của anh: “Tôi cũng nghĩ vậy, tôi đã quan sát mảnh đất này rất lâu, chỉ là quỹ công ty hơi eo hẹp, tôi không quan tâm đến kế hoạch. Nếu cậu muốn làm, chúng ta cùng làm đi.”

Đây chính là doanh nhân, ra ngoài đi dã ngoại cũng có thể nghĩ được đến chuyện kinh doanh, quả thực là hết thuốc chữa.

Đột nhiên điện thoại của Mục Đình Sâm vang lên không đúng thời điểm, anh bị “khoá dây xích chết người” của An Tuyết Ly làm lu mờ về mặt tâm lý, anh rất kháng cự với việc nghe điện thoại, phải lề mè một lúc sau anh mới lấy điện thoại ra, thấy là của công ty, sắc mặt mới tốt hơn một chút: “Alo?”

Không biết người ở đầu dây bên kia nói gì, sắc mặt anh đột nhiên trở nên có chút khó coi, không nói được mấy câu đã cúp máy: “À… tôi có việc có lẽ phải đến công ty, mọi người chơi trước đi, tôi làm xong sẽ quay lại ngay.”

Trần Mộng Dao khiển trách anh: “Hiếm lắm anh mới đưa Tiểu Ngôn và Tiểu Đoàn Tử ra ngoài một chuyến, lại phải rời đi, thật là, không đáng tin cậy.”

Vẻ mặt Mục Đình Sâm phức tạp nhìn Ôn Ngôn, tựa hồ muốn nói điều gì đó, nhưng thật lâu không nói gì. Ôn Ngôn thấy vậy thì chủ động nói: “Không sao đâu, anh về trước đi, làm xong thì gọi sang.”

Anh gật đầu, lái xe đi.

Sự chú ý của Tiểu Đoàn Tử đều tập trung vào đồ ăn, không có thời gian để ý đến việc đi hay ở của Mục Đình Sâm, nếu nhìn thấy Mục Đình Sâm đi, cậu bé nhất định sẽ náo lên.

Cho đến khi buổi dã ngoại kết thúc, Mục Đình Sâm cũng không thể chạy tới, cả nhóm chỉ có thể về thành phố trước, cuối cùng gặp nhau tại nhà ăn Bạch Thủy Loan.

Khi Ôn Ngôn hỏi công ty đã xảy ra chuyện gì, Mục Đình Sâm phản ứng có chút kỳ lạ: “Không có gì nghiêm trọng đâu, chỉ là… một hợp đồng xảy ra chút vấn đề.”

Ở bên anh nhiều năm như vậy, Ôn Ngôn vẫn có thể nhìn ra được anh có nói dối hay không: “Nếu anh nói dối em, còn chẳng bằng không nói gì.”

Anh hơi bát đắc dĩ: “Là bản thảo thiết kế lần trước của em, bị kiện rồi, người thiết kế của công ty khác nói em sao chép.”

Ôn Ngôn trọn to mắt: “Sao chép? Em sao chép của ai?

Sao anh không nói với em sớm hơn chứ? Nói với em sớm hơn thì em đã đến công ty với anh để xem chuyện gì đang xảy ra rồi. Hầu hết tất cả các bản thiết kế của em đều hoàn thành trong công ty, thỉnh thoảng em sẽ xem tác phẩm của người khác để lấy cảm hứng, nhiều nhát là giao tiếp với Đường Xán, em chưa bao giờ có thói quen sao chép của người khác.”

Mục Đình Sâm trấn an nắm tay cô: “Anh biết, anh hiểu rõ em, cho nên anh sẽ điều tra rõ ràng, sẽ không để người khác oan uỗổng em. Chuyện này không chỉ liên quan đến cá nhân em mà còn liên quan đến danh tiếng của Mục thị, em đừng để tâm những chuyện này, cứ giao cho anh là được rồi, anh sẽ trả lại công bằng cho em.”

Trong đầu Ôn Ngôn chợt lóe lên một hình ảnh, lòng cô có chút hồi hộp. Cách đây không lâu, An Tuyết Ly đến công ty, ngồi trong phòng làm việc của cô nói chuyện phiếm với Đường Xán. Cũng chính là ngày hôm đó, tại bữa tiệc huyên náo rất khó coi, cho nên cô vẫn còn nhớ rõ ngày hôm đó đã xảy ra chuyện gì.

Ngày hôm đó An Tuyết Ly đã động chạm vào tài liệu trên bàn của cô, bao gồm cả bản thảo thiết kế, chẳng lẽ An Tuyết Ly vì muốn đuổi cô ra khỏi Mục thị mà làm đến loại trình độ này? Không tiếc hi sinh danh dự của Mục thị?

Cô không chắc, bởi vì chuyện này không hề tầm thường, An Tuyết Ly muốn làm gì cô đều được, nêu cô hiểu làm An Tuyết Ly một lần, trong lòng Mục Đình Sâm, cán cân có lẽ sẽ nghiêng hẳn. Vì Mục Đình Sâm sẽ đi kiểm chứng nên cô không cần phải quá phức tạp, khi sự thật được tiết lộ, có phải là An Tuyết Ly làm hay không, liếc qua là thấy.

Sau bữa tối, cả nhóm về nhà riêng, Mục Đình Sâm đưa Ôn Ngôn, má Lưu, và Tiểu Đoàn Tử trở về nhà, anh không định qua đêm ở chỗ Ôn Ngôn, cũng không về Mục trạch, chỗ An Tuyết Ly khẳng định sẽ xảy ra chuyện.

Ôn Ngôn cũng không giữ anh lại: “Đi đường lái xe chậm thôi.”

Mục Đình Sâm vì chuyện sao chép mà tâm trí có chút không tập trung: “Ừm, anh biết rồi, về đi, Tiểu Đoàn Tử, tạm biệt bố đi con.”

Chơi cả ngày Tiểu Đoàn Tử hơi mệt, nằm trên vai Ôn Ngôn bơ phờ ỉu xìu vẫy tay, thậm chí không thèm nói “bái bai”.

Khi Mục Đình Sâm quay về Mục trạch, An Tuyết Ly đã ngủ say, không tận lực đợi anh như mọi khi. Tuy là cảm thấy kỳ quái, nhưng đây cũng là chuyện tốt, tránh khỏi lại cãi nhau.

Ngày hôm sau, Ôn Ngôn vừa đến công ty, Từ Dương Dương liền kéo cô đến nơi không người: “Chị Ôn Ngôn, xảy ra chuyện rồi, có người tố cáo chị sao chép, bây giờ’ chuyện này lan truyền khắp công ty, nói lúc trước chưa ly hôn, chị đi cửa sau vào Mục thị làm nhà thiết kế ăn nằm chờ chết, bây giờ ly hôn rồi, chị vắt hết óc không ngần ngại đạo văn chỉ vì muốn ở lại Mục thị, nói cái gì không ai cho chị chỗ dựa chị mới như vậy, họ thật quá đáng, em một mình không thể mắng lại họ!”

Ôn Ngôn hơi đau đầu: “Em cứ mặc kệ họ là được, chị không sao chép, chị không sợ. Có sao chép cũng là sao chép linh cảm của chồng em, chị đều là cùng Đường Xán bàn bạc, động chạm gì đến người khác? Mục Đình Sâm sẽ điều tra rõ ràng chuyện này, em đừng quan tâm đến họ.

Chị đi làm việc trước, em cũng tiếp tục làm đi.”

Từ Dương Dương vẫn không nuốt được cục tức đó xuống: “Chị Ôn Ngôn, chị nói chuyện nghe cũng dễ quá đi, dù sao thì khi Mục tổng dính vào vụ chìm tàu, chị từng là chủ tịch, người trong công ty sao có thể nói chị như vậy?

Không có chị thì sẽ không có Mục thị hôm nay, chị còn cần người khác mở cửa sau sao? Chị muốn ở lại Mục thị hồi nào, là Mục tổng không cho chị đi được chưa? Họ nói như kiểu chị mặt dày mày dạn muốn ở lại quấn lấy Mục tổng lắm vậy. Em đúng thật là tức không chỗ phát tiết mà.”

Ôn Ngôn cười vỗ vai Từ Dương Dương: “Được rồi được rồi, có em và Đường Xán đừng về phía chị là đủ rồi, chị rất Vui mừng.”

Từ Dương Dương làm động tác “cố lên”: “Chị Ôn Ngôn, chị nhất định phải chịu đựng!”

Ôn Ngôn gio tay giống Từ Dương Dương: “Cùng có lên!

Chị có thể chịu đựng!”

Trở lại văn phòng, Đường Xán thần bí ra hiệu cho Ôn Ngôn lại gần, Ôn Ngôn chán ghét xua tay: “Tôi biết anh muốn nói cái gì, tôi không có sao chép, vừa rồi Dương Dương đã đến tìm tôi.”

Đường Xán bắt đắc dĩ nói: “Tôi không nói chuyện này, tôi biết cô không sao chép, tôi có đối tượng nghi ngờ!”

Ôn Ngôn nửa tin nửa ngờ tiến về phía trước: “Anh nói đi.”

Đường Xán nói nhỏ vào tai cô: “Lần trước An phu nhân đến công ty ngồi vào vị trí của cô, bà ta đã động vào bản thảo thiết kế của cô, lúc đó bà ta chỉ cầm lên xem một lúc, tôi cũng không nghĩ nhiều, bản thảo thiết kế cô bị tố sao chép chính là bản bà ta đã xem, tôi nghỉ ngờ là bà ta đã làm.”

Lần này trong lòng Ôn Ngôn nắm chắc, An Tuyết Ly là một người phụ nữ vô cùng tài giỏi, có năng lực, xem xong bản thảo thiết kế của cô, không phải là không thể sao chép lại cho người khác, tất cả dấu hiệu đều chỉ ra là An Tuyết Ly làm. Lúc trước cô chỉ nghi hoặc, bây giờ dựa vào “lời khai”

của Đường Xán, ước chừng là tám chín không rời mười.

Để hãm hại cô, An Tuyết Ly thật sự là không từ thủ đoạn, một khắc cũng không dừng lại.

Cô hơi cáu kỉnh, buồn chán như một con ngỗng ngốc nghếch, không thể yên tâm làm việc được. Đường Xán ngập ngừng hỏi: “Cô không định nói với Mục tổng sao?”