Nhà Có Sói Đói

Chương 25: Lợi ích khi sinh bệnh



★☆※☆★★☆※☆★ Mẫu chuyện xưa nhỏ - Người ngoài hành tinh muốn sinh đứa nhỏ ★☆※☆★★☆※☆★

Sau khi người ngoài hành tinh bắt Tô Y đi, khởi động phi thuyền UFO.

Người ngoài hành tinh Giáp: Tiểu Ất, cậu có cảm giác được phi thuyền của chúng ta nặng hơn không ít hay không?

Người ngoài hành tinh Ất: Đó là bởi vì cô gái nhân loại này quá nặng!

Tô Y: -_- |||~~~

Người ngoài hành tinh Giáp: Không phải, nhất định còn có vật thể khác không rõ ở trên phi thuyền.

Vì vậy liền được Lục Hàn Tịch trốn trong góc.

Lục Hàn Tịch: Người ngoài hành tinh đại ca, thuận tiện dẫn tôi đi luôn đi, để cho tôi cũng được đi du lịch vũ trụ!

Người ngoài hành tinh Giáp: Má ơi! Hù chết tôi rồi! Sinh vật này lớn lên quákỳ lạ! Hù chết tôi rồi! Tiểu Ất, sao cậu lại bị dọa đến hôn mê rồi? Mautỉnh lại!

Lục Hàn Tịch: (╰_╯) Cái thẩm mỹ gì đây?! Tôi cũng chưa chê bộ dáng xấu xí của các người đâu, giống y như đống phân!

Người ngoài hành tinh Giáp: Quá dọa người! Mau đá con quái vật này xuống đi!

Người ngoài hành tinh Ất: Không được! Giữ hắn ta lại còn có chỗ dùng.

Lục Hàn Tịch: Đúng đúng đúng! Không cần đá tôi xuống. Đúng rồi, người ngoài hành tinh đại ca, tôi có chỗ nào có ích?

Người ngoài hành tinh Ất: Gần đây chúng tôi đang nghiên cứu làm thế nào để đàn ông khác tinh cầu sinh đứa bé!

Lục Hàn Tịch: Ôi mẹ nó! Để tự bản thân tôi nhảy xuống!

★☆※☆★★☆※☆★★☆※☆★★☆※☆★★☆※☆★★☆※☆★★☆※☆★

Đầu Tô Y mơ mơ màng màng, cũng không chú đến giọng điệu ái muội của anh lúc này, chỉ là cả thấy vòng ôm của anh thật thoải mái, ấm áp. Vì thế lạicàng chui vào trong lòng anh, cúi đầu áy náy nhỏ giọng trả lời: “Thựcxin lỗi anh trai, làm cho anh lo lắng rồi. Về sau —— sẽ không có lần sau nữa.”

Từ bệnh viện gấp gáp chạy về, Lục Hàn Tịch thở hổn hển,vừa thở gấp vừa đẩy cửa ra, sau đó lập tức lui ra ngoài đóng cửa lại, ởngoài cửa hô to: “Phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nhìn. Tô công tử, ngươikhông nên trách ta.”

Tô Nhiên ngẩng đầu cười nói, “Tiểu Tịch Tử, mau lăn vào đây!”

Lục Hàn Tịch được đặc biệt cho phép, lại đẩy cửa ra lần nữa, ra vẻ đứng đắn chắp tay vái một cái. “Khụ, bản thần y hôm nay miễn phí đến chuẩn bệnhtại nhà, chính là nhờ phúc khí Tô gia đã tu luyện ba kiếp. Các ngươi nhớ lấy, sau ngày cần phải ngày ngày nhớ ơn…… Im lặng, không nói, trầmmặc……. Tô công tử, ngươi đừng động thủ, hiện tại ta là trung y vănnhược. Này, còn đánh nữa ta sẽ không bắt mạch cho Tiểu Y. Hắc hắc. Côngtử hạ thủ lưu tình, nếu không ta đã trực tiếp tiêm vào mạch của bảnthân…… Đúng rồi, đo nhiệt độ chưa?”

Tô Nhiên thu quyền, đạp Lục Hàn Tịch một cái, “38.3 độ! Sảng khoái một chút. Tiêm xong cho cậu ăn cơm.”

”Chủ nhân, cậu thật là hư! Tôi cũng không phải là chó!” Năm ngón tay Lục Hàn Tịch nắm lại để ngang gáy Tô Nhiên, làm động tác giết người. Rồi sau đó đứng trước mặt anh, ánh mắt cong cong, cười giống như cô giáo ở nhàtrẻ, lắp cái giá treo bình nước biển xong, bắt lấy tay trái của Tô Y,động tác thuần thục sát trùng tiêu độc, sau đó cắm kim cố định.

”Được rồi, chút nữa tôi lại tới kiểm tra.” Lục Hàn Tịch nháy nháy mắt với TôNhiên một cái, sau đó đứng thẳng người, vẻ mặt nghiêm túc nói với anh:“Trẫm đói bụng rồi, Tiểu Nhiên Tử đi làm bữa đi.”

Tô Nhiên đứngkhông nhúc nhích, cặp mắt híp lại nhìn thẳng Lục Hàn Tịch, khóe miệngtươi cười lại lạnh lùng làm cho Lục Hàn Tịch hận không thể lập tức nhảyvào trong hố lửa. “Hắc hắc, hoàng thượng, Tiểu Tịch Tử đói quá, có thểban cho Tiểu Tịch Tử một chút canh cặn thịt thừa hay không?”

”Cũng không còn gì nữa, đi ra đi.” Tô Nhiên thu lại nụ cười lạnh, tùy ý khoát tay lên vai Lục Hàn Tịch, sau đó đi thẳng ra khỏi phòng. Lục Hàn Tịchvui vẻ đi theo sau, vừa ra tới cửa, chợt nghe thấy phía sau Tô Y nằmtrên giường cười “hì hì” một tiếng.

”Cười cái gì mà cười! Tínhtình thối của lão yêu tinh nhà em còn không phải là do em chiều mà ra.Xem nửa đời sau của em làm thế nào bây giờ.” Trước khi ra ngoài, Lục Hàn Tịch vui sướng khi người gặp họa, nói một câu như vậy với cô.

Nghe thấy cửa được nhẹ nhàng đóng lại, Tô Y nhàn nhã thoải mái nghĩ rằng:Nửa đời sau cô liền kết hôn lập gia đình rời khỏi anh, anh còn có thểlàm gì được cô? Trời cao hoàng đế xa, cô còn sợ anh cái gì? Lại nói, đến lúc đó cô còn có ông xã của cô bảo vệ, chính là, ông xã, từ này thật xa xôi thật xa xôi —— Aiz! Dường như cô cũng đói bụng như vậy ——

Bên ngoài trong phòng ăn, Tô Nhiên ngồi đối diện Lục Hàn Tịch, nhìn anh ănđến mặt mày hớn hở, tinh thần phấn khởi. “Đây là bữa ăn tối cuối cùngcủa Jesus cùng mười hai môn đồ.”

Lục Hàn Tịch ngậm một ngụm cơmtrong miệng, phồng má, cái mũi gật gật, mắt trừng mắt, ra vẻ điềm đạmđáng yêu, mơ hồ không rõ lại vô hạn u oán nói: “Cậu nhanh như vậy liềnchán ghét tôi. Không cần đuổi tôi đi. Hôm nay tôi cũng không phải cố ývề sớm để phá đám.”

Tô Nhiên run lẩy bẩy nổi da gà, lườm anh mộtcái, nói: “Tôi ngược lại thật muốn đuổi cậu, không ngờ tới cậu lại cướpđoạt lời tôi trước. Có người buổi chiều gọi điện thoại đến chỉ tên cậunói muốn người.”

Lục Hàn Tịch nuốt xuống một miệng đồ ăn, trừng lớn mắt không dám tin hỏi: “Đầu hàng thế lực phong kiến?”

Tô Nhiên gật đầu, “Mẹ cậu bảo cậu ngày mai cho phép cậu trở về.”

”Hắc —— hắc —— hắc —— hắc ——” Trong phòng ăn nhất thời truyền ra một trậntiếng cười cuồng vọng, mãnh liệt điên cuồng cười giống như người trongtiểu thuyết võ hiệp luyện công vài chục năm rốt cục thần công đại thành. “Trận đánh lâu dài bảo vệ quyền tự do hôn nhân cuối cùng lấy tôi toànthắng mà kết thúc, ha ha.” Lục Hàn Tịch giơ chiếc đũa mừng rỡ gần nhưđiên cuồng.

Tô Nhiên đối với trạng thái ngu ngốc của Lục Hàn Tịch cảm thấy bất đắc dĩ. “Ừ, cậu rốt cục cũng thành cá mặn xoay người rồi.”

”Tùy cậu nói như thế nào, Lục thiếu gia tôi hôm nay vui vẻ. Xem hai lão giàkia về sau còn dám quan tâm mù quán chuyện của tôi hay không. Tôi thềsống chết không theo.” Nói giống như trước đó anh là một liệt nữ trinhtiết.

Tô Nhiên đứng dậy đi rót một ly nước cho Lục Hàn Tịch, vẫn còn không quên tổn thương anh một chút. “Nhưng mà, lần này cậu trở về,bọn họ nên xem cậu là người mà nhìn.”

”Nói cái gì! Cái này gọi là nhìn tôi với cặp mắt khác xưa. Lục Hàn Tịch tôi đấu tranh cùng tộctrưởng phong kiến vì chuyện bị ép duyên nhiều năm như vậy, cho tới bâygiờ cũng chưa từng bại trận. Luận công ban thưởng. Đồng chí Tô Nhiên,cảm ơn đồng chí từ trước đến nay đã uổng hộ và cứu tế. Tương lai ngàynào đó nếu cậu cũng lưu lạc đến hoàn cảnh giống tôi trước đó, tôi cũngsẽ không chút so dự chìa tay ra giúp đỡ cậu.”

Tô Nhiên đánh mộtquyền ở trên ngực Lục Hàn Tịch. “Đừng nói mấy chuyện xui xẻo, tương laicủa tôi mới không lưu lạc tới hoàn cảnh đó, cậu đúng là cái đồ quạ đen.”

”Ha ha, đúng rồi, Y Y nhà cậu làm sao lại có thể phát sốt thế? Xem em ấynhư vậy là cảm lạnh rồi. Có phải do buổi chiều bị mắc mưa hay không?”Lục Hàn Tịch nhận lấy ly nước Tô Nhiên đưa tới, uống một ngụm, sau đónghiêm túc hỏi.

Tô Nhiên thở dài bất đắc dĩ, tiếp theo kể lạichuyện hôm nay cho Lục Hàn Tịch nghe một lần. “Hiện tại tôi không dámhỏi em ấy quá nhiều, tôi sợ em ấy sẽ tức giận.”

”Không giống cậu nha! Cậu không hỏi em ấy chẳng lẽ cậu muốn nghẹn đến chết hay sao?”

”Vậy làm sao bây giờ? Em ấy là cố tình muốn giấu giếm tôi, tôi có hỏi thếnào cũng không hỏi ra chuyện gì. Nhưng ngược lại càng tăng thêm phản cảm của em ấy đối với tôi.” Anh trói cô càng chặt, thương tổn cô càng nặng. Nhưng mà, nếu anh buông tay, chẳng khác nào buông tha cho trái tim cùng sinh mệnh của bản thân. Cho nên, Y Y, anh phải làm gì với em bây giờ?

”Nói như vậy, hôm nay rất có thể em ấy đi gặp mặt tên tiểu tử kia? Tô Nhiên, cậu đang bị nguy hiểm nha, nhưng mà, cậu cũng an tâm một chút chớ nóngvội, cậu không có cách nào mở miệng, tôi đi hỏi thay cậu. Ha ha —— Nhưthế nào, tôi đạt đến một trình độ nào đó đi?”

”Đạt đến một trình độ nào đó, lần sau bị cô đuổi ra khỏi nhà tôi vẫn sẽ chứa chấp cậu! Ha ha!”

”Thôi đi, từ nhỏ đến lớn chỉ biết cười nhạo tôi. Nhìn một lát nữa tôi đi vào tìm bà xã nhỏ của cậu trả thù.”

Sau khi Lục Hàn Tịch cơm nước xong, tính toán thời điểm nước biển cũngtruyền được không sai biệt lắm, vì thế đi vào phòng Tô Y rút kim ra, ravẻ ân cần hỏi cô: “Em gái Tiểu Y, như thế nào lại đột nhiên phát sốtvậy?”

”A, bị dầm mưa, không mang theo dù.”

”Như thế nào không tìm chỗ trú mưa? Bị mắc mưa nguyên một buổi chiều hay sao?”

”Chúng em không có ở trong thành phố, em đi cùng một người bạn đến công viêntưởng niệm phía Đông. Hôm nay là ngày giỗ của mẹ cậu ấy.”

”A? Làbạn thân của em sao? Bạn học? Có phải là một soái ca hay không? Ha, maunói cho anh nghe một chút.” Lục Hàn Tịch biến thân thành một con chó bát quái, ngồi xuống bên cạnh Tô Y, tha thiết hỏi. Sẽ moi ra tin tức nhanhthôi, Tô Nhiên, cậu chờ tin tức tốt của tôi đi.

Tô Y dựa vào đầugiường vô lực cười cười. “Thật ra cũng không tính là bạn bè, chúng emmới quen biết không được mấy ngày. Cậu ta trong lúc vô ý hại chết mẹ của mình, tuổi còn trẻ mà phải gánh vác rất nhiều áp lực. Đúng rồi, anhtrai của em có tức giận hay không?’

”Cậu ta? Cậu ta mới sẽ khônggiận em đâu. Cậu ta lo lắng cho em còn không kịp đâu. Nhiên Nhiên ở nhàvẫn luôn chờ điện thoại của em, cũng nhanh gấp muốn chết. Em đến chiềutối còn không có chút tin tức, cậu ta còn tưởng rằng em đã xảy ra chuyện gì. Được rồi, hiện tại không có việc gì, cậu ta đang ở phòng bếp nấucháo cho em. Em như thế này ăn xong cháo, ngủ một giấc thật ngoan thì sẽ khỏe, ngày mai anh lại tiêm cho em, anh đi ra ngoài.”

Lục HànTịch mang theo mật báo vừa lòng mà trở về, để lại Tô Y một mình ngồi ởtrên giường ngẩn người. Lời nói của Lục Hàn Tịch còn văng vẳng bên tai,“cậu ta mới không giận em đâu, cậu ta lo lắng cho em còn không kịp đâu.”

Anh trai, thật xin lỗi.

Chợt, cửa mở ra, Tô Nhiên bưng một chén cháo nóng bốc hơi mỉm cười đi vào. Đi đến ngồi xuống bên cạnh Tô Y, trước tiên đặt cháo trên tủ đầu giường,sau đó vươn tay phải, mu bàn tay thăm dò trán của cô một chút, yên tâmnói: “Không còn nóng như vừa nảy nữa rồi. Đói bụng không? Anh nấu cháothịt nạt em thích ăn nhất nè, đến, há miệng, anh đút em ăn.”