Nhà Có Ngỗng Dữ - Thủy Noãn Áp Tri

Chương 2: Ngỗng xem ảnh



Cố Hồng đi theo chàng trai đến cửa phòng, giả vờ mình chỉ đi ngang qua mà nghía vào trong một cái.

Hắn còn chưa được nhìn bao nhiêu, cửa phòng đã bị đóng lại, hắn chỉ có thể nghe được tiếng bộ đàm truyền qua cánh cửa.

Hả? Đang quay phim, thế là bé đáng yêu là diễn viên à?

Hắn suy nghĩ trên dọc đường trở về phòng, đến nơi thì lập tức gọi điện thoại cho ông chủ quán trà.

Ông chủ nơi này có qua lại một vài mối làm ăn với hắn, cũng là một trong những người tham gia buổi tiệc trà hôm nay.

Đầu dây bên kia bắt máy rất nhanh.

Cố Hồng không kịp chờ đến lúc đối phương nói chuyện mà hắn đã hỏi thẳng: "Ông chủ Tô, làm phiền. Xin hỏi đoàn làm phim nào đang quay trong phòng 4002 thế?"

"À, mấy người đó á. Là một bộ phim tôi đầu tư, lấy nơi này làm bối cảnh thôi, bọn họ làm phiền đến ngài ư? Để tôi bảo bọn họ đổi chỗ khác ngay."

"Không phải làm phiền. Có thể cho tôi xem danh sách diễn viên được không?"

Đầu dây bên kia nhanh chóng hiểu ra, dùng giọng điệu tui hiểu anh cũng hiểu: "Có thể mà, lát nữa tôi gửi cho ngài ngay. Ngài yên tâm, tôi sẽ gửi hết thông tin của tất cả các diễn viên có mặt trong hôm nay, chính phụ gì cũng gửi. Chẳng qua cô nữ chính kia là bạn gái mới gần đây của tôi, hì hì, chủ tịch Cố, chắc tài liệu của cổ thì tôi không cần thêm vô đâu ha."

"Ừ, cảm ơn."

"Chủ tịch Cố, ngài khách sáo quá."

Thông tin diễn viên nhanh chóng được gửi đến, Cố Hồng lướt qua từng tệp hồ sơ một, rốt cuộc hắn cũng tìm được người mình muốn tìm ở trang cuối cùng:

Họ và tên: Nguyễn Đường

Đường trong kẹo mềm à? Tiểu Đường.

Tên ngọt y như người.

Tuổi: 23

Đã trưởng thành rồi, đủ tuổi kết hôn theo pháp luật nữa.

Chiều cao: 175 cm

Quả nhiên nhỏ con xinh xắn vô cùng.

Vóc dáng cực thích hợp để ôm vào lòng.

Cố Hồng thử ước tính chiều cao, có lẽ em ấy cao đến cằm của hắn. Hắn giơ tay, quơ quơ trong không khí hai cái.

Đo chiều cao xong, hắn đọc tiếp.

Thế mà chuyên ngành đại học lại là thú y, nhưng thôi học vào năm thứ hai rồi chuyển sang nghiệp diễn xuất.

Chắc chắn là em ấy rất thích diễn xuất. Cố Hồng nghĩ, lật hình ảnh danh sách tác phẩm từng tham gia ra xem rồi chụp màn hình lưu về. Danh sách rất dài, tính ra chỉ mới ra mắt chưa tới bốn năm nhưng lại đóng tận năm mươi bộ phim truyền hình, ba bộ phim điện ảnh.

Đúng là em ấy thật sự thích diễn xuất.

Lại còn vô cùng chăm chỉ.

Nhân viên gương mẫu trong giới giải trí cũng chưa hơn số này nổi.

Công ty quản lý: Giải trí Côn Du

Cố Hồng nhíu mày, gương mặt vốn đã hung dữ tỏa ra khí thế tàn nhẫn.

Nhắc đến giải trí Côn Du, công ty này có thể xem là đối thủ cũ của giải trí Hồng Nhạn thuộc tập đoàn của hắn.

Khi ấy Cố Hồng thành lập giải trí Hồng Nhạn chủ yếu là để em trai vịt Thiệu Thập Bát nhà mình có chỗ dựa vào mà theo đuổi ước mơ, không ngờ sau này dần dần phát triển lớn mạnh hơn. Càng lớn, thì dã tâm của hắn càng to hơn.

Do Thiệu Liên ra mắt với tư cách là ca sĩ, công ty vào ngành quá trễ, cho nên hoàn toàn không thể đánh bại Côn Du ở mảng điện ảnh và phim truyền hình.

Nhưng ở mảng tài nguyên thương mại, ngược lại giải trí Côn Du luôn bị Hồng Nhạn có núi lớn phía sau là tập đoàn quốc gia đè bẹp.

Có thể nói là có hơn có thua.

Hồ sơ chỉ ghi kinh nghiệm về mặt diễn xuất là thôi, dưới cùng còn đính kèm địa chỉ mail và số điện thọai di động.

Cố Hồng thêm số của Nguyễn Đường vào danh bạ, nhưng không nôn nóng mà liên lạc với cậu ngay.

Hắn định bụng xem hết toàn bộ các tác phẩm của đối phương đã, hiểu rõ về đối phương hơn mới có nhiều đề tài chung để nói chuyện.

Một chủ tịch giỏi giang không ai sánh bằng, chưa bao giờ bước vào trận chiến nào mà chưa chuẩn bị.

Năm mươi bộ phim truyền hình, ba bộ điện ảnh, thời gian dự tính để xem hết là khoảng hai tuần. Hắn lấy laptop ra, bắt đầu search từ bộ phim điện ảnh trước.

Hắn mở app ghi chú trên điện thoại lên để có thể ghi cảm nghĩ bất kì lúc nào.

Bộ điện ảnh đầu tiên được quay vào năm vừa mới ra mắt, nói về câu chuyện đạo sĩ xuống núi bắt quỷ.

Khi nhạc nền kỳ dị vang lên, Cố Hồng thấy một người ăn mặc như thư sinh xuất hiện trong màn hình, chờ đến khi người đó xoay mặt lại, Cố Hồng mới phát hiện ra đây chính là Tiểu Đường.

Hắn cứ nghĩ phải chờ một lúc nữa, không ngờ em ấy ra sân sớm đến vậy.

Khi nãy hắn chưa chuẩn bị sẵn sàng, Cố Hồng kéo chuột tua ngược lại. Hắn mở to mắt, bắt đầu nhìn chằm chằm không chớp mắt từ khi mới quay đôi chân của thư sinh nọ, không bỏ lỡ giây nào.

Gương mặt nghiêm túc, không thua gì lúc bàn bạc hợp đồng lớn trên trăm triệu.

Hắn gõ bàn phím trên điện thoại tách tách:

Ngay cả chân mà cũng biết đóng phim nữa kìa. Bước chân lộn xộn, mang lại ảo giác khiến quỷ quái dễ sợ hãi, dụ hắn vào bẫy.

Gương mặt rất ngoan rất đáng yêu, không có vẻ sợ sệt gì, phối hợp với bước chân hoảng hốt, hai thứ ngược ngạo này càng khiến cậu đáng yêu hơn.

Chắc chắn đây chỉ là bước đệm để giết ngược lại quỷ quái mà thôi. Cố Hồng nghĩ thầm, giơ tay nhấn phím cách để xem tiếp.

Giây tiếp theo, một tiếng hét thảm vang lên từ núi rừng, Nguyễn Đường trong vai thư sinh ngã ra đất, máu me bắn khắp nơi.

Cố Hồng: Hả?

Nhìn thời gian, 32 giây?

Cố Hồng cau mày, dồn ánh mắt xuống con số 32 trên thanh tiến độ một lần nữa.

Lúc sau sẽ sống lại đúng không?

Cố Hồng tiếp tục nhìn chằm chằm, không bỏ qua bất kì gương mặt nào.

Biết đâu đến phút quyết định, sẽ có ai đó xé bỏ lớp mặt nạ, để lộ gương mặt của Tiểu Đường.

Sau đó nói: tất cả đã được sắp đặt từ trước.

...

Ending vang lên.

Cố Hồng trầm mặc.

32 giây.

Người mới mà, rất bình thường, bộ tiếp theo.

Bộ thứ hai là một bộ phim điện ảnh về tuổi học trò, quay năm thứ hai sau khi ra mắt.

Tuổi học trò, gương mặt của Tiểu Đường rất trẻ trung. Cố Hồng cực kỳ mong đợi ấn play.

52 giây sau, trong tiếng còi xe cảnh sát vang lên, người xung quanh chửi mắng "Tội phạm giết người chết đi", Nguyễn Đường trong vai học sinh mặc đồng phục bị còng tay, áp giải lên xe cảnh sát. Xe cảnh sát dần mất hút.

Nữ chính chạy đằng sau xe, gào thét "Anh ơi, anh ơi!" điên cuồng.

Cố Hồng: Hẳn là sau đó cậu ấy sẽ ra tù, chứng minh sự trong sạch của mình. Dù sao lúc bị bắt cậu ấy không hề hoảng loạn gì, gương mặt kia vẫn vừa ngoan vừa đáng yêu.

Trong màn hình, nữ chính lớn lên trong ánh mắt khác thường của những người xung quanh, đồng thời gặp được nam chính.

Ngoài màn hình, Cố Hồng khổ sở chờ đợi Nguyễn Đường ra tù.

Không ngờ đến 1:20:21, nữ chính khóc nức nở hét lên: "Anh tôi thực sự bị oan. Nếu không phải tại các người, anh ấy sẽ không tự sát vào ngày thứ hai được thả ra ngoài!"

Cố Hồng:....

Thôi xem bộ sau đi.