Tô Y gặp một bà cụ muốn băng qua đường, vì thế phát lòng tốt điên cuồng chạy tới đỡ bà cụ chuẩn bị làm chuyện tốt.
Tô Y: Bà cụ, bà muốn băng qua đường sao? Con đến đỡ bà!
Bà cụ vui mừng, cười hề hề cất bước đi về phía trước: Đứa bé ngoan! Đầu năm nay đứa bé ngoan thật hiếm gặp, chúng ta đi thôi!
Tô Y liền vội vàng kéo bà cụ lại: Hiện tại không được, bà nhìn xem, đang là đèn đỏ!
Bà cụ hất tay Tô Y ra, bĩu môi nói: Stop! Đèn xanh tự ta cũng có thể qua!
Tô Y: 囧, = =
★☆※☆★★☆※☆★★☆※☆★★☆※☆★★☆※☆★
Tô Y ngốc tại chỗ, khóe môi run rẩy đến hai lần, ôm lấy Yêu Yêu quay đầu rời đi. Nơi này không nên ở lại lâu, còn ở lại cô không thể đảm bảo sẽ không đánh người này một trận! Quá khi dễ người rồi! Coi cô như khỉ đùa giỡn sao?! Thảo Nê Mã!!
Tô Y thờ phì phì dùng sức khéo cánh cửa ra, hai vật thể vốn dán dính trên cửa nghe lén đồng loạt ngã vào.
Kính đen lảo đảo đứng vững cười gian với Tô Y, dáng vẻ vui sướng khi người gặp họa. Sau khi Tô Y dùng sức liếc mắt trừng hắn một cái, giơ chân lên chuẩn xác không sai giẫm một cái lên mũi chân của hắn.
"A!" Kính đen ôm chân nhảy lên liên tục, căm tức chửi ầm lên với bóng lưng của Tô Y. “Con cóc nhỏ, lần tới đừng để cho tôi gặp cô, bằng không tôi cho cô biến thành con cóc chết!”
"Làm gì! Lôi lôi kéo kéo!" Kính đen vẫn luôn ghét bỏ cái tính như mấy bác gái không giống đàn ông này của kính xám, bị bàn tay bẩn thỉu của hắn lôi kéo càng cảm thấy ghê tởm.
Kính xám không dám tin lẩm bẩm nói: “Cậu xem, Tiểu Hiên của chúng ta, đang cười —— Từ năm trước sau khi mẹ hắn qua đời thì đã một năm rồi hắn không nở nụ cười. Nhưng vừa rồi hắn lại nhìn cô gái kia mà cười.” Kính xám nghĩ đến cuộc đời này có thể nhìn thấy Hạ Vũ Hiên nở nụ cười nhất thời quá mức kích động đến lệ nóng doanh tròng, cực kỳ vui mừng. “Tiểu Tả, Tiểu Ta, cậu mau đá tôi một cước, tôi sợ bản thân đang nằm mơ.”
Kính đen nghe xong không hề nghĩ ngợi nhấc chân phải lên liền hung hăng đạp xuống!
"Ôi mẹ nó!" Khuôn mặt kính xám vặn vẹo ôm đũng quần, nước mắt rơi như mưa. “Mẹ cậu, cậu đá chỗ nào đó! Đau quá! Thì ra không phải là nằm mơ! Thật rất tốt!"
= = !!
Trên mông Yêu Yêu có một chỗ có thể mở lấy tiền. Tô Y lấy ra một đồng xu, ngồi xe bus trở về nhà. Vừa mới mở cửa phòng, điện thoại trong phòng khách liền vang lên.
Tô Y đi qua, lười biếng nhận điện thoại. “Alô, ai vậy?"
"Tiểu Y, cậu quả nhiên ở nhà! Mình đã gọi vài cuộc điện thoại cho cậu!" Bên đầu điện thoại kia truyền ra giọng nói sốt ruột hoảng loạn mà say lòng người của An Tiểu Nhược.
Tô Y nhướng mày, dự cảm không tốt torng phút chốc hiện lên trong đầu. “Mình vừa trở về, Tiểu Nhược, có chuyện gì vậy?”
"Cậu mau lên lớp đi! Giáo sư tức giận! Lúc này mới là ngày thứ hai sau khi khai giảng đã có người cúp lớp, giáo sư Tô đã nói rồi, không đủ người sẽ không giảng bài! Hiện tại nguyên phòng học xếp thành hình bậc thang hơn hai trăm người chỉ chờ một mình cậu!"
"Anh ta như thế nào biến thái như vậy! Lớp của anh ta chỉ là lớp tự chọn, anh ta kiêu ngạo cái rắm!"
"Cậu đừng nói nhảm, giáo sư Tô còn nói nếu cậu lại không đến, anh ta liền chuẩn bị giảng một chuyện xưa về phim A gì đó, cũng không biết là có ý tứ gì……”
"Mình đi! Tiểu Nhược, cúp máy đâ!"
Tô Y mang balô, cưỡi lừa điện của cô, một đường như bão táp chạy tới đại học S. Thật ra cô mới đến muộn có hai mươi phút, nhưng xét thấy uy hiếp của lão biến thái kia, cô vẫn dùng toàn bộ sức lực chạy đến phòng học.
Lúc Tô Y đáng thương, đầu đầy mồ hôi, thở hổn hển xông vào, nhìn thấy cảnh tượng chính là lão giáo sư biến thái đang mặt mày hớn hở ba hoa khoác lác đứng trên bục giảng bài, nhìn xuống gương mặt đám sinh viên chính là thuần một bộ dáng, dùng ánh mắt cực kỳ sùng bái gắt gao nhìn chăm chăm lão giáo sư cầm thú, nghe được mùi ngon, vẻ mặt say mê. Một đám giống như là nhược trí.
Tô Y theo trong đám háo sắc khi tìm kiếm tiểu nhân An Tiểu Nhược, thế nhưng dám thông đồng cùng kẻ địch cùng nhau lừa gạt cô. Phản đồ! Dùng ánh mắt giết chết cậu!
"Bạn học Tô, em lại tới trễ." Một giọng nói lành lạnh giống như một thanh hàn kiếm thẳng tấp đâm vào lỗ tai. Tô Y nhịn không được cả người sợ run lên, cứng ngắc xoay người nhìn về phía người đẹp trai, quần áo chỉnh tề trên bục giảng, nhất thời hận đến hàm răng ngứa.
Chính là người mặt người dã thú này, chưa có sự đồng ýcủa cô đã báo danh giúp cô vào cái lớp tự chọn Văn học cổ điển này.
Chính là người mặt người dã thú này, tàn ác giẫm lên đầu hung hăng càn quấy hai mươi sáu năm.
Chính là người mặt người dã thú này, thế nhưng sử dụng yêu thuật khiến cho bạn tốt của cô đã từng khăng khăng một mực với cô, cam tâm tình nguyện bán đứng cô. Sinh thời có chuyện nhẫn nhịn được có chuyện không thể nhẫn!
"Đúng!" Tô Y ngẩng đầu ưỡn ngực cao giọng trả lời. Thật ra cô muốn nói “đúng” chính là cô đến muộn thì anh có thể làm thế nào? Nhưng lời đến bên miệng lại tự động thay đổi, lưu lạc thành câu, “Thật xin lỗi giáo sư Tô, em đến trễ là có nguyên nhân. Sáng nay lúc em cùng anh trai xuống lầu, anh trai em bởi vì bình thường gây nghiệp chướng quá nhiều nên bị báo ứng, không cẩn thận một chút liền té lăn từ trên lầu xuống, biến thành người thực vật không nhúc nhích được. Anh ấy mới có hai mươi sáu tuổi, bằng tuổi với giáo sư Tô. Nhìn kỹ, hai người thật có chút giống nhau. Nhưng mà anh ấy cũng không có đẹp trai như giáo sư Tô, bộ dạng của anh ấy thật là xấu xí khó coi. Nhưng bộ dạng xấu cũng không có tội, tuổi anh ấy còn trẻ đã bị ông trời ghen tỵ người tài mà gặp chuyện không may. Giáo sư Tô đặt bản thân vào hoàn cảnh của người khác mà suy nghĩ một chút, nếu giáo sư Tô cũng bị té lăn từ trên cầu thang xuống biến thành người thực vật, giáo sư Tô sẽ có cảm giác sống không bằng chết cỡ nào? Cho nên, tâm tình bây giờ của em rất trầm trọng, rất trầm trọng. Giáo sư không cần an ủi em, yên tâm, bản thân em sẽ tự điều chỉnh.” Tô Y hợư thời cúi đầu nhanh chóng níu chặt cổ áo giả bộ đau khổ.
Khóe miệng Tô Nhiên chứa ý cười như không cười, chậm rãi tiêu sái đến bên cạnh Tô Y, vỗ vỗ bả vai cô, dùng ánh mắt ra vẻ đồng tình tiếc hận nhìn cô. “Thật không khéo, ngày hôm qua em gái tôi trên đường về nhà rơi xuống nắp cống, đến nay còn nằm trên giường hôn mê bất tỉnh, tâm tình của em tôi hoàn toàn có thể lý giải. Em đã gặp chuyện không may như vậy, tôi nghĩ tiết học này em cũng không có tâm tình nghe giảng nữa.”
Tô Y vội vàng gật đầu như giả tỏi. "Dạ dạ dạ —— Giáo sư Tô thật sự là có tấm lòng lương thiện, khéo hiểu lòng người ——"
"Như vậy đi, em đến đứng úp mặt vào tường, tự cầu nguyện bản thân đừng có kết cục giống như anh trai em!"
"……"
Tô Y chen đến nhàm chán đứng úp mặt vào tường, liền lấy dây nghe từ trong balô ra cắm vào tai hứng thú dạt dào xem phim G đang hot.
Cô mới không cần nghe tiết dạy của Tô Nhiên. Cô không phải là không có hứng thú đối với Văn học cổ điển, mà là không có hứng thú đối với Tô Nhiên. Liền nói chuyện Tô Nhiên khi dễ cô từ nhỏ đến bây giờ, mấy năm nay cô liền không dùng một con mắt xem qua một trang tiểu thuyết của anh.
Không chỉ cô không xem, cô còn giựt gây những người khác không nên xem. Liền nói thí dụ như tháng trước, trong nhà sách bày một khu tiểu thuyết bán chạy, cô liền cực kỳ nhiệt tình khai thông cho một đám bạn nhỏ đang cầm tiểu thuyết của Tô Nhiên, yêu thích không buông tay, chuẩn bị mua. “Các em không biết đi, tiểu thuyết của Tô Nhiên đều là sao chép ở trên mạng, anh cho từ trước đến giờ ở trong trường viết văn đều không đạt tiêu chuẩn. Hơn nữa anh ta còn bị nhân cách phân liệt, thần kinh không bình thường. Người như vậy viết ra gì đó người nào còn tiêu tiền mua thật đúng là ngu ngốc. Các em nói có đúng hay không?”
Kết quả —— Cô liền bị Tô Nhiên đuổi ra khỏi nhà sách, kém chút nữa bị xe đụng phải.
= = !
Hơn nữa càng làm cho cô khó chịu trong lòng chính là, Tô Nhiên vì quảng cáo rùm beng bản thân khiêm tốn, còn không cho cô ở trong trường học công khai quan hệ của hai người. Chuyện bọn họ là anh em, ngoại trừ bạn tốt An Tiểu Nhược cùng vài giáo sư trong trường học, người khác gần như không ai biết. Tô Y đã từng hỏi Tô Nhiên, vì sao lại không để cho cô gọi anh là anh trai ở trong trường? Vì sao lại muốn làm bộ như không quen biết với cô? Sau đó cô được một câu trả lời làm cho cô khó chịu đến muốn hư phổi đau thận, anh đặt biệt khinh thường cô một cái, nói: “Anh không muốn mất mặt.”
o(╯□╰)o~~~~~~o(╯□╰)o~~~~~~o(╯□╰)o~~~~~~o(╯□╰)o
Lúc này phim Tấm Ảnh Tiểu Hoàng đã tiến triển đến thời điểm cao trào. Tiểu thụ lộ ra làn da trơn mịn màu mật ong mê người, ngượng ngùng rũ mắt xuống, trong lòng tiểu công vui mừng từ phía sau ôm chặt lấy eo của tiểu thụ, yết hầu bốc hỏa, da thịt kề sát. Tiểu công đâm một cái, tiểu thụ khẽ hút khí; tiểu công vừa đưa đẩy, tiểu thụ liền khẽ rên; tiểu công lại ra vào, tiểu thụ rốt cục nhịn không được hét to ra tiếng!
Ai? Thế nào nghe không nghe được âm thanh gì? Tô Y nhanh chóng bỏ tai nghe ra, nhưng lại không cảm giác được gì!!
"Ưmh——" Cùng lúc đó, âm thanh mất hồn làm cho người ta mặt đỏ tim đập, máu nóng sục sôi lập tức phát ra kéo dài không thôi quanh quẩn trong phòng học —— Ừ, không khỏi không cảm khái, diễn viên này thật ra sức diễn! Rên cũng thật êm tai!
Mặt Tô Y đỏ giống như mông khỉ, quay đầu lại phía sau, liền nhìn thấy Tô Nhiên cầm lấy tai nghe của cô, ánh mắt sắc bén, nét mặt xanh mét.
Chung quanh một trận tiếng cười vang lên, Tô Y nghe được giọng nói lạnh đến có thể kết băng của Tô Nhiên. “Bạn học Tô, em đúng thật là nhàn hạ thoải mái. Em có nghĩ muốn tốt nghiệp hay không?”
———-——— Y Y đơn thuần ngây thơ bị Nhiên Nhiên uy hiếp, khuất phục đầu hàng. ——————
Đi trên sân trường, Tô Y nghiến răng nghiến lợi xoắn ngón tay, càng nghĩ càng tức giận. “Vì sao anh lại hạ độc thủ với Tiểu Nhược, làm cho tới bây giờ cậu ấy nói dối đều sẽ ngủ không yên, liền cam nguyện chịu đựng lương tâm khiển trách đến lừa gạt em?”
Tô Nhiên nhún nhún vai, khóe miệng nhếch lên một tia đắc ý. “Anh đồng ý giúp An Tiểu Nhược viết luận văn tốt nghiệp.”
Tô Y chắn trước mặt anh không cam lòng chất vấn: “Còn em đâu? Như thế nào anh lại không viết luận văn giúp em?”
"Em?” Tô Nhiên khinh thường liếc cô một cái, xem nhẹ nói: “Em có thể tốt nghiệp hay không còn là một chuyện! Giờ học của của anh em đều không lên lớp. Toàn bộ phòng học hơn hai trăm người đều sớm chạy tới giành chỗ ngồi chờ mong khóc nói muốn nghe anh giảng bài. Chỉ có mình em là không đặt anh vào trong mắt!"
Tô Y nhíu mày mưu toan nói sạo. “Anh cũng biết em không thích Văn học cổ điển rồi, hơn nữa lúc trước cũng không phải bản thân em ghi danh."
Tô Nhiên nhìn bộ dáng ủy khuất của cô đã muốn phát hỏa, giọng nói cũng không tự giác cao lên. “Đúng! Biết em không thích nghe, anh chính là muốn cho em đến nhìn xem ánh mắt của những nữ sinh khác lúc nhìn anh là như thế nào.”
"Còn có thể là ánh mắt như thế nào? Mắt phát ra tia sáng xanh như hổ rình mồi, hặn không thể cùng nhau bổ nhào vào anh!"
Tô Nhiên than thở, "Em cũng không phải ngu ngốc, nói như vậy em đã nhìn ra, vậy vì sao em không có phản ứng gì?” Đây mới là trọng điểm, em không biết ghen sao? Đơn bào ngu ngốc!
Gương mặt Tô Y vô tội càng thêm không hiểu. “Vì sao em phải có phản ứng? Có quan hệ gì với em? Em ước gì anh bị đàn sói cái kia ăn sạch sành sanh, sau đó nhanh chóng kết hôn rồi sinh con. Em cũng sớm ngày thoát khỏi bể khổ sống lại làm người.”
"Khúc gỗ ngu ngốc!" Tô Nhiên giơ tay lên chỉ tiếc rèn sắt không thành thép hung ác cốc một cái trên cái đầu ngốc của Tô Y, bắt đầu thẩm vấn bà xã nhỏ. “Đúng rồi, sáng sớm hôn may em chạy đi đâu?”
"Em đi ra ngoài tản bộ, anh quản được em sao? Em vốn định ở nhà nghỉ ngơi thật tốt, anh gọi em đến làm gì?” Cô mới sẽ không nói thật với anh, đầy thuần túy là tự chui đầu vào rọ, tự chuốt lấy nhục.
Tô Nhiên xoa xoa tóc của cô, đột nhiên ôn nhu nói: “Y Y, khởi động lừa điện của em, chở anh về nhà.”
"Trời nóng như vậy, anh để cho em chở anh? Trong lòng anh sao lại tà ác như vậy?” Tô Y ngoài miệng oán giận, nhưng cô cũng biết chân lý không thể lấy trứng chọi đá. Vì thế trên đường cái liền xuất hiện cảnh tượng một nữ sinh chở một người đàn ông, quái dị mà ấm áp.
Tô Nhiên ngồi ở yên sau lừa điện, giật nhẹ mái tóc Tô Y, giọng nói dịu dàng quỷ dị. “Y Y, trưa nay anh muốn ăn mì.”
Tô Y giống như con lừa, dưới ánh mặt trời chói chang giữa trưa thở hổn hển nói: “Được, em đi mua cho anh.”
Tô Nhiên lại giật nhẹ mái tóc của cô, “Bên ngoài làm không sạch sẽ, anh muốn ăn đồ em làm.”
Tô Y cưỡi lừa điện tiếp tục thở hổn hển nói: “Cán mì rất vất vả, anh xem em có giống mì sợi không? Anh đem em đi nấu cũng rất tốt!"
“Em gặp qua mì sợi nào to giống như em sao? Mệt ý tốt của em!"