Nguyễn Đường phát hiện, kể từ khi thả phanh tình cảm của mình dành cho Cố Hồng, tình cảm của cậu dành cho hắn gia tăng nhanh chóng mỗi phút mỗi giây.
Thấy hắn ăn cơm mình nấu, thích.
Lúc hắn khen ngon, thích.
Tay hắn lớn, dễ dàng bọc cả tay mình lại, thích.
Lỗ tai hồng hồng rất đáng yêu, thích!
Xương quai xanh dưới ánh đèn, cơ bắp bên dưới lớp áo len, bóng lưng cao lớn khi rửa chén, thích!
Bây giờ cậu như con sói đói bị giam cầm lâu ngày, to gan mơ ước đến ngỗng to của cậu. mà con ngỗng kia còn tưởng cậu là bé sói yếu đuối đáng yêu.
Thật ra thì không.
Chủ tịch ngỗng cảm thấy lưng lạnh băng cứ như bị quái thú nào theo dõi, nhưng khi hắn quay đầu, trong mắt hắn chỉ có Nguyễn Đường đang cười đến mức để lộ đồng điếu.
"Có chuyện gì vậy? Hay để em rửa cho?"
Chủ tịch ngỗng: "...Không có chuyện gì, cậu nấu cơm rồi, tôi rửa chén."
Không đúng, tại sao cảm giác vợ chồng son mạnh hơn vậy, không đúng.
Chủ tịch ngỗng buông chén, vẫy sạch bọt trên tay, lật lọng ngay: "Hay cậu rửa đi, tôi có báo cáo cần duyệt."
"Được." Nguyễn Đường cười, trong mắt chỉ toàn cưng chiều.
Cố Hồng:....Tiểu Đường nhiệt tình với bạn bè quá.
Tết Nguyên Đán kết thúc, chủ tịch ngỗng bận rộn với dự án mới, thỉnh thoảng về nhà sẽ hẹn Nguyễn Đường đi tập lái xe, tình bạn giữa hai người càng ngày càng bền chặt (chủ tịch ngỗng tự tin nghĩ vậy).
Ngoại trừ tập lái xe, bọn họ còn thảo luận về bộ phim mới của Nguyễn Đường, đây là bộ chủ tịch ngỗng chi tiền để Nguyễn Đường chết đi sống lại, tổng cộng mười bốn tập, có lẽ bọn họ không mong chờ lượt view cao gì, ngày nào cũng chiếu hai tập, một tuần là chiếu hết.
Khi Nguyễn Đường xuất hiện, khán giả quen mặt cậu lập tức mở còi báo động ---
[Chờ đó, nhân vật này chắc chắn không sống nổi ba tập!]
Sau khi xem cái kết ---
[Chết chưa, cậu ta là vai phụ quan trọng nhất, Thiệu Liên có đối thủ cạnh tranh Nùi Giẻ Vàng cho nam phụ xuất sắc nhất rồi!]
[Có chuyện gì vậy! Định luật ba tập hết hiệu lực rồi! Thứ gì đã khiến đạo diễn cho cậu ta nhiều cảnh đến vậy!]
Nguyễn Đường: Là thứ mang tên tiền tệ.
Cố Hồng bảo Nguyễn Đường đừng quan tâm mấy bình luận kia, tất cả là do bọn họ không hiểu thôi.
"Xin lỗi, lúc đó tôi không biết cậu chỉ thích đóng vai phụ."
"Không sao, bộ phim này rất có ý nghĩa kỷ niệm."
"Cái mặt nạ kia..."
"Tôi rất thích."
Chưa để chủ tịch Cố nói xong, Nguyễn Đường nói ngay: "Càng nhìn càng thích, tinh xảo lắm."
Chủ tịch Cố kinh ngạc, khác hẳn với lúc hắn tỏ tình.
Tiểu Đường đối xử với bạn bè thật là, độ lượng!
***
Khoảng thời gian trước khi Tết đến thường trôi qua rất nhanh, sau khi đóng máy về nhà, hoàn thành KPI vai phụ năm nay thì cũng chỉ còn ba ngày nữa là Tết. Sau khi biết Cố Hồng nghỉ gần nửa tháng, Nguyễn Đường rục rịch, gửi tin nhắn rủ đối phương đi mua đồ Tết với mình.
Có lẽ giao thừa năm nay sẽ rất có ý nghĩa, có ý nghĩa với động vật.
- Nguyễn Đường: Em quên mua đồ tết, đúng lúc hôm nay náo nhiệt, anh có muốn đi mua sắm cùng em không?
- Nguyễn Đường: Ba mươi đến nhà em xem Xuân vãn nhé?
Liên tục gửi hai lời mời, Nguyễn Đường kìm nén khao khát muốn làm phiền Cố Hồng của mình lại. Cậu mở âm lượng tối đa âm lượng thông báo, quá trình chờ đợi vừa thấp thỏm vừa mong chờ, trước giờ cậu chưa từng thử cảm giác này, cũng không đến nỗi.
Ting –
Có tin nhắn.
- Cố Hồng: Tôi về quê rồi, sau tết sẽ về.
Quê?
Hang ổ của yêu quái?
- Nguyễn Đường: Em đến chơi được không?
- Nguyễn Đường: Ăn tết một mình rất buồn, không có ai nói chuyện.
Sau đó Nguyễn Đường nhìn thấy dòng đối phương đang nhập tin nhắn cứ hiện ra rồi biến mất, hiện ra rồi biến mất...
- Nguyễn Đường: Ha ha, không sao, ăn tết một mình tự do lắm.
- Nguyễn Đường: Nhớ gửi hình cho em đấy, em muốn xem phong cảnh quê anh.
- Cố Hồng: Được.
Chủ tịch ngỗng thở phào nhẹ nhõm, may mà Tiểu Đường không quá kiên quyết, nếu không sẽ rất mệt. Ba con yêu quái bọn họ định ở trên núi cho hết ba ngày trăng tròn mới xuống, có cậu ở đó sẽ không tiện lắm.
Bạn, dù thế nào cũng không quan trọng bằng hai em trai của hắn.
Là yêu quái, cho dù mấy trăm năm trôi qua, chủ tịch ngỗng vẫn không hiểu được nguyên nhân tại sao Tết nhất mình phải sang từng nhà họ hàng để chơi, hiếm hoi lắm mới được nghỉ, tại sao không nghỉ ngơi cho khỏe.
Nhất là với doanh nhân bận rộn cả năm mà nói, chỉ có khi Tết đến xuân về mới được nghỉ ngơi một chút.
Cho nên chủ tịch ngỗng không cảm thấy chuyện ăn tết một mình rất buồn, sau khi trả lời tin nhắn Nguyễn Đường thì vào bếp sắp xếp đồ tết giúp Tiểu Xương.
Căn phòng trống rỗng tờ mờ sáng, Nguyễn Đường nhìn chằm chằm dòng chữ "Được" đơn giản trên màn hình, mắt cậu mất tiêu cự, trông thê lương buồn bã.
Loại cô đơn này kéo dài đến Ba mươi tết, sau đó kết thúc bằng một cuộc gọi video.
Bên ngoài có tiếng trêu đùa lẫn mạt chược, cả tầng hình như chỉ có mỗi nhà cậu im lặng, không hề có không khí năm mới. cậu mở tivi, Xuân Vãn đã chiếu đến tiết mục thứ ba – một tiết mục tấu nói. Cậu chụp màn hình tivi, gửi cho Cố Hồng.
- Nguyễn Đường: Năm mới vui vẻ. Anh ăn tiệc giao thừa chưa? Khúc này vui quá [Hình]
Sau khi gửi tin nhắn, Nguyễn Đường vui vẻ hơn một chút, cậu thật là, sói đói chúc tết ngỗng bự.
- Cố Hồng: Ăn rồi, tôi cũng đang xem [Hình]
Nguyễn Đường lại hỏi thêm vài câu hỏi nhàm chán khác, như là hắn ăn gì, ăn ngon không, ăn với ai.
Sau khi nghe có Thiệu Liên cùng ăn, cùng xem Xuân Vãn, hơn nữa cũng ở cạnh đến khi hết tết, tim Nguyễn Đường bị dao đâm liên tục vài lần, mắt thiếu điều nhỏ máu.
Một giây tiếp theo, điện thoại xuất hiện yêu cầu gọi video của Cố Hồng. Nguyễn Đường chớp mắt, đôi mắt ửng đỏ nhanh chóng chuyển thành vô tội.
Cố Hồng: "Tôi cảm thấy, chúc mừng năm mới là phải chính miệng nói."
"Năm mới vui vẻ. Chúc cậu năm sau thuận lợi, muốn gì được đó/"
Giọng nói trầm trầm êm tai, thành công vỗ về trái tim vừa bị dao đâm của Nguyễn Đường. Giọng của Nguyễn Đường không tự chủ mềm đi: "Ừ, em nhất định sẽ muốn gì được đó."
"Anh định ngày mấy về?"
Cố Hồng: "Ngày mười tám tháng một, hôm đó em rảnh không? Anh mời em đi xem phim.":
"Xem phim hả, chỉ có hai chúng ta ư?"
Cố Hồng nói ừ, lúc đó bọn họ bao rạp. Nguyễn Đường không hỏi phim gì, bởi vì đối với cậu thì phim nào cũng được.
Cúp máy, Nguyễn Đường khoanh tròn ngày mười tám tháng một trên lịch, mới đầu năm đã được hẹn, gần muốn gì được đó thêm một bước.
***
Phố đi bộ trung tâm thành phố, đèn lồng trang trí tết vẫn chưa bị tháo xuống, có lẽ bọn họ muốn treo hết tháng một. Nguyễn Đường và Cố Hồng đi ngang qua khu triễn lãm đền lầu, khoảng cách của hai người không quá một nắm tay.
Phim chiếu lúc bảy giờ, Nguyễn Đường mời đối phương năm giờ đến nhà mình ăn tối. Lý do là nhà cậu gần rạp chiếu phim, ăn xong đi bộ tiêu cơm luôn.
Chủ tịch Cố vui vẻ đồng ý. Hắn nói mình sẽ đến sớm nửa tiếng, lúc đến còn mang quà theo – lạp xưởng nhà làm. Hắn chịu trách nhiệm băm thịt, Tiểu Xương chịu trách nhiệm ướp thịt, Quý gà con và Thiệu Thập Bát chịu trách nhiệm nhồi thịt.
Cầm lạp xưởng xong, Nguyễn Đường đưa cho Cố Hồng một đôi dép lông ngỗng mới tinh do chính tay cậu làm: "Anh ngồi trước đi, còn hai món nữa thôi, sắp xong rồi."
Hiền huệ thục đức, người vợ tuyệt vời.
Tám chữ lại chui ra khỏi đầu chủ tịch Cố.
"Anh đang nghĩ gì vậy, sao còn chưa vào?" Nguyễn Đường quay đầu, đôi mắt cong cong trông rất thiện lương.
"Không có gì." Chủ tịch Cố vội dẹp cái suy nghĩ đó của mình đi, thay dép vào nhà. Hắn nhìn xung quanh, phát hiện khác khác lần trước: "Sao khác nhau vậy?"
Nguyễn Đường đúng lúc đi lại rót cho hắn ly nước bèn nghi ngờ hỏi: "Không giống chỗ nào, anh tới nhà em hồi nào?"
Tệ rồi!
Chủ tịch Cố luống cuống một giây, lần trước hắn đến với hình dạng ngỗng, đối với Tiểu Đường thì đây là lần đầu hắn đến đây.
"Ý tôi là, không giống trong tưởng tượng của tôi."
Nguyễn Đường ồ một tiếng không cảm xúc.
Chủ tịch Cố: Chắc chưa lộ tẩy đâu nhỉ?
Chắc chắn là không, làm gì có con người nào liên tưởng hắn với ngỗng được, đây là thời đại tin vào khoa học đấy.
Nguyễn Đường: "Thế anh tưởng tượng thế nào?"
Hả? sao hỏi nửa vậy!
Chủ tịch Cố cau mày, nhớ lại: "Sofa ít hơn, dù sao cũng chỉ có mình cậu sống. Rèm cửa sổ và thảm sẽ dùng màu tối, hình như cậu thích màu xám đậm, vậy thôi.:
Bây giờ nhìn sáng và ấm áp hơn nhiều, đa số là trắng và be. Trên bàn trà và ngăn kéo có rất nhiều vật trang trí hình ngỗng, rèm cửa sổ cũng có vài con ngỗng dễ thương, thảm cũng vậy, ngay cả gối tựa là gối len đan tay có mặt ngỗng.
Rất quen thuộc, hắn rất thích.
"Anh đoán đúng ghê!": Nguyễn Đường tỏ vẻ bất ngờ: "Đỉnh quá, nhà của em năm ngoái như vậy thật."
"Đoán đại thôi." Chủ tịch Cố ưỡn ngực, tuy ăn gian nhưng được khen vẫn rất tự hào.
Nguyễn Đường nhìn chiếc áo len căng lên kia, đôi mắt tối đi, có chút thèm thuồng. Cậu vội xoay người vào bếp trước khi bị phát hiện: "Anh tự nhiên đi, em nấu cơm tiếp."
"Ừ, cậu làm gì làm đi, không cần quan tâm đến tôi."
Trong phòng không có tiếng nói chuyện nên tiếng nồi niêu xoong chảo càng rõ ràng hơn, không ồn ào, cũng không lạnh lẽo.
Cửa nhà bếp bị kéo ra một khe nhỏ, Nguyễn Đường thò đầu ra: "Em có hấp ít lạp xưởng, anh ăn không?"
"Ừ."
"Được." Vừa thụt đầu vào, Nguyễn Đường như nhớ gì đó, cửa lại bị kéo ra: "Em chưa nói, anh là bạn ăn cơm cùng cao nhất của em đấy."
Chưa để Cố Hồng trả lời, cậu đã tự đáp: "Hình như cũng không phải. Để em đính chính lại, anh là bạn ăn cơm cùng cao nhất, người em thích nấu cơm cho và ăn cơm cùng nhất."
Nói xong thì cười tươi chui vào bếp, kéo cửa lại, bóng lưng bận rộn mơ hồ hiện lên trên cửa kính.
Tim chủ tịch Cố tăng tốc ---
Mẹ nó, tại sao hôm nay em ấy đáng yêu quá vậy.
Trong nhà bếp, khóe miệng Nguyễn Đường không hạ xuống được –
Anh ấy đáng yêu quá!
Mơ mơ màng màng, ngốc ngốc thế nào ấy.
***
Bầu không khí tốt đẹp khi ăn cơm kéo dài đến tận khi đi bộ đến rạp chiếu phim, ánh mắt hai người thường xuyên va vào nhau, sau đó đồng thời chuyển sang một chiếc đèn lồng khác.
Cố Hồng: "Hình thỏ rất đáng yêu."
"Ừ nếu có hình ngỗng sẽ càng đáng yêu hơn."
"Đồng ý."
Hai người không nói chuyện quá nhiều, cũng không có nội dung này hay để nói, nhưng tâm trạng ai cũng tốt, nhìn đâu cũng thấy đẹp. Bỗng một cơn gió lạnh thổi qua, mang theo mùi gà chiên và bắp rang bơ.
Chủ tịch Cố: "Ăn không?"
"Ừm, mua để lát xem phim luôn."
Sau đó bàn tay hai người đụng nhau trong hộp bắp rang bơ...
Nghĩ đến đây, Nguyễn Đường cười ngọt.
Chủ tịch Cố lại túm ngỗng nhỏ trong lòng lại, ăn bắp rang bơ thôi mà vui đến vậy, hôm nay em ấy cũng thật đáng yêu!
Hai người một ôm thùng bắp rang bơ khổng lồ, một cầm coca và gà chiên đi vào rạp chiếu phim. Do cả hai bao rạp nên không ai cản hai người lại, có mang từ ngoài vào cũng được.
Rạp tắt đèn, Nguyễn Đường lúc này mới nhớ hắn không thích xem phim, tại sao lại đột nhiên rủ cậu đi xem phim, cho đến khi Thiệu Liên xuất hiện trên màn hình, cậu hiểu rồi ---
Thì ra hẹn hò là giả, ủng hộ phim của Thiệu Liên mới là thật.
Nụ cười ngọt ngào có chút không khống chế được tức giận bên trong.
Nhưng sau khi xem xong một lần, biết hôm nay có ba suất chiếu, mười phút sau phải xem lần nữa,nụ cười cậu tắt đi.
Lần thứ hai, chủ tịch Cố kiên nhẫn phân tích biểu hiện của Thiệu Liên.
Lần thứ ba, chủ tịch Cố liên tục tán thưởng kỹ năng diễn xuất của Thiệu Liên, nói cả buổi không lặp lại câu nào.
Nói dai nói dài.
Trong đầu Nguyễn Đường chỉ còn bốn chữ đó.
Xem xong ba suất trời đã rạng sáng, mắt Nguyễn Đường mù sương, chủ tịch Cố hài lòng.
Chủ tịch Cố: "Trễ thế này rồi, ngày mai chúng ta chỉ xem hai lần thôi."
"Mai xem nữa?" Nguyễn Đường thiếu chút nữa không giữa được thiết lập bé ngọt ngào của mình.
"Cậu ngày mai không muốn đi xem với tôi ư?"
"Đi." Cậu cắn răng nói.
Người này, cho dù chỉ coi cậu là thế thân thì trước kia hắn cũng từng chính miệng nói thích cậu, dám trêu cậu, cậu không tha cho đâu.
Hôm sau Nguyễn Đường bị kéo đi xem Thiệu Liên hai lần.
Ngày thứ ba, vẫn là hai lần...
Ngày thứ tư khi ra khỏi rạp chiếu phim, trong đầu Nguyễn Đường chỉ có Thiệu Liên và Thiệu Liên, thậm chí thuộc luôn lời thoại của cậu ta. Chỉ cần Cố Hồng hỏi phút thứ mấy giây thứ mấy là cậu có thể bật thốt ngay lời thoại và bối cảnh.
Cố Hồng: "Thấy sao, có phải học được nhiều lắm không?"
Nguyễn Đường vô hồn gật đầu: "Ừ, học được nhiều lắm."
Tối hôm qua nằm mơ, cậu mơ thấy mình cướp thoại của Thiệu Liên.
"Vậy ngày mai..."
Nguyễn Đường tỉnh hồn ngay, cắt ngang Cố Hồng: "Mình đi uống rượu đi, ngay bây giờ."
Cậu phải tỏ tình ngay!
Không nói nữa, cậu sẽ bị PTSD với chữ "Thiệu Liên" và mặt của cậu ta mất.
- -
Ngọc Thụy: Mấy anh nhà ai cũng simp vợ, ngoại trừ Mr. Đỗ.