Chiếc xe tải sau khi đi một quãng đường dài đã thấm mệt. Điểm dừng của nó là một nơi rất hoang vắng, không có lấy một tiếng ô tô chạy qua.
Bước xuống khỏi chiếc xe, làm quen được ánh sáng chói chang giữa trưa. Cẩm Hương Lộc đảo mắt đánh giá.
Nó quay mông về phía cửa chính của một nhà máy bị bỏ hoang nọ. Nơi này đúng là bị bỏ hoang, và được những người mặc áo khoác đen này tái sử dụng. Dùng trong những việc khá dơ.
Ở trên tầng thượng đang treo cổ một người phụ nữ. Vừa nhìn sơ, thứ lọt vào mắt xanh của Cẩm Hương Lộc là người phụ nữ đó. Từ dưới nhìn lên không rõ, chỉ có thể cảm nhận được cái xác đang trợn tròn mắt.
Đầu cúi thấp, mái tóc đen nhánh rũ rượi bay phấp phới, rũ xuống trông có phần hơi kinh dị. Xung quanh có thêm vài ‘người bạn không hẹn lại gặp’ đang bay tứ tung xung quanh.
Đặc biệt là bộ đồ cô ta mặc cũng có màu đen.
“Đem vào trong. Cậu ta sắp tới kiểm hàng rồi”- Chả rõ ‘cậu ta’ được nhắc tới là ai, khả năng cao ‘áo đen cố tình ám sát em’ lần trước có thể sẽ xuất hiện.
Lại thêm một người mặc áo đen tiến từ trong nhà hoang đi ra, ngó nhìn hai người đang bị trói ở đằng trước, chính là em với bà chủ trọ. Nhưng thái độ lại khác xa so với cái gã thô lỗ từ phía xe tải thấy em lần đầu tiên.
“Bao tuổi?”
May chưa chưa kịp khen. Tên này ăn nói cọc lóc, tay đưa ra bóp má Cẩm Hương Lộc xoay trái xoay phải. Ánh mắt thể hiện rõ sự khinh bỉ rõ ràng.
Để ý mới nhận ra, người ở nhà máy này không che mắt. Còn đoàn người đưa em và bà chủ tiệm tới đây, đều che mắt. Không kính râm cũng là một tấm vải đen mỏng. Kể cả tên đứng trước mắt em, hắn chả đeo kính hay che vải.
Cổ áo không cao quá, em đứng gần vẫn có thể thấy được hình xăm của gã. Nhưng chỉ được một chút là lại phải né tránh nhìn lâu. Thêm cả đuôi mắt gã có một nốt ruồi lệ.
Nhận dạng sơ qua, em mím môi nói nhỏ. Dáng vẻ e thẹn cộng với cái run nhẹ khiến người đối diện có chút đồng cảm.
“H..Hai mươi..”- Thực chất Cẩm Hương Lộc chỉ mới mười tám. Hoặc đã mười chín rồi.. Ngày cuối cùng của năm em không ở nhà, lại gấp gáp trở về nhà chú hai xử lý chút chuyện. Về ngay trong đêm, còn gặp đủ thứ chuyện. Giờ nói đã là ngày bao nhiêu Cẩm Hương Lộc cũng không còn để ý tới nữa.
Gã đối diện trước mắt thấy thế liền mềm lòng. Tay giơ lên giả ho, tay còn lại vò đầu em nói nhỏ: “Nếu muốn, anh đây có thể nhận nuôi bé”- Hai má còn đỏ lên như ngại ngùng.
Thủ thỉ to nhỏ. Tên ăn nói cộc lốc đối diện ban nãy đã trở thành một người hoàn toàn khác xa.
Một tên khác liền gào lên mắng mỏ người đối diện em. Hắn tới gần, đặt tay lên vai em đẩy ra sau: “Mày không thể bỏ cái thói dại gái được hả? Đã thế còn là gái xấu?!”
Ngậm miệng, nuốt cục tức vào bụng. Đợi chừng nào có thêm đồng bọn, chắc chắn Cẩm Hương Lộc sẽ không do dự mà tẩn cho tên độc mồm độc miệng này vài cái đâu.
Hiện tại manh động không phải là cách hay.
Đứng sau nhìn chúng nó tranh qua cãi lại. Em chợt có thiện cảm khá tốt với nơi này, tưởng sẽ nhây nhây hài hước. Ai ngờ, cho tới khi vào trong nhà máy. Rất nhiều người bị trói tay, trói chân ngồi kín ở góc, canh gác tay cầm súng. Có thể thấy an ninh ở đây rất chặt chẽ.
Hai người tranh cãi vừa rồi đã dừng lại, họ đi ngay sau em và bà chủ trọ. Nhìn xem có chỗ nào trống, hắn chỉ ngay, ra lệnh ngậm miệng và ngồi yên ở đó. Khi đã yên vị rồi hai tên đó mới quay người rời khỏi, đi tới vị trí của mình và chờ đợi ai đó tới.
Trong lúc cả bọn đang run rẩy lo sợ, tiếng khóc thút thít vang lên rất nhỏ.
Bà chủ trọ giờ mới lên tiếng, lấy khủy tay đẩy vào người em một cái. Người hơi nghiêng lại thì thào.
“Cảm ơn cô đã có lòng muốn giúp tôi. Ban sáng tôi có nghe cô hỏi về đám người áo đen cô thấy. Cơ mà lúc đó tôi sợ quá. Giờ nói ra dù hơi muộn, vì cái thân này sắp không trụ được bao lâu nữa rồi”
Nhìn bà chủ trọ không có dấu hiệu của bệnh tật đe dọa. Chỉ có thể là đám người mặc áo đen kia thôi..
“Đám người đó từ năm năm trước đã tới đây làm những hành động kì quặc mà tối đó cô thấy. Thị trấn đó vốn dĩ rất nhỏ, việc đáu tranh dành lại là điều rất dễ mất mạng. Năm năm qua thị trấn gặp biết bao là chuyện đau thương. Nhưng rồi cái đêm cô lái xe tới, tay bị thương. Còn cậu em trai bị ốm nặng, tôi là người duy nhất cho cô ở lại tạm thời”
Nghe tới đây Cẩm Hương Lộc chợt nhớ ra chuyện rất quan trọng, Nhưng lại vô tình để trong quá khứ quên lãng.
Cẩm Phong Đông.
Một mối nguy hiểm không thể ngó lờ được trong giới xã hội đen này. Là mối đe dọa cực kì lớn, có thể quay chuyển mọi thứ nhà họ Cẩm gây dựng lên thành một thứ khác trong vòng một đêm. Khi mất đi “lý trí”.
Một thứ mà Cẩm Hương Lộc luôn lo sợ sẽ xảy ra, giờ đây ‘sẽ’ xảy ra theo ý em không hề muốn.
“Với cả đám người này-”- “Mẹ ơi!!”
Lời bà chủ trọ nói quá nhỏ, không thể lọt lấy một từ vào tai em. Tâm trí treo ngược cành cây, liền bị một một cục đá ném ngã xuống thực tại: “Bằng!”
Tiếng ‘mẹ ơi’ vừa cất lên, tiếng súng nổ đã chấm dứt tất cả. Tiếng khóc thút thít dừng lại, tiếng rên rỉ dứt ngang để lại vài tiếng nấc cụt be bé.
Không bao lâu sau ‘cậu ta’ được nhắc tới khi vừa đặt chân tới đây đã xuất hiện. Đi đầu đoàn người mặc áo đen khác, Cẩm Hương Lộc biết ngay tên này là tên ‘cầm đầu’.
Thứ hắn để ý không phải đứa trẻ vừa gọi hai tiếng ‘mẹ ơi’ nằm trên mặt đất với vũng máu tươi đang chảy ra. Mà thứ hắn để ý chính là ‘đoàn người mới nhập về’.
Ánh mắt lướt qua đoàn người đang ngồi co ro vì sợ. Cẩm Hương Lộc nhìn theo họ rồi âm thầm bắt chước theo. Đôi mắt thờ ơ của tên ‘cầm đầu’ chợt gượng lại khi nhìn thấy Cẩm Hương Lộc.
Hắn nhìn chằm chằm thân hình đã giả vờ diễn xuất kia. Vui? Không, hắn nheo mắt khó chịu nhìn em không chớp lấy một cái. Loát từ đầu tới chân em, cái cách cải trang kia càng nhìn càng khiến hắn lòng hắn nhói lên không nguôi. Đôi chân không kiểm soát được mà tiến tới. Túm lấy cổ em kéo đứng dậy.
Hành động tưởng chừng rất bình thường, lại kéo theo hàng nghìn ánh mắt đổ dồn về phía em.
“Cô..”
Không muốn hỏi gì thêm. Hắn đã chuyển tay từ cổ áo xuống cánh tay. Tức giận không nói ra, nhưng bàn tay hắn siết ngày càng chặt. Trước khi rời đi còn để lại một câu cho tên xoa đầu em ban nãy: “Xử lý đống đó đi. Tôi đi trước. Thêm cả nếu ai dám đụng tới cô ta”- Hắn dứng lại, đảo mắt nhìn em rồi quay sang nói tiếp: “Giết hết”