Hai chín giờ ba lăm phút tối. Cùng ngày hôm sinh nhật mẹ nuôi.
Em mới trở về căn cứ sau khi đã chôn một đống xác chết xuống lòng đất mẹ. Nhiệm vụ ‘dọn dẹp’ của em là bỏ ‘tất cả’ gọn lại, từng bao một. Rồi đem đi chôn. Hôm nay nhanh hơn mọi khi là vì em được đồng nghiệp phụ cho gần hết thì em mới tới.
Chả hiểu sao lòng em vẫn thấy khó chịu khi nhớ tới cảnh Phong Đông hôn cô gái kia. Thói quen cũ lại khơi ra, em muốn hút thuốc. Không phải nghiện mà là em cần cái gì đó có chất kích thích như thuốc lá, hay rượu để tránh xa những suy nghĩ đâu đâu chạy vô đầu.
Bởi em càng ngồi yên, tâm trí sẽ lại nghĩ vớ vẩn tiếp cho coi..
“Xe đang đợi ở ngoài ạ”
Vệ sĩ Âm khi nào cũng đến đúng lúc em định làm một thứ gì đó mà không thèm suy nghĩ đến hậu quả. Em mất hứng ném thẳng hộp thuốc lá với quẹt lửa vào người Âm. Điếu thuốc vừa đặt vào miệng chưa kịp làm gì đã phải vứt đi, em khó chịu tặc lưỡi một cái rồi đi ra xe.
Lát sau vệ sĩ trở vào xe, ngồi cạnh tài xế. Em ghế sau, hoài nghi hỏi vệ sĩ Âm: “Nè~ Giờ tui về nhà không biết ông nội có trách móc vì không đến dự tiệc không nhỉ?”
Người duy nhất được em xưng tui, chỉ có thể là vệ sĩ Âm. Đến cả tài xế ngồi trước cũng phải sợ em, nhỡ mà có làm gì không vừa ý em thì coi như toi. Tốt nhất là không nến chĩa mỏ vào câu chuyện của hai người.
“Cả ngày nay ngài vất vả nhiều rồi, giờ nên nghỉ sớm mai còn đi học nữa ạ”- Vệ sĩ Âm thẳng thắn phớt lờ câu hỏi vớ vẩn của em. Sống từ đó tới giờ, em vẫn chưa hiểu được tính của ông nội. Việc không đi, ông em có quản đâu mà sợ. Ông chỉ quản việc học hành, đồ ăn em chất vào miệng, và tính mạng em,
Em nghe hiểu ngay vệ sĩ Âm muốn nói là em không cần phải lo chuyện đó, cứ để Âm nói chuyện với ông nội là được rồi. Đang thư thả ngồi điều tiết lại hơi thở, đột nhiên em nghe thấy tiếng đùng lớn phát ra từ cốp xe.
Mà không phải chỉ có mình em, cả vệ sĩ Âm lẫn tài xế ngồi trước cũng phải giật mình. Thấy em còn hốt hoảng, cả hai đoán tiếng này không phải do em gây ra. Tài xế tay run run, chân đạp phanh chậm lại.
Không lâu sau lại có tiếng phát ra đầy kinh hãi: “Nè nè~ Tôi~ Bị kẹt rồi~”
Tài xế là kiểu người yếu bóng vía, giọng nói phát ra yếu ớt kia càng làm nội tâm ông ta sợ đến run lẩy bẩy. Vệ sĩ Âm bảo tài xế dừng lại, em ngồi đằng sau trấn an ông: “Bác đừng lo, không phải ma mà là người. Con đi xuống xem cho, bác cứ ngồi ở đây, tiện thể mở cốp ra giúp con với ạ”
..
Cốp xe được mở ra. Em vương tay túm lấy cổ áo tên trộm đang nằm trong cốp xe, chắc lại là người nhà họ Đô muốn trả thù nên mới dở trò này. Vốn hai nhà còn chưa hòa giải, việc cử gián điệp vào đây chắc chắn sẽ có một vài người. Nhà họ mất con gái độc nhất, bên mình lại sợ mất cháu gái vô nhị.
Bên ta càng muốn hòa giải, bên kia càng muốn lấy mạng trả mạng.
/Bíp_/ (Tiếng xe ô tô đi ngang qua)
Đèn ô tô đi từ phía sau tới, ánh đèn đường mờ nhạt, thoáng chốc ánh đèn pha ô tô rọi làm sáng rõ rồi lại chìm trong màu đèn đường lờ mờ sáng. Em giật mình. Đây không phải gián điệp, mà là Cẩm Túc Tả?! Tay còn đang bận xoa trán vì cú đập đầu vào cốp xe.
Vệ sĩ Âm bật đèn điện thoại rọi xuống như đang thẩm vấn tội phạm. Túc Tả thấy đèn điện thoại rọi xuống hơi chói, nhìn có vẻ cậu ta đã đánh một giấc ở trong cốp xe. Túc Tả ngồi trong cốp xe, chân đong đưa ngoài cốp. Giải đáp mọi nghi vấn của em.
“Tại sao cậu lại nằm trong cốp xe?”- “Ngồi trong xe phiền phức lắm, thắt dây khiến em thấy khó chịu”
“Cậu theo dõi tôi bao lâu rồi?”- “Chắc là khi chị vừa rời nhà chú cả”
“Ông nội sai cậu theo tôi?”- “Không ạ. Do em thấy bữa tiệc đấy khá nhàm chán, định đi về. Vừa hay thấy xe chị đang đậu ở ngoài, tiện đường đi chung thôi ạ”
Em phát tiết. Cái gì mà tiện đường đi chung cơ chứ. Tất cả những gì cậu ta khai ra đều rất đáng ngờ. Chắc chắn là có mục đích khác! Cơ mà nghĩ lại, cậu ta thuộc kiểu người lười biếng nhất. Có cái gì đó trông phức tạp tí thôi là không chịu làm đâu.
Với cả đây cũng là theo dõi từ nhà cha nuôi em tới căn cứ, chưa kể thời gian làm nhiệm vụ. Vừa mất thời gian, vừa ở chỗ hẹp. Trông đã phiền phức lắm rồi. Có thể thấy cậu ta chỉ đơn giản là ‘đi nhờ’.
Cậu ta là một công tử bột chính hiệu, có điều.. Nằm ở nhà lâu cậu thấy chán. Thế là cậu xin ông cho vào làm ở căn cứ, làm cái gì đó vừa đơn giản vừa phù hợp với sức của cậu. Thế là ông cho cậu đi xử lý vài tên quỵt tiền ông nội rồi bỏ trốn..
Tưởng sức cậu yếu lắm, ai ngờ lại trâu dữ thần. Trông lười lười cơ mà thực chất lại rất chăm, còn uy tín nữa. Chạy nhanh, biết cải trang, giỏi công nghệ (còn mấy môn khác thì dở tệ), làm việc nhanh gọn sạch sẽ. Một đánh hai trả tiền.
“Rồi giờ cậu định theo chị mày đến đâu?”- Đúng là không khi nào là em có thể chịu được cái tính vô lo vô nghĩ của Túc Tả được. Cậu bước xuống, đối diện em. Khoảng cách em đứng lúc nãy chỉ cách cốp xe vài bước chân.
Túc Tả vừa bước xuống khoảng cách đã rất gần. Vệ sĩ Âm bên cạnh định lại đẩy Túc Tả cảnh báo, liền bị em ngăn lại.
“Tối nay em muốn về nhà ông nội, ngủ với chị như hồi nhỏ”
Chiều cao của Túc Tả không cao lắm, chỉ thấp hơn em vài xen. Túc Tả hình như kém hơn em một tuổi, đang học lớp tám. Chưa đểu cáng bằng anh trai Nghiêm Túc, càng không có thói lăng nhăng.
Em thấy việc ngủ chung cũng không phải là việc quá đổi khinh khủng, dù sao Túc Tả giúp em cũng rất nhiều. (Lần trước em cải trang vào địa bàn kẻ thù, tiếp cận con gái nhà họ Đô)
“Có ý đồ là chị mày đá không trượt phát nào đấy nhé”
Túc Tả cứ nhìn thẳng vào mắt em mong chờ câu trả lời, cả ngày nay em cũng làm đủ thứ việc rồi. Không còn sức dỗ Túc Tả khi nó không nhận được câu trả lời vừa ý đâu..
“Chụt!”- Túc Tả hôn má em một cái, miệng cười ngọt.
Tự dưng hành động như thế. Em ngạc nhiên tới mức đứng đơ ra đó vài giây, đầu nghĩ: ‘Hết anh lại đến em. Rốt cuộc mấy người có ý gì với chị vậy?’
Túc Tả thấy em ngây ra đó, nhìn em hỏi: “Chị sao vậy?”- Em lấy tay đập ‘nhẹ’ một cái vào miệng Túc Tả, nói: “Sau còn làm vậy nữa thì coi chừng”