Nhà Họ Thang Có 7 O

Chương 134: Giăng bẫy



Hôm sau lúc tan học, Thang Thất Viên vẫn muốn ở lại dạy thêm cho Thịnh Sầm, nên Thang Lục Viên về một mình trước, dù sao sau đó Thịnh Sầm cũng sẽ đưa Thang Thất Viên về nhà.

Thang Lục Viên mua một cốc trà sữa ở cổng trường học, ở cổng có bà Vương đã bán trà sữa nhiều năm, không phải là chuỗi thương hiệu, nhưng mùi vị đậm đà, hương vị ngọt ngào, lúc Thang Lục Viên đi qua đều thích mua một cốc.

Bởi vì Thang Lục Viên thường xuyên đến mua, bà Vương luôn cho cậu thêm thật nhiều topping, Thang Lục Viên cảm ơn bà Vương, khuôn mặt lạnh lùng hiện lên nụ cười nhẹ.

Cậu cầm cốc trà sữa, còn chưa kịp uống một ngụm, vừa đi qua chỗ rẽ thì nghe thấy tiếng xô đẩy, cậu chỉ dừng lại một chút rồi tiếp tục đi về phía trước, không để tâm, cấp ba thuộc cái độ tuổi huyết khí phương cương, học sinh thân thiết mỗi ngày kéo bè kết phái, xích mích là điều khó tránh khỏi, cũng không ít học sinh tìm chỗ đánh nhau sau khi tan học, cậu cũng đã sớm quen.

(*) huyết khí phương cương: tuổi mà tinh lực tràn đầy, tính tình nhiệt huyết, dễ nóng nảy, dễ làm sai.

Cậu đi hai bước, bước chân đột nhiên dừng lại, lông mày bất giác nhíu lại.

Mũi của cậu khẽ nhúc nhích, có một mùi tin tức tố nhàn nhạt của Omega truyền đến, mùi hương kia ngọt ngào dễ chịu, so với mùi hương bình thường của Omega còn ngọt hơn một chút, truyền đến cùng mùi hương này còn có mấy mùi hương của Alpha, mùi hương của những tên Alpha này rất nồng, nếu như trong kia thật sự có Omega, nhất định sẽ không chịu được sự tác động mạnh mẽ của tin tức tố nồng đậm như vậy.

Thang Lục Viên đi vào bên trong mấy bước, càng đi càng thấy mùi hương đậm thêm, cậu nhíu mày càng sâu, cậu ghét nhất là Alpha lợi dụng ưu thế cơ thể to lớn bắt nạt Omega, ước mơ lớn nhất của cậu chính là muốn giúp đỡ Omega phá vỡ nhược điểm thể chất yếu ớt, giúp Omega trở nên mạnh mẽ hơn, không còn trở thành đối tượng phải nương tựa vào Alpha, cho nên cậu đặc biệt chán ghét loại chuyện này.

Khuôn mặt cậu nghiêm túc tiếp tục đi vào, cho đến khi đến cuối, quả nhiên thấy một số Alpha đang bao vây quanh một người, người kia ngồi xổm trên mặt đất, Thang Lục Viên bị nhóm người kia che lại tầm mắt, không thấy rõ dáng dấp của hắn, nhưng có thể ngửi thấy mùi hương nồng đậm của Omega trên người hắn

Đám người nghe thấy tiếng bước chân thì lần lượt quay đầu lại, tên đàn ông cầm đầu nhìn thấy Thang Lục Viên, trong nháy mắt lộ ra vẻ mặt sửng sốt, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh trở lại, lộ ra bộ dạng lưu manh vô lại, quan sát từ trên xuống dưới Thang Lục Viên vài lần, "Có chuyện gì? Không thấy bố mày đang bận à?"

Mấy người này thân hình cao lớn thô kệch, dựa vào quần áo và tuổi tác thì hẳn không phải là người trong trường, mà là người ngoài xã hội, Omega ngồi xổm trên mặt đất mặc đồng phục của cấp ba Hoàng Hàm, hẳn là một học sinh của trường.

Thang Lục Viên nhìn biểu tượng trên đồng phục của Omega, mày càng nhíu chặt hơn, ngữ khí lộ ra vẻ chán ghét, "Mấy người chúng mày đều là người trưởng thành rồi mà còn bắt nạt một học sinh, hơn nữa còn là một Omega, mấy người không biết xấu hổ sao?"

"Liên quan gì tới mày?" Tên đàn ông kia thô lỗ cười lạnh: "Bố mày sống lâu như vậy, còn chưa học được chữ xấu hổ viết như thế nào!"

Thang Lục Viên lạnh lùng nhìn hắn một cái, cũng không cảm thấy tức giận vì những lời lẽ thô tục của hắn ta mà lấy điện thoại di động ra lắc lắc, giọng điệu bình thản: "Vừa rồi tao đã báo cảnh sát, cảnh sát sẽ tới ngay lập tức thôi."

Hôm nay trời nóng nực, cậu lười động thủ, mà trong tay cậu còn đang cầm cốc trà sữa mà bà Vương vất vả pha, nếu như muốn đánh nhau, nhất định sẽ làm đổ trà sữa, trà sữa ngon như vậy không thể lãng phí.

Mấy tên đàn ông kia nghe cậu nói vậy thì lập tức sợ hãi, hai mặt nhìn nhau, sau đó tên đàn ông cầm đầu nhổ nước bọt, chỉ vào Thang Lục Viên hung tợn nói: "Tên nhóc chết tiệt, mày chờ đó cho tao, có thời gian bố mày sẽ tìm mày tính sổ sau."

Hắn vẫy tay với những tên phía sau, "Đi!"

Đám đằng sau theo sau hắn, trong miệng chửi vài câu thô tục rồi nhanh chóng rời khỏi con hẻm tối.

Thang Lục Viên cất điện thoại, bọn hắn có thể rời đi nhanh chóng cũng miễn phiền phức, cậu hướng mắt xuống vươn tay ra với Omega đang ngồi xổm trên mặt đất, "Đứng lên được không?"

Omega do dự một chút, đưa tay ra đặt ở trong lòng bàn tay cậu, nắm chặt lấy.

Thang Lục Viên sửng sốt một lúc, vậy mà bàn tay của Omega này còn lớn hơn nhiều so với tay cậu, cứ như đang kìm chặt tay của cậu vậy, mà sức lực của Omega này còn lớn hơn so với Omega bình thường, cậu nhíu mày, tay dùng sức mới kéo được người lên.

Sau khi Omega đứng dậy, cậu phát hiện ra Omega này không chỉ có bàn tay to hơn cậu mà còn cao hơn cả cậu, cậu phải hơi ngước lên mới có thể nhìn rõ khuôn mặt của Omega.

Sau khi nhìn thấy rõ khuôn mặt của Omega, vẻ mặt của Thang Lục Viên khẽ thay đổi, nhíu mày, "Là cậu?"

Hạ Thừa Lãng nhìn cậu xong cũng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc tương tự, sau đó chậm rãi nở một nụ cười ngượng ngùng, giọng điệu cảm kích: "Bạn học Thang, cảm ơn cậu đã cứu tôi, nếu như cậu không đột nhiên xuất hiện thì tôi thật sự không biết làm sao bây giờ."

Thang Lục Viên sững sờ nửa giây, sau khi xác nhận mùi hương của Omega đúng là đến từ người của hắn thì không khỏi cảm thấy kinh ngạc hỏi: "Cậu là Omega?"

Hạ Thừa Lãng nghe cậu hỏi, vừa kinh ngạc vừa hoảng sợ ngửi mùi tin tức tố trên người mình, sau khi ngửi thấy hương vị Omega trên người mình thì chột dạ nhìn Thang Lục Viên, lộ ra bộ dạng xoắn xuýt, lúc sau, hắn như hạ quyết tâm, mím môi rồi nói: "Nếu như đã bị cậu phát hiện, tôi cũng ăn ngay nói thật, tôi là một Omega..."

Thang Lục Viên nhìn khuôn mặt góc cạnh và dáng người cao lớn của hắn, không khỏi có chút kinh ngạc, vẻ ngoài của Omega bình thường tương đối mềm mại, tứ chi cũng mảnh khảnh hơn, Omega có vẻ ngoài cường tráng như hắn thật sự rất hiếm.

"...Cậu không phải là Alpha sao?" Cậu không khỏi cảm thấy chút ngạc nhiên, nhiều năm như vậy mọi người đều biết người thừa kế Hạ gia là Alpha, sau lại đột nhiên biến thành Omega rồi?

Hạ Thừa Lãng mấp máy môi, cúi đầu không nhìn vào mắt Thang Lục Viên, trầm giọng giải thích: "Cậu cũng biết ba mẹ tôi qua đời sớm, trong nhà chỉ còn lại ông nội với tôi, ông nội lo tôi bị bắt nạt, vì muốn bảo vệ tôi cho nên mới tuyên bố ra bên ngoài tôi là Alpha..."

Hạ Thừa Lãng lập tức dừng lại đúng lúc, không nói nữa, nhường chỗ cho trí tưởng tượng của người khác.

Thang Lục Viên gật đầu, không có hỏi nhiều thêm nữa, đều là chuyện liên quan đến gia tộc và bệ hạ, cậu với Hạ Thừa Lãng cũng không có thân thiết đến nỗi có thể nói chuyện thầm kín cá nhân, hơn nữa ngày hôm qua, cậu với Hạ Thừa Lãng có thể nói là người xa lạ, hôm nay cũng chỉ là nói thêm vài câu hơn người xa lạ thôi, huống chi khóe miệng Hạ Thừa Lãng vẫn còn lưu lại vết thương tự tay cậu tạo thành hôm qua.

Suy cho cùng, đối với cậu Hạ Thừa Lãng chỉ là một người không quan trọng, là Alpha hay là Omega đều không liên quan gì tới cậu.

"Tôi sẽ giúp cậu giữ bí mật." Vốn Thang Lục Viên cũng không phải người nói nhiều, đã vô tình biết được bí mật của Hạ Thừa Lãng thì cũng tự động giữ bí mật.

"Ừ." Hạ Thừa Lãng mỉm cười, Thang Lục Viên dường như còn dễ gần hơn so với tưởng tượng của hắn, "Đúng rồi, cậu vừa mới nói cảnh sát sẽ tới ngay lập tức..."

"Tôi lừa bọn họ thôi." Thang Lục Viên vươn tay nhặt cặp sách trên mặt đất, phủi bụi trên đó, sau đó ném vào trong ngực của hắn, nhướng mắt hỏi: "Tôi đi được chưa?"

Hạ Thừa Lãng lắc đầu, lộ ra vẻ yếu ớt, "Chân tê..."

Một Omega bị một đám Alpha với Beta bao quanh lâu như vậy, tê chân là bình thường.

Thang Lục Viên do dự một lúc, hỏi: "Muốn tôi cõng cậu hả?"

Hạ Thừa Lãng nhìn cơ thể còn nhỏ hơn mình một chút, rất có lương tâm lắc đầu nói: "Không cần, để tôi đi từ từ, tôi tự đi được."

Thang Lục Viên nhìn vầng trán hơi lấm tấm mồ hôi của hắn, trong lòng có chút thương hại, trong những người anh của cậu cũng có người đang giả làm Beta, cho nên cậu biết sẽ vất vả như nào, giả làm Beta không dễ dàng chút nào, mà Hạ Thừa Lãng còn giả làm Alpha nhiều năm như vậy lại càng không dễ dàng, cậu nghĩ, rồi đưa trà sữa trong tay qua, có chút cứng nhắc nói: "Cho cậu uống."

Hạ Thừa Lãng nhìn thấy cốc trà sữa thì có chút ngạc nhiên, sau đó khóe miệng hơi cong lên, nhận lấy trà sữa, "Cảm ơn."

Hắn cắm ống hút vào cốc, cúi đầu nhấp một ngụm, trà sữa 100 đường 100 đá, không nghĩ tới Thang Lục Viên nhìn qua lạnh như băng, khẩu vị lại giống như một đứa trẻ con vậy, hắn không nhịn được cười đưa trà sữa qua, cố ý nhìn Thang Lục Viên mỉm cười hỏi: "Ngon lắm, cậu có muốn uống một ngụm không?"

Thang Lục Viên nhìn ống hút mà hắn chạm qua, bình tĩnh lắc đầu, "Không cần."

Hạ Thừa Lãng nhìn đôi tai trắng nõn của cậu phủ một tầng hồng phấn, hài lòng thu lại cốc trà sữa, ý cười càng sâu, lần đầu tiên trêu chọc mỹ nhân lạnh lùng, cảm giác thật tốt.

"Tôi đi trước." Thang Lục Viên nói, cậu và Hạ Thừa Lãng dù sao cũng không quen, ở lại chỗ này cũng không còn gì để nói, nếu Hạ Thừa Lãng đã an toàn, cậu cũng đi được rồi.

Hạ Thừa Lãng hoảng hốt, vội vàng vươn tay giữ chặt cậu, sau khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng kia nhìn qua, mới vội vàng buông tay ra, "Ừm... Còn có một việc muốn nhờ cậu giúp đỡ..."

"Chuyện gì?" Thang Lục Viên ngẩng đầu nhìn hắn, đứng gần như vậy, thân hình cao lớn của Hạ Thừa Lãng càng dễ nhận thấy, cao hơn cậu nửa cái đầu.

Hạ Thừa Lãng rất hài lòng với khoảng cách giữa hai người họ, Alpha khó có thể tiếp cận Thang Lục Viên trong bán kính một mét sao? Hiển nhiên là hắn đã vượt qua vòng tuyến an toàn này.

Hai tay của hắn cọ trên quần áo, nhìn qua có chút khẩn trương: "Quần áo của tôi bị bẩn, trên người còn dính mùi hương của Alpha, về nhà với cái dạng này, ông nội sẽ lo lắng."

Thang Lục Viên ngước mắt nhìn kỹ hắn, quần áo của hắn dính chút bụi, tóc cũng rối, trên người là mùi của Alpha, bộ dạng này mà về nhà, đúng thật là sẽ khiến ông lo lắng.

"Tôi muốn tắm rửa rồi về nhà..." Hạ Thừa Lãng ôm tâm thái muốn thử một lần mở miệng, hắn nói với vẻ do dự, ấp a ấp úng, ánh mắt lại tràn ngập mong đợi nhìn về phía Thang Lục Viên.

Trần Thiệp đã giúp hắn điều tra rõ ràng, nhà của tướng quân Thang cách trường học rất xa, cho nên khi Thang Lục Viên học lớp mười một, tướng quân Thang mua cho cậu và Thang Thất Viên một căn nhà gần đó, để bọn họ cùng chuyển tới ở gần đây.

Đáng tiếc Thang Lục Viên cũng không nghĩ đến nhà riêng của mình, mà coi rằng vừa rồi tiền của Hạ Thừa Lãng đã bị nhóm người kia cướp đi, cho nên mới ngại mở miệng vay tiền, nói chuyện mới ấp a ấp úng.

Cậu không do dự, lấy ví tiền từ trong ba lô ra, đưa cho Hạ Thừa Lãng, nói: "Cậu tìm chỗ tắm rửa ở gần đây đi, với mua một bộ quần áo khác để thay."

"..." Hạ Thừa Lãng cầm ví tiền của cậu im lặng một hồi, lại nhét ví tiền về lại trong tay cậu, nói: "Trên người tôi có tiền, chỉ là tôi không quen tắm ở chỗ công cộng, tôi lo người khác sẽ phát hiện ra chuyện tôi là Omega, cậu...tôi nghe nói nhà cậu ở gần đây, cậu cho tôi mượn phòng tắm để tắm rửa được không?"

Thang Lục Viên cau mày suy nghĩ một lúc, dừng như đang suy nghĩ về việc có nên đưa Hạ Thừa Lãng về nhà hay không.

Hạ Thừa Lãng quan sát vẻ mặt của cậu, mở miệng đúng lúc, "Ông nội lớn tuổi, cơ thể càng ngày càng không tốt, nếu như biết tôi bị bắt nạt ở trường học, nhất định sẽ rất lo lắng cho tôi..."

Thang Lục Viên trầm ngâm một lát, dù sao Hạ Thừa Lãng là Omega, đưa về nhà cũng không sao, hôm qua cậu đánh Hạ Thừa Lãng, ít nhiều cũng là do cậu có chút kích động, lần này coi như là đền bù cho Hạ Thừa Lãng, trước giờ cậu không quen nói xin lỗi, chỉ thích dùng hành động biểu đạt áy náy, về phần Hạ Thừa Lãng, nếu như Hạ Thừa Lãng về nhà với cậu là có ý đồ khác, muốn nhân cơ hội trả thù cậu, cậu cũng có tự tin, chí ít có thể đánh hòa với Hạ Thừa Lãng.

Cậu mấp máy môi, nhìn Hạ Thừa Lãng cuối cùng cũng hạ quyết tâm, "Vậy... Được thôi, nhà tôi rất gần, đi bộ năm phút đồng hồ là đến."

"Cảm ơn" Trong mắt Hạ Thừa Lãng ẩn chứa sự kinh ngạc xen lẫn vui sướng, thanh âm mang theo vài phần vui mừng, Omega lạnh lùng nhưng lương thiện thật sự đáng yêu.