Nhà Họ Thang Có 7 O

Chương 141: Chơi bóng



Hạ Thừa Lãng cố nhịn hai mươi phút, sau đó vội vã bỏ mặt nạ ra, chạy khỏi nhà Thang Lục Viên nhanh như chớp.

... Bây giờ hắn đi giải thích với anh họ, hẳn là còn kịp đúng không?

Thang Thất Viên ở trong phòng nghe thấy tiếng mở cửa, muốn ra nói tạm biệt với Hạ Thừa Lãng, lại chỉ thấy bóng lưng của Hạ Thừa Lãng, không khỏi đứng ở cửa cảm thán: "Vậy mà bạn học Hạ lại vội vàng chạy về nhà học tập như vậy, quả nhiên là một thiếu niên tốt có tình yêu với việc học tập, trân trọng từng phút từng giây mới thật sự là cách để không lãng phí thời gian! Nếu như bạn học Thịnh cũng có thể học tập cậu ấy một chút thì tốt."

"Vậy thì còn phải dựa vào em tiếp tục cố gắng." Thang Lục Viên cười, không muốn đả kích sự tích cực của em trai mình, đi tới thu đống mặt nạ còn lại vào trong ngăn tủ.

Thang Thất Viên đi qua ngăn cản cậu, nói: "Anh, anh đưa đống mặt nạ kia cho em nhìn chút, sau khi em nghe bạn học Hạ chỉ bảo, cảm thấy cậu ấy nói rất có lý, em muốn nghiên cứu thành phần của mặt nạ thử, nhìn xem có phải nó tốt với làn da như vậy hay không."

Thang Lục Viên biết cậu trước giờ đều khát khao được học hỏi đủ loại tri thức, cho nên không nhiều lời mà lập tức đứa mặt nạ cho cậu, dặn dò một câu, "Đừng nghiên cứu quá muộn, nhớ đi ngủ sớm một chút."

Cậu nói xong thì trực tiếp đi vào phòng tắm tắm rửa, tắm rửa xong ra, nhìn thấy Thang Thất Viên vẫn còn nghiên cứu mặt nạ, đang ngồi ở trên ghế sô pha nhìn chằm chằm vào hộp mặt nạ với vẻ mặt khó hiểu, cậu vừa cầm cái máy sấy tóc mà Hạ Thừa Lãng mua lần trước, vừa hỏi: "Sao vậy?"

Thang Thất Viên ngẩng đầu, "Anh, vừa rồi lúc em nhìn bạn học Hạ đắp mặt nạ đã cảm thấy có chút kỳ quái, cho nên nhìn hướng dẫn sử dụng ở mặt sau hộp mặt nạ."

Thang Lục Viên cắm dây máy sấy tóc vào ổ, hơi nhướng mày, vừa rồi cậu quên đọc hướng dẫn, nhưng dù sao Hạ Thừa Lãng thường đắp mặt nạ, không cần đọc hướng dẫn cũng biết cách sử dụng.

Thang Thất Viên nói tiếp: "Hướng dẫn nói rằng lúc đắp mặt phải bỏ cái lớp lưới kia đi, nhưng anh à, sao lúc nãy bạn học Hạ lại đắp cả hai lớp vậy?"

Thang Lục Viên dừng động tác, khẽ cau mày, im lặng một lát rồi nói "... Khả năng là cậu ấy không biết."

"Hả? Không phải bạn học Hạ thường xuyên đắp mặt nạ sao? Sao ngay cả vấn đề đơn giản như vậy cậu ấy cũng không biết? Em cảm thấy cậu ấy làm như vậy nhất định là có nguyên nhân." Thang Thất Viên cảm thấy hơi kinh ngạc, cậu cầm điện thoại di động lên tiếp tục tìm tòi, dường như muốn tìm ra nguyên nhân Hạ Thừa Lãng đắp hai lớp mặt nạ.

Thang Lục Viên không nói gì, cậu bật máy sấy tóc, tiếng gió thổi ầm ầm bên tại, cậu không khỏi có chút suy nghĩ, nhưng lại nhanh chóng thu lại suy nghĩ đó, tập trung sấy tóc.

Một cái mặt nạ mà thôi, không đại biểu được điều gì.

...

Vào ngày thi đấu bóng rổ của Hạ Thừa Lãng, đúng lúc đến phiên trực nhật của Thang Lục Viên, cậu quét dọn phòng học xong, mới vội vã đi đến sân bóng rổ. Cậu đi được nửa đường, suy nghĩ một lát, rẽ vào cửa hàng gần nhất để mua một chai nước khoáng, cầm trên tay.

Sau khi lăn qua lăn lại như vậy, Thang Lục Viên đến sân bóng rổ có hơi muộn, hiện tại kỳ thi tuyển sinh đại học đang đến gần, nhưng người xem trận đấu trên khán đài cũng không ít, trên chỗ ngồi đã chật kín người.

Trận đấu sắp bắt đầu, Thang Lục Viên tìm rất lâu nhưng không tìm được chỗ ngồi, lúc đầu cậu định đứng dưới gốc cây để xem trận đấu, lại nhìn thấy Trần Thiệp ở phía trước khán đài đang vẫy tay với cậu.

Cậu do dự một lúc, xuyên qua đám người đi tới

Trần Thiệp nhìn thấy cậu thì thở phào nhẽ nhõm, kéo cậu ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, "Cậu tới rồi, nếu cậu không đến anh Hạ sẽ nổi giận mất."

Thang Lục Viên nghe vậy ngẩng lên nhìn về phía sân bóng rổ, đúng lúc bắt gặp ánh mắt tràn ngập sự tức giận và oán trách của Hạ Thừa Lãng.

Đối mặt với sự tức giận của Hạ Thừa Lãng, Thang Lục Viên nhất thời có chút lúng túng, Hạ Thừa Lãng trừng cậu một lát, rồi lại không nhịn được mà nở một nụ cười rạng rỡ với cậu.

Thang Lục Viên cũng cười giống hắn, làm động tác cổ vũ Hạ Thừa Lãng

Nụ cười trên mặt Hạ Thừa Lãng trong nháy mắt nở rộng, mọi người trên khán đài chú ý đến ánh mắt của Hạ Thừa Lãng, đều nhìn về phía Thang Lục Viên.

Trận đấu hôm nay là trận đấu giữa đội trường cấp ba Hoàng Hàm với đội trường bên cạnh, tất cả mọi người đều đang chăm chú theo dõi, ngay sau đó tiếng còi vang lên, trận đấu chính thức bắt đầu.

Bởi vì có Thang Lục Viên ngồi dưới đài, có thể nói trận đấu này Hạ Thừa Lãng đấu cực kỳ sung sức, không chừa chút khoảng trống nào cho đối thủ, ném rổ, úp rổ ba lần liên tục khiến khán giả phải thét lên liên hồi.

Trần Thiệp ở một bên nhìn vào sân bóng rổ, vừa kích động vỗ chân, không ngừng nói với Thang Lục Viên, "Anh Hạ hôm nay quá mạnh, nhất định là vì có cậu tới nên cậu ta mới cao hứng như vậy, đã rất lâu rồi tôi mới thấy cậu ta chơi bóng rổ thoải mái đến vậy."

Thang Lục Viên không nói gì, ánh mắt cậu chăm chú nhìn vào Hạ Thừa Lãng trên sân, trán Hạ Thừa Lãng lấm tấm mồ hôi, đôi mắt tràn đầy năng lượng, động tác rê bóng vừa điêu luyện vừa soái khí.

Đội trường bên cạnh không biết có phải vì cậu liên tục ghi điểm mà trở nên nôn nóng hay không, giữa trận liền đổi một thành viên dự bị khác, tên thành viên dự bị kia vừa mới vào sân thì động tác thô lỗ, không quan tâm cái gì cả mà va đụng khắp nơi, mấy lần muốn xô vào người Hạ Thừa Lãng, trong giây phút, hắn nhân lúc Hạ Thừa Lãng không chú ý, đưa chân ra muốn khiến Hạ Thừa Lãng vấp ngã.

Trong nháy mắt Thang Lục Viên như ngừng thở, mở to hai mắt, lập tức trở nên căng thẳng đứng lên, "Cẩn thận!"

Con ngươi Hạ Thừa Lãng hơi giãn ra, phản xạ cực nhanh tiến lên một bước, tránh được chân của tên thành viên dự bị kia, đồng đội phía sau hắn lại không có may mắn như vậy, trực tiếp bị trượt chân ngã xuống đất, kêu lên đau đớn, xem chừng là bị bong gân chân.

Trọng tài lập tức thổi còi, cầu thủ trường bên cạnh bị đuổi khỏi sân, đồng đội của Hạ Thừa Lãng cũng không thể tiếp tục trận đấu và được dìu ra khỏi sân.

"Cái lũ khốn kiếp này!" Trần Thiệp cởi đồng phục ném lên ghế, cầm lấy chiếc áo thi đấu bên cạnh lên, hắn cũng là cầu thủ của đội bóng rổ trường, chỉ là gần đây hắn sắp thi vào trường cảnh sát, sợ bị thương nên mới không ra sân, không ngờ đám người ở trường bên lại làm ra chuyện như vậy.

Vẻ mặt Hạ Thừa Lãng trầm xuống đi khỏi sân, cố nén lửa giận, ánh mắt nặng nề nhìn chằm chằm vào đám người ở trường học bên cạnh, vừa rồi bọn chúng muốn dùng tên cầu thủ dự bị kém nhất kia để kéo hắn ra khỏi sân, thật sự là rất ghê tởm.

"Đừng nóng giận, thi đấu cho tốt." Thang Lục Viên khuyên một câu, đưa bình nước trong tay qua, cổ tay gầy gò lộ ra bên dưới ống tay áo.

Hạ Thừa Lãng thấy tâm trạng đã tốt hơn, nhận lấy bình nước ngửa đầu uống vào mấy ngụm, nhíu mày nói với Thang Lục Viên: "Cậu có biết chơi bóng rổ không?"

Thang Lục Viên gật đầu, "Biết một chút."

"Muốn ra sân chơi một trận hay không?"

Thang Lục Viên liếc mắt nhìn sân bóng, lắc đầu, "Tôi sợ sẽ kéo chân mọi người, tôi đã không chơi bóng rất lâu rồi."

Hạ Thừa Lãng cũng không quan tâm, "Không sao cả, đối phó với mấy bọn tiểu nhân này rất dễ dàng, không thua được, cậu cứ coi như là đang chơi đùa trên sân là được."

Thang Lục Viên có chút do dự, "Thế nhưng tôi cũng chưa từng huấn luyện chung với các cậu, không có sự ăn ý."

Hạ Thừa Lãng cong môi, "Cậu với tôi có sự ăn ý là được rồi."

Hắn cởi áo thi đấu ném cho Thang Lục Viên, sau đó giật lấy áo thi đấu từ tay Trần Thiệp, mặc vào người mình.

Các học sinh bên cạnh nhìn thấy cảnh này liền ồ lên một trận, một Alpha cởi áo đồng phục đưa cho một Omega, khó mà không thu hút sự chú ý.

Thang Lục Viên cầm chiếc áo đồng phục trong tay, hai má bất giác ửng hồng, cậu do dự một lúc, sau đó cầm chiếc áo lên mặc vào, "Được!"

Trần Thiệp hoang mang đứng ở một bên, "Vậy là... Không cần tao nữa?"

Hạ Thừa Lãng ném túi của Thang Lục Viên cho hắn, "Trông đồ giúp tụi tao."

"..." Trần Thiệp yên lặng ngồi xuống, cảm thấy mình bị cẩu lương tấn công.

Thang Lục Viên gầy hơn Hạ Thừa Lãng, cậu mặc đồng phục của Hạ Thừa Lãng có chút rộng, cánh tay và chân của cậu cũng quá trắng khi đứng trong đám người, đội trường của trường bên cạnh khi nhìn thấy vậy thì cười, "Em trai nhỏ thật là đẹp trai, có điều tay chân của nhóc nhỏ quá, anh đây đụng vào cậu một cái thì bị thương mất, Omega thì cứ ở nhà đi, tới nơi này góp vui chi?"

Vẻ mặt Hạ Thừa Lãng đột nhiên trầm xuống, lập tức muốn xông tới, Thang Lục Viên lại đưa tay níu lại cánh tay của hắn, tiến lên một bước, nhìn đội trưởng đội bên kia cười lạnh một tiếng, "Nói nhảm nhiều vậy."

Đội trưởng trường bên cạnh sửng sốt trong chốc lát, sau đó lập tức cười khẩy, một chút cũng không để ý tới Thang Lục Viên, "Yo! Khẩu khí của Omega nhỏ cũng thật lớn, được rồi, vậy anh đây liền xem cậu có thể ghi một bàn nào hay không."

Vẻ mặt người của hai đội trở nên nghiêm túc, trọng tài lại thổi còi, Hạ Thừa Lãng là người đầu tiên đoạt lấy bóng rổ, sau khi đoạt lấy bóng rổ cũng không ném rổ, mà trực tiếp chuyền cho Thang Lục Viên cách đó không xa.

Sau khi Thang Lục Viên bắt được bóng, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào cậu, cậu ngẩng đầu nhìn Hạ Thừa Lãng, Hạ Thừa Lãng ung dung mỉm cười nhìn cậu.

Thang Lục Viên cong môi, nhảy lên ném vào rổ, trực tiếp ghi ba điểm dưới con mắt kinh ngạc của mọi người.

Vẻ mặt đội trưởng trường bên cạnh lập tức thay đổi, Trần Thiệp là người đầu tiên hô lên, "Hay!"

Mắt Hạ Thừa Lãng sáng rực, cười rạng rỡ với Thang Lục Viên, sau đó không chút do dự dựng thẳng ngón giữa với đội trưởng của đội trường bên.

Thang Lục Viên hếch cằm với đội trưởng của trường bên cạnh, "Một."

Cậu đã ghi được một bàn thắng.

Đội trưởng trường bên cạnh tức giận không nói nên lời, vẻ mặt âm trầm, hắn nhìn chằm chằm vào bóng rổ, hắn không tin mình đánh không lại một tên Omega bé nhỏ.

Hạ Thừa Lãng cười lạnh một tiếng, "Tiếp tục!"

...

Hạ Thừa Lãng nói không sai, trận đấu này, Thang Lục Viên chỉ cần có sự ăn ý với hắn là được, bởi vì gần như chỉ có hai người họ phối hợp trong cả trận đấu, những người khác không có chỗ nhúng vào.

Cấp ba Hoàng Hàm liên tục ghi bàn, tỷ số càng ngày càng cách biệt, sắc mặt các cầu thủ trường bên cạnh cũng ngày càng xấu xí, đặc biệt là đội trưởng của bọn họ, mặt đen thui, cuối cùng cũng không còn nói ra những lời khinh thường. Hắn chẳng thể ngờ tới Omega tưởng chừng như gầy yếu lại chơi bóng lợi hại như vậy, mà Omega này với Hạ Thừa Lãng lại phối hợp hoàn hảo, vô cùng ăn ý.

Điểm số của cấp ba Hoàng Hàm đã áp đảo hoàn toàn điểm của trường bên cạnh, trường bên cạnh căn bản không có khả năng lật ngược thế cờ, bọn họ hoàn toàn mất đi ý chí chiến đấu, khán giả về sau căn bản cũng chỉ là nhìn màn trình diễn của Hạ Thừa Lãng và Thang Lục Viên.

Hạ Thừa Lãng phối hợp với Thang Lục Viên như thể không có ai xung quanh, giống như đang chơi đùa với nhau vậy, trong mắt không nhìn thấy những người khác.

Cuối cùng, Hạ Thừa Lãng ôm eo Thang Lục Viên, bế cậu lên, để cậu ném một cú bóng cuối vào trong rổ, hoàn toàn kết thúc trận đấu, ngay lập tức trong sân vận động tràn ngập tiếng hò reo.

Trần Thiệp ngồi ở trong đám người, tưởng chừng như bị lóa mắt vì ân ái giữa hai người họ, hắn bĩu môi, cảm thấy phục hai người họ sát đất: "Mấy người đúng là biết show nhất!"