Nhà Giàu Sủng Hôn Ông Xã Phúc Hắc Bà Xã Ngốc Manh

Chương 32: Chú Chó Phẫn Nộ



Bởi vì Giang Tiểu Vũ ngăn trở, tham niệm của người đó lại gợi lên, hắn thầm mắng chính mình, "Ở trên đường lăn lộn mười mấy năm đến cả cái ánh mắt cũng không tiếp chiêu được nữa."

Vì vậy, ánh mắt của người đó từ lập lòe biến thành kinh ngạc, vui mừng:

- Ôi, đây không phải là Lông Vàng nhà tôi sao? Tao tìm rất vất vả đó, mày như thế nào lại chạy tới đây?

Nói xong, người đó muốn đem chú chó ôm lấy.

Giang Tiểu Vũ cũng không phải là không cảnh giác với người khác, nghe vậy, cô lui một bước.

- Đây là chó nhà ngài, vậy có thể cho tôi xem bằng chứng một chút không?

Bây giờ thú cưng cũng được nằm trong hộ khẩu, đặc biệt là khu vực này thì khỏi phải nói.

Có người nhận thì phải có bằng chứng.

Người đó không bắt được chó thì có chút không kiên nhẫn:

- Ra cửa gấp quá không mang theo.

Tôi tìm lông vàng cả một ngày rồi.

Tiểu cô nương mau đưa Lông Vàng cho gia..

Không, nhanh lên.

Thiếu chút nữa người đó buột miệng thốt ra ngày thường bản thân tự xưng.

- Ngài nói nó kêu là Lông Vàng sao?

Giang Tiểu Vũ càng ngày càng hoài nghi.

Người trước mắt, trên dưới 30.

Trời nóng nhưng hắn mang áo ngắn tay, quần xà lỏn, quần áo tối màu, trên người có mùi rất nồng, một ông chú bình thường cũng đều như thế này.

Nhưng biểu tình của hắn không thể qua nhiều như: Lập loè, không kiên nhẫn, mắt lộ ra hung quang, nhìn chú chó cũng không thân thiết.

Xem ra hắn rất muốn chú chó, nhưng cũng không đại biểu cho việc nó là của hắn.

"Là nha, nó kêu kim mao." Người tới xem Giang Tiểu Vũ một chút cũng chưa đem tiểu mao cầu cho hắn ý tứ.

- Đúng rồi, nó gọi là Lông Vàng.

Người tới nhìn Giang Tiểu Vũ chưa có ý đưa chó cho hắn thì ngẩng đầu nhìn đông nhìn tây: "Chỗ này quản lý nghiêm ngặt, thường xuyên có bảo vệ đi tuần tra.

Ở đây càng lâu càng bất lợi với mình."

Người đó cảm thấy Giang Tiểu Vũ rất dễ lừa lại không nghĩ tới cô cũng bắt đầu hoài nghi rồi.

Giang Tiểu Vũ cúi đầu đem chó nhỏ để ở trước mặt nhìn mắt nó, nhẹ giọng kêu:

- Lông Vàng, Lông Vàng.

Động vật rất có linh tính, nghe được tên quen thuộc sẽ có phản ứng.

Giang Tiểu Vũ muốn thử phản ứng của chó nhỏ.

Chú chó kêu "ô ô", trong mắt nó tràn đầy khinh thường: "Ai đặt tên cho tôi tầm thường như vậy chứ.

A! Không thể tha thứ."

Giang Tiểu Vũ nghi hoặc: "Chó nhỏ phản ứng quá lớn rồi."

- Đưa cho tôi!

Người đó nhìn thấy hai bảo vệ ở chỗ xa xa thì chờ không nổi, hắn duỗi tay túm lấy cổ chó nhỏ, ý định muốn đem nó bắt xong rồi chạy trốn.

- A!

- A!

- Ô ô!

Một tiếng thét chói tai là của Giang Tiểu Vũ kinh hoảng hô to.

Một tiếng hét thảm là của người kia, hắn bị chó nhỏ cắn một cái, đau qua nên kêu to rồi buông tay.

Cơn đau còn chưa qua, người đó chỉ thấy trước mắt tối sầm lại.

Nhuận Lăng nhuệ khí đầy người nâng chân đá hắn.

Người kia bị đá ngã xuống đất, kêu thảm thiết.

Hắn đang muốn đứng dậy cùng Nhuận Lăng đánh một trận thì bị một người con gái đạp một chân lên ngực.

- Làm gì vậy? Trên đường đánh người, luật pháp có còn hay không thế?

Người đó cảm thấy không phải một cái chân mà là một ngọn núi đè trên ngực.

Hắn sắp bị đập vụn.

- Cứu mạng! Bảo vệ đại ca mau cứu người.

Người này vô duyên vô cớ liền đá tôi đó.

Người kia bắt đầu lớn tiếng kêu bảo vệ cầu cứu.

"Bắt không được Bác Mỹ lông vàng thì lừa bịp tống tiền thuốc men cũng khá được."

Sau một trận hỗn loạn, chó nhỏ cắn người kia một cái liền bị hắn ném xuống đất.

Giang Tiểu Vũ đau lòng, vội vàng chạy tới muốn đem chó nhỏ bế lên.

Chú chó cũng muốn tìm kiếm an ủi, lấy đà nhảy vào trong lòng thơm mềm của Giang Tiểu Vũ.

Nhuận Lăng vẻ mặt băng hàn, tay không nắm lên tiểu mao cầu ẩn ở nhung lông tơ sau móng vuốt, tùy tay một ném.

Mặt Nhuận Lăng băng hàn.

Anh bắt chó nhỏ, ẩn trong đám lông tơ mềm mượt là móng vuốt, tùy tiện ném nó đi.

Tống Như Yên chụp được.

Chó nhỏ liền nằm trong tay cô.

Cô cũng xách theo chú chó, biểu tình bất động như núi..