"Nhà hàng McGonagall & Amy? Nhà hàng này mọc lên từ đâu thế này?" Macbeth đứng trước nhà hàng, trên vai là chiếc búa tạ màu đen cao xấp xỉ mình, mồ hôi chảy dọc theo chòm râu bạc như cước, đọng lại trên vùng ngực trần ngăm đen, khuôn mặt bị lò lửa nung đến ửng đỏ đầy vẻ nghi hoặc.
Trưa hôm qua, rõ ràng đây còn là một tòa nhà gỗ mục nát, là nơi trú ngụ của một đôi cha con. Người cha là một kẻ tàn phế, đi đứng không vững, chưa từng qua lại với ông bao giờ, còn đứa con gái của gã chỉ thường đội một chiếc mũ xám độc nhất, dáng vẻ rất đáng yêu, đôi lần còn ngồi xổm trước cửa hàng, nhìn ông rèn vũ khí.
Ấy vậy mà, mới chỉ qua một đêm, gian nhà gỗ sắp sập kia lại trở nên khác biệt hoàn toàn, biến thành một tòa nhà hai tầng xinh đẹp. Tầng một của tòa nhà được bao bọc bởi một lớp tường kính, đứng từ ngoài cũng có thể thấy rõ khu vực nhà hàng được trang trí trang nhã bên trong, khiến Macbeth không khỏi bất ngờ.
Khắp quảng trường Aden này, có lẽ đây là nhà hàng duy nhất có phong cách trang trí tao nhã như thế. Từ bức tường kính phản chiếu ánh sáng bàng bạc trong suốt, cho đến những bộ bàn ghế sạch sẽ thoải mái, hay chiếc đèn chùm pha lê còn tinh xảo hơn trong các cung điện.
"Chẳng lẽ tên tàn phế kia thực ra là một pháp sư hùng mạnh? Chỉ cần một đêm đã có thể biến ra một nhà hàng để phục vụ thực khách thế này?" Macbeth vuốt râu, lắc lắc đầu: "Nhân loại quả là gian xảo khó đoán, nhưng nếu gã đã mở nhà hàng ở khu vực này, chi bằng cứ nếm thử xem sao. Nếu tay nghề của gã tốt thật sự, sau này mình chẳng cần đi đâu xa xôi để ăn uống nữa."
Ông chắc rằng nhà hàng này hai cha con kia mở, bởi xuyên qua lớp kính, ông có thể nhìn thấy cô nhóc kia đang ngồi ngẩn người sau quầy. Hôm nay cô nhóc không đội mũ, trông lại càng đáng yêu.
Xách theo chiếc búa tạ, ông đẩy cửa ra, lại bị tiếng leng keng trên cửa làm giật mình. Mãi đến khi nhìn thấy hai chiếc chuông gió trên cửa, ông mới khẽ bật cười tự giễu bản thân thần hồn nát thần tính, rồi mới cất bước vào trong.
Bước vào rồi, Macbeth mới phát hiện, nội thất bên trong còn sạch sẽ thoải mái hơn so với khi quan sát từ bên ngoài. Tuy được trang trí bằng các vật dụng khá tinh xảo, nhưng đặt giữa tông nền màu xám nhạt, bầu không khí trong nhà hàng càng khiến người ta cảm thấy khoan khoái, thư giản, không hề chói mắt chút nào.
Macbeth cúi đầu nhìn thoáng qua quần áo rách lỗ chỗ trên người do bị lửa đốt và đôi giày da bám lớp bụi dày trên người mình, lại quay sang nhìn sàn nhà bóng loáng không một hạt bụi, lòng bỗng thoáng chút do dự.
"Cha ơi! Có khách đến! Là ông người lùn ở sát nhà chúng ta đấy." Đang nhàm chán dựa người vào quầy, mắt Amy bỗng chốc sáng bừng. Sau khi nhìn thấy người đến là ai, cô nhóc càng khó nén hưng phấn, quay đầu về phía nhà bếp reo lên.
McGonagall vừa mới chuẩn bị xong nguyên liệu, lại nghe thấy tiếng chuông gió và giọng nói hồ hởi của Amy, hơi ngạc nhiên nhìn ra cửa. Cửa bật mở, người đến là một ông lão người lùn, trên vai khiêng một chiếc búa tạ màu đen. Tóc ông ngắn, râu quai nón dài thượt đã bạc phơ, ngực trần cường tráng, cánh tay có kích cỡ gần bằng bắp đùi một người bình thường, trên người là một bộ quần áo da thú đầy lỗ to lỗ nhỏ, bên hông đeo một chiếc bầu rượu bằng da trâu.
Đây là lần đầu tiên gã nhìn thấy người lùn thực sự. Người đối diện chỉ cao đến eo gã, bởi vạm vỡ nên dáng người hơi vuông vức, trông như một chiếc hộp đặt nằm đứng.
Đây là ông chủ cửa hàng binh khí ở sát vách tên Macbeth, một thợ rèn thuộc tộc người lùn nổi tiếng khắp thành Chaos. Người lùn vốn có tuổi thọ rất dài, dù trông Macbeth có vẻ đã gần hai trăm tuổi, nhưng cơ thể vẫn rất tráng kiện. Chủ nhân trước của thân thể này đã từng bỏ nhiều thời gian để quan sát ông chủ các cửa hàng lân cận và những người thường lui tới khu vực này thật tỉ mỉ, tuy không chắc có thể chỉ mặt gọi tên từng người một, nhưng nhìn chung vẫn biết thân phận của họ.
Đây là vị khách đầu tiên kể từ lúc khai trương, đương nhiên McGonagall khó nén vui sướng và chờ mong. Gã lấy khăn lau tay, rời khỏi nhà bếp, thấy Macbeth cứ mãi nấn ná ngay cửa, lại nhác thấy đôi giày da trâu cáu bẩn dưới chân ông, trong lòng gã lập tức hiểu rõ. Gã không ra cửa niềm nở chào đón, chỉ đứng ở sau quầy, vuốt ve mái tóc Amy, ý bảo cô nhóc im lặng, mỉm cười nói: "Xin chào, ông muốn dùng bữa phải không?"
Thấy McGonagall, lòng Macbeth thoáng kinh ngạc, người đàn ông vốn còng lưng, quần áo rách rưới trước kia, giờ đã thẳng lưng ưỡn ngực, ăn mặc gọn gàng ngăn nắp, tuy vẫn gầy guộc nhưng lại như thay da đổi thịt, biến thành một người hoàn toàn khác. Trong mắt Macbeth, mấy tên đàn ông nhân loại đều có vẻ ẻo lả, những tên gầy đến trơ xương lại càng khiến ông phản cảm hơn bao giờ hết.
Dẫu vậy, tuy trông người đàn ông đối diện có vẻ gầy yếu, nhưng chỉ cần đứng yên tại chỗ đã như một thanh kiếm sắc rút khỏi vỏ, không hề mảy may có chút bạc nhược tầm thường.
Trái lại, nụ cười thân thiện trên gương mặt gã lại có tác dụng bào mòn sự sắc bén trên người, sự tương phản này có tác dụng tạo nên chút xa cách, lại đủ khiến người mới đến nhà hàng lần đầu như Macbeth cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.
Hôm nay, cô nhóc đứng bên cạnh gã không đội mũ, mà chỉ mặc một chiếc váy nhỏ màu đen, vẻ mặt tràn đầy sự vui vẻ và chờ mong, trông lại càng thêm đáng yêu.
Không biết trong một đêm vừa qua, chuyện gì đã xảy ra với người đàn ông này, khiến gã như biến thành một phiên bản khác, khơi gợi nên sự tò mò của Macbeth đối với nhà hàng, rằng rốt cuộc nơi này bán món gì, có xứng đáng với phong cách trang trí của nơi này không.
"Đúng, tôi muốn dùng bữa, ở đây có món gì?" Macbeth không chần chừ nữa, vác búa đi đến, kéo ghế ngồi, đặt búa xuống đất rồi hỏi McGonagall.
"Trên bài có thực đơn, quý khách có thể xem qua một chút." Gã vừa chỉ thực đơn trên bàn vừa nói.
"Hả?" Macbeth tiện tay cầm lấy thực đơn trên bàn, bàn tay thô ráp đầy vết chai lướt qua bìa da bao bọc bên ngoài, vẻ mặt khó nén nổi sự ngạc nhiên. Cảm giác trơn nhẵn này chỉ có thể từ da trâu rừng thượng hạng, một miếng da trâu tương đương với một đồng rồng, mỗi bàn lại có một quyển thực đơn, đúng là xa xỉ hiếm thấy. Dù có là quán rượu Flers tiếng tăm lẫy lừng khắp quảng trường Aden cũng chỉ dám bọc thực đơn bằng da trâu bình thường mà thôi.
Điều này khiến Macbeth càng thêm chờ mong, nhà ăn quý phái thế này, thực đơn lại xa xỉ nhường vậy, hẳn thức ăn sẽ rất phong phú. Bình thường, ngoài uống rượu, ông thích nhất là thức ăn ngon. Không thể không nói, dù nhân loại nhỏ yếu tầm thường, nhưng riêng phương diện ẩm thực, các chủng tộc khác khó có thể sánh bằng.
Cả quyển thực đơn lớn đến thế, khi mở ra lại hoàn toàn trống trơn.
Nhưng thật ra, cũng không hẳn là không có nội dung gì. Ở khu vực phía trên bên trái, có ghi một hàng chữ nhỏ, Macbeth hơi híp mắt, lẩm bẩm đọc: "Cơm chiên Dương Châu, 600 đồng tiền/phần."
"600 đồng tiền á?" Ông trố mắt, chớp mắt thêm mấy cái, thầm nghĩ, có lẽ là sáng nay mình nhìn vào lò lửa quá lâu, hơi hoa mắt, lại cầm thực đơn kề sát vào mắt, nhưng trên thực đơn vẫn chỉ có một dòng chữ rõ ràng như cũ: "Cơm chiên Dương Châu, 600 đồng tiền/phần."
"Ông chủ, thực đơn của cậu ghi nhầm rồi hay sao ấy?" Macbeth buông thực đơn, hoài nghi hỏi lại McGonagall.