Trong lòng Tô Y thầm mắng, cố hết sức không lên tiếng cởi thoát khỏi dây thừng. Nhưng mà không biết Hứa Dương dùng sợi dây bằng vật liệu gì trói cô, chỉ cần cô vừa cử động sẽ phát ra một số tiếng va chạm. Tô Y cảnh giác dừng động tác, sợ bị hai người trước mặt nghe được.
Thật may là bọn họ đang nói chuyện, không ai nghe thấy. Tô Y yên lặng hít thở một hơi, bắt đầu tìm cơ hội ————
Thẩm Ngạo bị Hứa Dương nói có chút kích động, tiến lên một bước cha Hạ Thịnh Triêu môt đạp làm cả người lẫn ghế ngã xuống đất. Hướng về phía ông chính là một trận mưa đạp điên cuồng!
Thẩm Ngạo giống như bị điên, làm như thật vất vả mới chờ đợi đến cơ hội lần này để phát tiết tất cả thù hận cùng bất mãn vài chục năm!
Hạ Thịnh Triêu bị hắn đạp cho té ngã xuống đất, khuôn mặt đỏ tím liên tiếp ho khan, cơ hội nói chuyện cũng không có ——
Vốn là Tô Y nhìn còn cảm thấy rất hả giận. Ai bảo người này thay lòng đổi dạ. Ai bảo ông có lỗi với mẹ cùng anh trai. Ông gặp báo ứng là đáng đời. Nhưng mà nhìn một chút, cô liền không đành lòng. Ông dù sao cũng là cha ruột của anh trai. Còn là người thân quan trọng nhất của Hạ Vũ Hiên. Còn là cha của đứa nhỏ trong bụng Tần Nghiên.
Cho nên, ông không thể chết được!
Cho nên, cô không thể nhìn ông chết!
Tô Y thừa dịp thời điểm Thẩm Ngạo dùng sức mà giơ chân đạp, thừa dịp trước đó có một khoảng thời gian để gây tiếng động, từ từ đứng lên. Trải qua một hồi thời gian trì hoãn, trên người cô đã khôi phục tri giác, trừ nơi cổ tay bị dây thừng trói không cởi được, những nơi khác cô có thể tự nhiên hoạt động.
Nhưng mà, lúc nào mới là thời cơ tốt nhất đây?
Nếu như trên người Thẩm Ngạo không có mang súng, như vậy cô căn bản không cần sợ hắn. Cho dù hai tay bị trói, chỉ cần Hứa Dương không giúp hắn, cô cũng không sợ.
Nhưng mà, mới vừa rồi người đàn ông này nói muốn bắn Hạ Thịnh Triêu một phát. Như vậy, cô không thể khinh thường vọng động. Cô không thể không những không cứu được mạng hai người già kia mà ngay cả tánh mạng của mình cũng mất sớm.
Cô còn chưa có đăng ký kết hôn cùng Tô Nhiên, còn chưa có cùng Tô Nhiên tạo một Tiểu Y, còn chưa có làm xong rất nhiều rất nhiều chuyện. Cho nên cô nhất định phải quý trọng cái mạng nhỏ này thật tốt, phải bình an còn sống.
Thẩm Ngạo đạp mệt, đứng trước mặt Hạ Thịnh Triêu thở hào hển. Đột nhiên tay phải duỗi ra, đưa một cây súng lục cho Hứa Dương!
Khuôn mặt Thẩm Ngạo vặn vẹo ra lệnh: “Bây giờ thì nổ súng bắn ông ta đi!”
Trong nháy mắt, Hứa Dương run lên một cái, run rẩy nhận lấy cây súng màu đen. Đại khái là cho tới bây giờ hắn chưa từng chạm tay vào mấy thứ vũ khí này, nhất thời có chút không biết làm sao.
“Ha ha!” Hạ Thịnh Triêu ngã dưới đất kéo dài hơi tàn cười lạnh, nói: “Thẩm Ngạo, thì ra chú là loại người này. Có bản lãnh chú hãy tự tay giết tôi. Tại sao bản thân lại không dám ra tay? Có phải chú sợ khi chú chết chị gái chú sẽ trách chú hay không? Ha ha —— ha ha —— không có tiền đồ!”
Tô Y chậm rãi nhẹ tay nhẹ chân tiến về phía trước, nhìn thấy khuôn mặt đầy máu của Hạ Thịnh Triêu. Lúc này nụ cười của ông càng lộ vẻ kinh khủng dữ tợn.
Chỉ là mặt Hạ Thịnh Triêu hướng về hướng khác cho nên ông không nhìn thấy Tô Y đang từ từ tiến lại gần ở sau lưng Thẩm Ngạo. Mà Lạc Thành Phong vẫn như cũ cúi gục đầu, còn ở trong trạng thái hôn mê.
Thẩm Ngạo bị câu nói sau cùng của Hạ Thịnh Triêu kích thích, vẫn như cũ căm tức nhìn Hạ Thịnh Triêu trên đất, ra lệnh với Hứa Dương vẫn còn đang cầm cây súng trong tay sững sờ. “Cậu còn đứng sững sờ làm gì? Nhanh giết ông ta cho tôi!”
“Hôm nay chú giết tôi, ngày mai Vũ Hiên liền giết chú. Trong mấy năm nay tôi đã từng bạc đãi chú hay sao? Chú là đồ súc sinh vong ân phụ nghĩa!”
Thẩm Ngạo vừa nghe đến bốn chữ “vong ân phụ nghĩa” liền giống như hoàn toàn nổi điên, quơ hai tay điên cuồng hét: “Người vong ân phụ nghĩa là anh. Nếu không phải anh cắt chức tổng giám đốc của tôi, tôi sẽ suy bại đến trình độ nghèo rớt mùng tơi như thế này hay sao? Tôi sẽ bị người khác đuổi theo sao mông đòi nợ hay sao!
Họ Hạ, tất cả bây giờ của anh đều là nhà họ Thẩm chúng tôi cho anh. Nhưng anh lại đuổi từng người từng người một nhà chúng tôi vào đường cùng. Đầu tiên là bức chết chị tôi, sau lại ngược đãi Tiểu Hiên. Hiện tại còn tìm một con Tiểu Tam làm ra một đứa con hoang. Anh cho rằng bản thân mình rất tốt hay sao? Cho dù anh chết một trăm lần cũng không thể giải hết nổi hận của tôi.”
Thừa dịp trạng thái Thẩm Ngạo điên cuồng không hề phát hiện, Tô Y ở sau lưng hắn tìm đúng một vị trí cực tốt, chuẩn bị nhảy lên đá một cú cho hắn ngất.
Được rồi, cô thừa nhận, mặc dù chủ ý này hơi tồi, nhưng mà hiện tại cô cũng không nghĩ ra được cách nào khác. Lúc bị vứt trong kho hàng này vũ khí gì cũng không có, cô cũng chỉ có thể dựa vào chính mình.
Hít sâu ——
5 ——
4 ——
3 ——
2 ——
1!
Cũng may, vóc dáng Thẩm Ngạo không cao. Hoàn hảo, Thẩm Ngạo hoàn toàn không phòng bị. Hoàn hảo, Hứa Dương đưa lưng về phía cô cũng không có phát giác. Hoàn hảo, cô coi như là rất tinh chuẩn, cô chính xác không lầm đá trúng cái ót của Thẩm Ngạo.
Nhưng mà ——
Người tính không bằng trời tính ——
Thẩm Ngạo chỉ bị một lực mạnh đột nhiên xất hiện đá trúng một cước ngã xuống, sau đó —— lại lảo đảo bò dậy!!
Hắn —— Hắn không có ngất nha!
“Hiệu trưởng, mau giúp em!” Tô Y muốn thừa dịp Thẩm Ngạo còn chưa kịp đứng dậy tiếp tục cho hắn vài cưới, dù không đạp chết hắn thì cũng phải làm cho hắn không nhúc nhích được. Nhưng mà, Tô Y vừa muốn hành động liền không thể không ngừng lại ——
Bởi vì, tên Thẩm Ngạo đáng chết khốn kiếp lại móc ra một khẩu súng từ trên người. Không hổ là người vận chuyển súng ống phi pháp.
Lúc này Tô Y đối diện với họng súng lạnh lẽo, cô hít sâu một hơi, âm thầm siết chặt nắm đấm.
“Ông không thể tổn thương cô ấy! Cô ấy là vô tội!” Nói chuyện chính là Hứa Dương!
“Đều là cậu vô dụng. Cậu mang cô ta tới làm gì? Để cho cô ta tới đây phá hủy chuyện tốt của chúng ta hay sao? Dù sao hôm nay cậu cũng phải giết người, dứt khoát giải quyết cô ta luôn đi.”
“Không thể tổn thương con gái Tiểu Y của tôi!”
Sau khi Tô Y nghe thấy giọng nói này, nước mắt liền chảy xuống. Không phải cô sợ, mà là bởi vì cô chính tai nghe được ba cô gọi cô như vậy. 22 năm qua, cô rốt cuộc nghe cha ruột của mình gọi mình một tiếng “Tiểu Y.”
“Ba ——”
Lạc Thành Phong tỉnh lại cố hết sức quay đầu, miễn cưỡng nở nụ cười với Tô Y, “Là do ba làm liên lụy tới con, con gái, ba có lỗi với con ——”
Môt tay Thẩm Ngạo xoa cái ót, một tay cầm súng chỉa vào Tô Y. “Ít nói nhảm, chết đến nơi mà còn dài dòng. Hứa Dương, nếu cậu còn không ra tay, tôi sẽ cho người ra tay với cha mẹ cậu. Sau đó là Diệp Thiên Hạo, cậu suy nghĩ kỹ chưa?”
“Được!” Hứa Dương ngăn cản trước mặt Tô Y. “Nhưng mà ông không thể tổn thương cô gái này. Tôi mang cô ấy đến là có tính toán của tôi.”
Hứa Dương nói xong xoay người đối mặt với Tô Y, trên mặt, nét mặt phức tạp khó phân biệt. “Tô Y, bất kể em có biết hay không, anh đều phải lập lại lần nữa. Năm đó là cha em bức chết cha mẹ Hạo, làm cho cậu ta mới 2 tuổi liền lưu lạc thành một đứa cô nhi. Nhưng bây giờ Hạo lại không đành lòng phá hư gia đình của em, cậu ta do dự!
Anh không cách nào nhìn cậu ta sống đau khổ như vậy. Cậu ta không hạ quyết tâm được, như vậy vai người xấu này để anh làm!
Dù sao bệnh của anh —— còn sống cũng không có ý nghĩa gì. Cho nên, hôm nay anh bắt em đến là muốn cho em biết. Anh không phải vô duyên vô cớ giết cha em. Học trưởng có lỗi với em, chỉ là muốn để cho em biết, chuyện này không có quan hệ gì với Hạo.
Vốn là anh rất ghen tỵ với em. Bởi vì Hạo vì em mà buông tha cho suy nghĩ báo thù. Nhưng mà, hiện tại, anh rốt cuộc hiểu rõ dụng tâm của Hạo. Bởi vì cha mẹ anh lúc này cũng đang gặp nguy hiểm, anh mới biết thì ra có một gia đình hoàn hảo có ý nghĩa như thế nào.