Nhà Có Nuôi Một Tiểu Bạch Thỏ!

Chương 31: Em muốn con em gọi bố nó là ông sao?



Haizzzz đêm rồi ><

#Nhà_có_nuôi_một_tiểu_bạch_thỏ

#Ltt

CHƯƠNG 31: EM MUỐN CON EM GỌI BỐ NÓ LÀ ÔNG SAO?

“Không nói chuyện này nữa, đi thôi, anh em đang đợi!”

“Không nói? Ban nãy em không muốn nói chuyện, anh ép em, bây giờ nói chuyên anh lại không cho em nói, Mễ Phong, anh rốt cuộc là muốn như thế nào?”

Mễ Phong?

Lần đầu tiên, ngần ấy năm, Hứa Tuệ Lâm dám gọi cả tên lẫn họ của hắn, Mễ Phong bất ngờ, Hứa Tuệ Lâm cũng bị bất ngờ vì chính câu nói của nó. Nó, vừa gọi cả tên lẫn họ của lão Mễ thật sao?

“Đi thôi!”

Lão Mễ kéo nó vào trong thang máy, sau đó cũng không có nói gì thêm, nó đương nhiên biết điều không tranh cãi nữa, tự cầm lấy chỗ quà của đám nhân viên nịnh hót đi vào phòng giám đốc.

Tình cảm đã không thuận lợi rồi, vừa mới mở cửa đã nhìn thấy một màn ân ái mặn nồng của hai người kia, liền đau lòng muốn chết.

“Buồn ngủ rồi?”

Tô Tịnh An vạ vào người anh, gật gật, Hứa Trác Tuyệt vẫn chăm chỉ gọt táo, đưa lên miệng người nào đó, ban nãy không phải nói buồn ngủ sao, sao đưa táo lên miệng vẫn thấy ăn vậy?

“Chú!”

“Hử?”

“Buồn ngủ mà!”

Tô Tịnh An phồng miệng, vừa nhai miếng táo anh đưa vào miệng, vừa càu nhàu. Bộ dạng đáng yêu như thế, Hứa Trác Tuyệt còn muốn cô ăn tiếp.

“Ăn thêm một chút!”

“Chú…ơi…!”

Hứa Tuệ Lâm ôm khệ nệ đi vào, đi đến ghế sô pha thì thở phì phò đồ đạc rơi hết xuống dưới đất. Tô Tịnh An nhặt mấy hộp quà lên, lắc lắc.

“Chị dâu…!”

“Cái này là cái gì?”

“Sô cô la tình yêu!”

“Là cái gì?”

Tô Tịnh An hỏi ngốc, hỏi như vậy, nó cũng không biết phải giải thích như thế nào, vò vò đầu.

“Anh…anh giải thích đi!”

“Đến đây, ăn xong rồi nói chuyện.”

Hứa trác Tuyệt không giải thích, chỉ chuyên tâm gọt táo, một câu nói đủ để kéo cô ngốc nào đó về lại chỗ cũ, ngoan ngoãn ngồi ăn táo tiếp.

Lão Mễ ngồi xuống bên cạnh nó, Hứa Tuệ Lâm lùi lại, cầm mấy hộp quà đặt ở giữa, ngăn cho người nào đó có cơ hội lại gần nó.

Tô Tịnh An vừa ăn táo, vừa nhìn hộp quà trong tay, Hứa Tuệ Lâm phát hiện người bên cạnh nhìn không để nó vào mắt thì thôi đi, còn liên tục nhìn chị dâu nhỏ chứ!

“Chị dâu! Cái này cho chị!”

Tô Tịnh An đón lấy bó hoa cười cười. Định nói gì đó, kết quả lại bị Hứa Trác Tuyệt ở bên cạnh nói tranh:

“Ai tặng em?”

“Anh yên tâm, là con gái, con gái đó!”

Hứa Tuệ Lâ thở dài, vừa đếm lại mấy hộp quà vừa giải thích. Nếu như nó nói, hoa kia, là của một anh đẹp trai ở phòng nhân sự tặng cho nó, thì anh nó, có ném bó hoa này đi không?

“Một…hai…ba… Nhân viên của anh cũng biết cách đi đường vòng lắm! Nam nịnh hót thì thôi đi, đến cả mấy bà kính cận cũng chào hỏi em!”

“Còn không phải là em đi khắp cái công ty phá sao?”

Lão Mễ im lặng nãy giờ, rốt cục cũng lên tiếng rồi. Nhìn mấy hộp quà chất đống ngao ngán.

“Ai nói? Anh dám theo dõi em?”

“Anh lại đi theo dõi em? Anh đến đây là bàn công việc!”

Lão Mễ sẽ không nói hắn vì nghe thấy giọng của nó cho nên mới nán lại đi theo để phá nó, tuyệt đối không.

“Anh bàn công việc sao phải xiên xỏ em làm gì?”

“Ai bảo em ngồi đây phá đám làm gì?”

Hứa Tuệ Lâm bĩu bĩu môi, được, nó không phá. Nó cũng không cãi nhau với kẻ như lão Mễ.

“Chị dâu, chúng ta đi!”

“Đi đâu? A, đi ngủ…”

“Trời, không phải, chị buồn ngủ sao?”

Tô Tịnh An gật gật.

Hứa Trác Tuyệt đương nhiên để bảo bối trước em gái một bậc, cưng chiều cô, vừa lau tay cho ai đó vừa dặn:

“Phòng nghỉ có giường ngủ, cái này khi nào dậy thì ăn!”

Tô Tịnh An ngoan ngoãn đứng dậy đi vào. Hứa Trác Tuyệt cũng không quan tâm có lão Mễ, trực tiếp quay sang hỏi tội người nào đó:

“Em đến để học hay là phá?”

“Đương nhiên là em học.”

“Học cái gì? Sáng nay e phá ở đâu!”

Hứa Trác Tuyệt không tin nó đến công ty này để làm việc,càng không tin nó sáng giờ ngoan ngoãn đi tìm việc để làm.

“Em ở phòng nhân sự, bên đó có một nhân viên mới xuất viện, cho nên em thay anh đến hỏi thăm!”

Lão Mễ cau mày, từ khi nào mà Hứa Tuệ Lâm hắn quen lại trở nên mồm mép như thế? Còn dám nói dối trước mặt lão Hứa.

“Nếu như muốn học việc thì em theo lão Mễ đi, cậu cũng đang tìm thư kí mới còn gì? Để con bé đi theo học việc!”

“Không được!”

Hai người còn lại giống như hẹn nhau, vừa dứt lời thì nhảy dựng lên, Hứa Tuệ Lâ kích động tròn mắt đứng dậy ngăn cản. Không, nó không muốn ngày nào cũng chạm mặt lão Mễ, khó khăn lắm mới hạ quyết tâm không quan tâm đến hắn, sao có thể gày nào cũng chạm mặt, bám theo hắn được.

“Sao? Không đồng ý?”

“Thư kí của tôi là do tôi chọn, con bé…”

“Con bé làm sao? Không phải em nói em muốn học hỏi?”

“Đúng, nhưng em không muốn làm thư kí cho anh ấy! Anh à cho em ở lại đây đi, chị dâu cũng…”

“Anh chăm được!”

Hứa Trác Tuyệt thản nhiên nói ba chữ, ba chữ này mỗi người một suy nghĩ.

Lão Mễ đẩy tập tài liệu đến trước mặt anh, chuyển đề tài tranh luận. Nói một tràng dài, nào thì hạng mục mới, doanh số, chỉ tiêu…..

Hứa Tuệ Lâm thở dài, chồng cằm ngồi bên cạnh, giống như người tàng hình. Bốn giờ chiều, rốt cuộc thì hai người kia cũng thôi thảo luận, Hứa Tuệ Lâm không cam tâm xách theo túi xách đi theo lão Mễ. Đúng là tránh người chỉ tránh được một lần, càng muốn tránh xa lại càng bị đẩy lại gần, tức muốn chết.

“ Là lời của anh em nói, anh không có liên quan gì hết!”

Hứa Tuệ Lâm chán nản, còn không trả lời hắn, im lặng suốt đoạn đường đến công ty nhà họ Mễ. Lúc lên phòng giám đốc mới thật sự là bị sốc mà. Anh nó một lúc tuyển ba thư kí cũng là ác rồi, người này còn biến thái hơn, một, hai, ba, bốn, năm. Năm là năm đấy, cái công ty này cũng thừa tiền quá rồi, xu hướng bây giờ là tuyển thư kí sao?

“Em ngồi ở đâu?”

“Tạm thời chưa có chỗ của em, ngồi tạm trong phòng của anh đi!”

“Ồ!”

Hứa Tuệ Lâm cũng không có chào hỏi mấy chị thư kí đỏng đánh kia, trực tiếp đi vào trong phòng làm việc của hắn. Đám thư kí nịnh hót kia còn muốn cãi nhau một trận, lại bị ánh nhìn cảnh cáo của hắn, lùi lại một bước, tùy ý nó đi vào.

“Giám đốc, cô ta là ai vậy?”

“Không sao, mấy cô đi làm việc đi!”

Lão Mễ hai tay đút túi quần, ung dung đi vào, lúc đến cửa phòng, nghĩ ngợi gì đó lại quay lại bổ sung thêm:

“sau này cô ấy sẽ đến đây làm việc, chuyện tôi giao phó, thì tự mình làm, không được phép đẩy sang cho cô ấy!”

“Vâng, giám đốc, anh có cần cà phê không?”

“Không cần! Các cô làm việc đi!”

“Thư kí Hứa, pha cho tôi li cà phê đi.”

Lão Mễ vừa mở cửa đã ra lệnh sai việc. Nó biết mà, đến đây làm chỉ có bị đày cho chết mà thôi, bỏ điện thoại sang một bên chăm chỉ đi pha cà phê. Đi mất mười phút, cà phê không có còn bị mệt cả người, Hứa Tuệ Lâ mặt đầy sát khí đi vào:

“Giám đốc Mễ, thư kí của anh nói ai không có phận sự thì không được vào bếp! Cà phê của anh, tự pha đi!”

“Không cần biết em làm gì, em là cấp dưới, nhiệm vụ tôi giao, em phải hoàn thành, đi đi!”

“Được! Anh đợi đấy.”

Hứa Tuệ Lâm đi ra ngoài, giằng co một hồi cuối cùng cũng giành được hộp cà phê từ trong ngăn bàn, giỏi lắm, dám ở trước mặt nó bày trò ma cũ bắt nạt ma mới à, lại không nhìn ra, Hứa Tuệ Lâm này là loại người gì.

“Nhớ lấy, tôi không có hứng tranh cãi với mấy cô, tốt nhất là đừng làm gì liên quan đến tôi. Cốc đâu?”

Một thư kí khác ấy từ trong ngăn bàn làm việc ra một chiếc cốc, đặt lên trên bàn, vẻ mặt không cam tâm, nhưng nhìn một chị thư kí bị chửi té tát khi nãy, không dám làm càn nữa.

“Nước ở đâu?”

Lại một thư kí khác lấy từ trong góc bàn ra bình đun nước, đặt lên trên bàn, bộ dạng run sợ cũng không kém. Hứa Tuệ Lâm nhìn ả thư kí đứng bên cạnh, mặt mũi sợ sệt thì cẩn thận nhắc nhở:

“Làm việc đi, nhìn cái gì mà nhìn?”

“Giám đốc Mễ, cà phê của anh!”

Mễ Phong hài lòng nhìn cốc cà phê, tiếp tục phê duyệt văn kiện. Hứa Tuệ Lâm không có việc để làm, ngồi ở ghế sô pha chán nản nghịch điện thoại, chị dâu nhỏ bây giờ có khi vẫn còn ngủ, không thể gọi điện được, bạn bè đều đi làm hết cả rồi, có mình nó là vẫn ăn bám anh nó, chơi bời suốt ngày, bây giờ còn đi làm thư kí cho lão Mễ, nhất định là ngồi chơi dài dài mà.

- ---------

“Chú!”

Tô TỊnh An vừa mới ngủ dậy, giọng khàn khàn nói. Nhìn Hứa Trác Tuyệt đang viết cái gì đó, tò mò đứng lại xem thử, lại phát hiện trên màn hình hiện rất nhiều các loại hoa, tò mò tăng gấp bội. Ahs mắt cũng chuyển từ tài liệu anh đang viết, sang màn hình máy tính.

“Hoa này còn đẹp hơn hoa của em chồng cho nữa!”

“Hôn một cái, tặng em một bó!”

Hứa trác Tuyệt kéo cô lại ngồi lên đùi mình, kéo tâm trí người nào đó trở về, ra điều kiện.

Tô Tịnh An vẫn ngốc như ngày nào, nói hôn mọt cái, thì nghĩ là hôn lên má.

Chụt một cái lên má anh, sau đó lại quay lại nhìn màn hình máy tính.

“Tô Tịnh An!”

“Hả?”

“E ngốc thật hay là ngốc giả hả?”

“Chú ngốc!”

Tô Tịnh An từ trước đến nay đều nghe theo lời anh, chỉ có cách xưng hô của cô, nói thế nào cũng không thể sửa, một chữ chú, hai chữ chú. Giống như ban nãy, tỉnh dậy theo bản năng liền gọi chú, trong khi Hứa Trác Tuyệt không phải chú của cô, mẹ nó, đến cả lúc xxx cô vẫn gọi anh là chú.

“Khi nào em mới đổi cách gọi? Chú sao? Tên đó có gì hay? Em muốn con em gọi bố của nó là ông à?”

Chú đang nói cái gì thế! Chú, ông! Tô Tịnh An nghe không hiểu lời anh nói, khuôn mặt nhăn nhó, mày cau lại nhìn thái độ của anh đoán tâm trạng. Chú đang tức giận sao?

END CHƯƠNG 31: EM MUỐN CON EM GỌI BỐ NÓ LÀ ÔNG SAO?