Trương Lê, Tịch Viên Viên, Phương Thải Thải và Tư Đạt trợn tròn mắt.
Còn có cách chơi này nữa hả?
[Chơi vậy được luôn?]
Làn đạn lướt nhanh như gió.
[Tiếc quá, giường của Tư Đạt với Trương Lê hơi lớn.]
[Ha ha, độ lớn giường của Thải Thải và Viên Viên hợp lý đấy. Sao trời chưa tối nữa, sao hai cô ấy chưa đi ngủ đi!]
Não của chủ tịch ngỗng cũng sắp nổ vì suy nghĩ quá nhiều rồi.
Còn chơi được vậy nữa?
Bọn họ....thắng?
Hắn không hiểu. hắn thừa nhận, câu nói hắn đi guốc trong bụng loài người là có hơi tự tin thái quá.
Hắn nhìn Tiểu Đường, đau khổ thở dài trong lòng.
Giường một mét tám lận, lớn quá.
Khoảng không lớn như vậy, hắn sẽ lạnh.
Mặt ngỗng tối thui, chủ tịch ngỗng không vui.
Nguyễn Đường chẳng có vấn đề gì, nhưng cậu biết ngỗng lớn quan tâm, cho nên cậu hơi tò mò không biết tâm trạng của ngỗng lớn thế nào.
Cậu nhìn ngỗng lớn, nhìn thấy ánh mắt không mấy hiền lành mà ngỗng lớn dành cho đạo diễn.
Nguyễn Đường buồn cười lắm. Cậu xoa đầu ngỗng, an ủi nó.
Đạo diễn run lẩy bẩy: Lạnh quá, nhiệt độ máy lạnh thấp quá hả?
Chọn phòng xong, ba ngày tiếp theo cả bọn được hoạt động tự do. Ngoại trừ mua nhu yếu phẩm và lịch trình cá nhân thì bọn họ chỉ được phép hoạt động trong căn nhà này và ba km xung quanh.
Biệt thự có tổng cộng ba tầng, tất cả phòng đều ở trên tầng hai. Nguyễn Đường và Tư Đạt mang hành lý lên lầu cho ba cô gái, ngỗng lớn lạch bạch chạy theo sau Nguyễn Đường, thỉnh thoảng thấy vali có vẻ nặng sẽ giơ cánh giúp cậu.
Vali nhẹ đi trông thấy, Nguyễn Đường hoảng hốt. Cậu cúi đầu nhìn cái cánh lớn màu trắng kia, tay cầm vali thả lỏng ra, chiếc vali cũng không bị trùng xuống, tay cầm vẫn nằm vững trong lòng bàn tay cậu.
Con ngỗng này, khôn quá.
Còn khỏe nữa.
Người ngoài cuộc chỉ thấy chú ngỗng giúp xách đồ thế này rất đáng yêu, hoàn toàn không cho rằng nó thật sự giúp được.
Phương Thải Thải và Tịch Viên Viên theo sau, bọn họ chần chừ một chút rồi lấy điện thoại ra chụp lại mấy tấm ngỗng lớn đỡ vali.
Đáng yêu quá.
Nhưng chỉ xem chứ không sờ được.
Cân nặng của cái vali này không thấm vào đâu với chủ tịch ngỗng, hắn sợ người khác nhận ra Tiểu Đường yếu nên nâng cánh rất cao, cố gắng không để tay cầm của vali rơi khỏi tay Nguyễn Đường, cẩn thận bảo vệ lòng tự trọng của cậu.
Sau lưng bọn họ còn bảy tám cái vali nữa, lần nào ngỗng lớn cũng lạch bạch chạy sang giúp Nguyễn Đường, hắn sợ cậu để lộ chút manh mối nào.
Bé vợ của hắn quả thật là...vừa đáng yêu vừa hiền lành, rõ ràng sức không mạnh mà cứ phải cậy mạnh giúp người khác.
Sớm biết vậy thì hắn đã mang ít hành lý hơn.
Không ai ngờ chủ nhân của nhiều vali nhất lại là một con ngỗng. Một mình nó xách theo năm cái vali.
Con người bọn họ, nhiều lắm cũng chỉ có hai chiếc.
Mang hết vali của ngỗng vào phòng ngủ, mấy cô gái phân vân không biết có nên giúp ngỗng soạn ra không. Tịch Viên Viên nhìn ngỗng, giơ tay chạm nhẹ vào khóa vali.
"Anh, anh ngỗng, để tôi sắp xếp hành lý dùm cho nhé."
Vali không có mật mã, mở khóa lên là mở ra được ngay.
"Quạc --- quạc -"
Cảm ơn.
Ngỗng kêu một tiếng, ánh mắt như đao làm Tịch Viên Viên bị dọa giật bắn ra sua lưng Phương Thải Thải, nói: "Xin lỗi, xin lỗi, tôi chỉ muốn sắp xếp dùm mà thôi."
Biểu cảm của ngỗng không thay đổi gì, lông ở cổ hơi dựng lên. Nó lùi về sau hai bước, nghiêng đầu không nhìn mấy cô nữa.
Tịch Viên Viên: "Còn sắp xếp không? Hình như cáu rồi."
"Nó không có cáu." Nguyễn Đường bế ngỗng lên ngọn ơ. Một tay cậu bế nó, tay kia vuốt một đường từ đầu đến đuôi, nói câu dài nhất kể từ khi đến biệt thự đến giờ: "Mọi người đi đâu đi đi, để tôi sắp xếp cho."
"Ừm. Cực cho cậu rồi."
Nhìn bộ dạng im ru của ngỗng lớn trong lòng Nguyễn Đường, Tịch Viên Viên hơi thèm. Vừa trắng vừa lớn, vừa nhìn đã biết sờ sướng lắm.
A a a a, ngỗng còn khoác cánh lên vai Nguyễn Đường nữa kìa, đáng yêu quá!
Ngỗng cất khí thế của mình đi thật sự rất đáng yêu.
Làn đạn trong livestream của ngỗng cũng đang gào thét.
[Con quễ này hai mặt má ơi!]
[Hâm mộ Nguyễn Đường quá, tôi cũng muốn được ôm với vuốt ve một con ngỗng lớn đến vậy.]
[Xin lỗi, tôi hâm mộ con ngỗng quá, tôi cũng muốn được anh trai kia ôm, được anh trai kia vuốt ve....]