Vào chung với Nguyễn Đường còn có quản lý của cậu - Lý Đông. Nhưng giờ phút này, trong mắt Cố Hồng chỉ có mỗi Nguyễn Đường, Lý Đông chỉ là phông nền bị hoa đào bay lả tả che mất.
Chủ tịch Lục cũng lâm vào cảnh bị biển hoa vùi lấp.
Trong mắt Cố Hồng, cả căn phòng này chỉ có mỗi Nguyễn Đường.
Nhìn Tiểu Đường bị hoa đào bao phủ, Cố Hồng giãn mi, đôi mắt ngỗng lấp lánh.
Ánh mắt của hắn bây giờ chắc chắn sẽ ấm áp như ánh nắng mùa xuân, dịu dàng đong đầy tình cảm.
Có thể nhấn chìm người khác
Có thể dọa người khác chết.
Lý Đông đứng bên cạnh Nguyễn Đường, trong lòng hốt hoảng không thôi. Tại sao tự nhiên chủ tịch Cố lại hung dữ thế kia.
Cứ như sát thủ tìm thấy mục tiêu của mình. Đừng nói hắn quyết xử tử Nguyễn Đường nha?
Quá đáng sợ!
Trông không giống vì yêu mà đến lôi kéo người, càng trông giống đến kiếm bao cát để hành hạ hơn.
Gã nói rồi mà.
Sao lại có người thích cái trình diễn xuất của Nguyễn Đường được, chỉ có mù mới thấy Nguyễn Đường đóng đạt mà thôi.
Lý Đông suy nghĩ lung tung trong lòng. Gã nhìn Nguyễn Đường, thật sự không nghĩ ra một tên được mỗi cái mã, quay phim xong thì về nhà thuê chết luôn trong trỏng có thể đắc tội ông lớn chỗ nào.
Mặc dù gã không phải quản lý có trách nhiệm gì, nhưng nghệ sĩ không có lòng cầu tiến mà thích đánh nhanh thắng nhanh, chỉ cần không quậy rùm beng lên thì gã cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.
Bây giờ nghệ sĩ gặp chuyện, gã có nên ra mặt hay không đây. Rối rắm quá.
Bỗng nhiên nghĩ đến chủ con mèo bị Nguyễn Đường tìm ra. Lý Đông cắn răng, run giọng cắt ngang bầu không khí kỳ quặc.
"Ha ha, chủ tịch Cố, chủ tịch Lục cũng ở đây à."
"Đây là Nguyễn Đường. Chúng ta ngồi, ngồi xuống trò chuyện, ha ha."
Gã chỉ là quản lý của một nghệ sĩ tuyến mười tám nhỏ bé, có tài đức gì mà có thể nói chuyện với hai chủ tịch nức tiếng!
Gọi điện cho chủ tịch quả là quyết định đúng đắn nhất đời gã. Cứ nghĩ chủ tịch sẽ cho trợ lý đến giải quyết, không ngờ chủ tịch lại đích thân đến đây.
Đây là chiến trường đáng sợ mà trên mạng hay nói đúng không.
Đáng sợ!
Lục Diên tùy ý gật đầu coi như chào hỏi, mắt tập trung quan sát "ngọc quý" trong miệng Cố Hồng.
Trông có vẻ nhỏ, vừa trắng vừa mềm, ừ... tạm thời không nhìn ra khí chất của nghệ thuật gia.
Cậu ta cứ như con thỏ trắng chui nhầm vào động sói. Lúc nào cũng cụp mắt, không dám nhìn người.
Thỏ trắng bốn năm đóng ba mươi bộ phim truyền hình ba bộ điện ảnh, cũng sung sức lắm.
Khi nào xong việc mở lên xem thử.
Cố Hồng đứng dậy đi vòng qua Lý Đông, đến trước mặt Nguyễn Đường. Hắn chủ động khom người giảm chênh lệch chiều cao, sau đó giơ tay.
"Xin chào, rất vui khi được gặp em."
"Ừ, xin chào."
Tay được đối phương chạm một cái. Tuy chỉ thoáng qua thôi nhưng vẫn khiến mấy bông hoa đào trong lòng Cố Hồng tăng lên theo cấp số nhân. Bọn nó tụ lại thành một quả cầu to, sau đó nổ bùm...
Tay của em ấy, mềm quá.
Chủ tịch Cố cẩn thận giới thiệu bản thân: "Anh tên Cố Hồng. Chữ Cố trong chăm lo việc nhà, Hồng trong công thành danh toại."
Tóm lại là vừa có nhà vừa có sự nghiệp.
Người đối diện ngước mắt nhìn một cái rồi nhanh chóng cúi đầu, lông mi thật dài che đôi mắt cậu, không rõ cảm xúc.
Ngoan quá.
Nếu có màn hình hiển thị độ hảo cảm ở đây, chắc chắn nó sẽ đang réo ầm trên đầu Cố Hồng.
Độ hảo cảm +1
Độ hảo cảm +2
Độ hảo cảm +3
...
Đáng tiếc khoảnh khắc này, không ai thấy được sự yêu thích của Cố Hồng.
"Xin chào Nguyễn Đường, tôi là ông chủ hiện tại của cậu, cậu gọi tôi là anh Lục cũng được."
Lục Diên đi lên, chen vào giữa cả hai. Anh ta đưa tay ra tự giới thiệu bản thân. Nguyễn Đường cũng chạm tay anh một cái thật nhanh như Cố Hồng.
Bầu không khí trong phòng lại sượng đơ. Lý Đông cảm thấy mình như đang ở đỉnh núi tuyết có độ cao năm ngàn mét so với mực nước biển, vừa lạnh vừa thiếu thốn oxi.
Gã lặng lẽ lùi về sau vài bước, tránh xa ngọn núi tuyết khổng lồ tên Cố Hồng.
Lục Diên chớp đôi mắt hoa đào của mình, hỏi: "Công ty có ý muốn gia hạn hợp đồng trước thời hạn với cậu, có hứng thú không?"
Cố Hồng lạnh lẽo nhìn anh ta một cái, cúi đầu gõ gõ gì đó trên điện thoại, sau đó ngẩng đầu, giấu khí lạnh của bản thân đi: "Hợp đồng đã được gửi đến mail của em. Em có thể xem thành ý của công ty anh trước, nếu có chỗ nào không hài lòng có thể liên lạc với anh bất kỳ lúc nào để chỉnh sửa, đây là danh thiếp riêng của anh."
Cố Hồng cố tình nhấn mạnh chữ "riêng". Hắn đưa cho Nguyễn Đường một tấm danh thiếp đen chữ vàng, bên trên có một chú ngỗng trắng to, ánh mắt tàn bạo quen thuộc.
Nhóc con sững sờ cứ như không hiểu tình hình trước mặt là sao, tấm danh thiếp đen càng làm bàn tay thêm trắng trẻo.
Cố Hồng dời mắt, tự tin nhếch môi: "Cứ xem hợp đồng đi, chắc chắn em sẽ không thất vọng!"
Hợp đồng này còn hơn cả hợp đồng cấp A, Côn Du lấy gì tranh giành với hắn đây!
Cố Hồng khinh thường liếc nhìn Lục Diên một cái, nhanh chóng dời mắt về phía Nguyễn Đường.
Lý Đông chống chịu áp lực bước lại, giơ tay nói: "Ha ha, chủ tịch Cố, tôi là người quản lý mail của nghệ sĩ. Bây giờ tôi tải hợp đồng xuống gửi cho Tiểu Nguyễn ngay. Nhanh thôi."
Cố Hồng "ừ" một tiếng, thuận tay kéo cái ghế cạnh bàn ra mời Tiểu Đường ngồi đọc từ từ. Hắn cũng kéo cái ghế đối diện Nguyễn Đường ra, ngồi xuống.
Lý Đông chui vào cái xó trong cùng, lặng lẽ mở hợp đồng đọc một lần, sau đó chửi thề trong lòng..
Điều kiện tốt vãi!
Chủ tịch Cố có mưu đồ gì?
Quy, quy tắc ngầm?
Gã cẩn thận nhìn sang bên kia, bất ngờ bị gương mặt điển trai của Lục Diên cản lại.
Lục Diên không nói gì, chỉ giơ tay. Lý Đông ngoan ngoãn nộp điện thoại mình cho anh ta, còn hiểu ý lướt về trang đầu tiên của hợp đồng,
Lục Diên vừa đọc vừa nhỏ giọng hỏi: "Anh xếp cho cậu ta năm mươi bộ phim truyền hình và ba bộ điện ảnh?"
Nghe giọng như rất không đồng ý với cách bóc lột sức lao động này của gã.
Lý Đông vội vàng giải thích: "Đều là nhân vật tốt thí cả. Bộ phim nhiều cảnh nhất cũng chỉ quay ba bốn ngày là xong, trong phim xuất hiện tầm mười mấy phút."
"Thế à?" Không ngờ lại là như thế.
"Vậy... anh thấy cậu ta diễn thế nào?"
Lý Đông do dự một chút, vẫn quyết định nói thật: "Nhận Nùi Giẻ vàng Nam phụ tệ nhất hai năm liên tục."
Ngón tay đang lướt hợp đồng của Lục Diên khựng lại, khó tin nhìn Cố Hồng, ánh mắt cũng dần trở nên mờ ám.
Ngọc quý? Bá Lạc?
Ha.
Muốn quy tắc ngầm mà còn nói đến siêu phàm thoát tục như thế, đúng là mở mang tầm mắt.