Đương nhiên Trà sữa nhỏ không hiểu những lời Hạ Thừa Lãng nói, nó vẫn đang chớp chớp đôi mắt ngơ ngác, lén lút dụi cái đầu nhỏ vào lòng bàn tay Hạ Thừa Lãng, trên người Hạ Thừa Lãng có một mùi hương quen thuộc, tuy rằng nhiều năm rồi không ngửi thấy, nhưng Trà sữa nhỏ vẫn nhanh chóng thân thiết với hắn trong vô thức.
Thang Lục Viên đứng ở cửa, nhìn thấy ý cười dịu dàng trên khuôn mặt Hạ Thừa Lãng, hô hấp như ngừng lại, cậu đứng ở nơi đó một lúc, rồi mới cúi đầu đi tới, kéo mu bàn tay Hạ Thừa Lãng qua, sát trùng cho hắn.
"Ngày mai đến bệnh viện tiêm một mũi vắc xin phòng bệnh."
"Được." Hạ Thừa Lãng gật đầu, không vuốt ve Trà sữa nhỏ nữa mà dùng bên tay không bị thương cầm một quả đào lên cắn một miếng, quả đào vừa giòn vừa ngọt, khi ăn vào miệng mang đến một hương vị thơm ngọt mọng nước.
Thang Lục Viên cẩn thận sát trùng cho tay của Hạ Thừa Lãng, cũng tiện thể băng bó lại vết thương trên lòng bàn tay cho hắn.
Thang Lục Viên rũ mắt, vẻ mặt nghiêm túc, theo góc nhìn của Hạ Thừa Lãng cậu còn mang theo sự dịu dàng ngoan ngoãn, dường như khóe miệng còn cong lên mang đến vẻ dịu dàng.
Hạ Thừa Lãng càng thấy trong lòng mềm nhũn, hắn không nhịn được nghiêng người, đôi mắt đen như mực nhìn thẳng vào mắt Thang Lục Viên, nhìn cậu không chớp mắt,
Thang Lục Viên đang nghiêm túc cúi đầu băng bó, nhìn vết thương trên lòng bàn tay Hạ Thừa Lãng, bất giác nhíu mày, ngũ quan Hạ Thừa Lãng đột nhiên phóng đại trước mặt cậu, cậu không khỏi chớp mắt, nhìn thấy Hạ Thừa Lãng gần trong gang tấc thì giật mình.
Mấy năm nay ngũ quan của Hạ Thừa Lãng càng trở nên sắc sảo hơn, lông mày lưỡi mác, mày ngài rõ ràng, trong mắt là sự dịu dàng không đáy.
"Lục Viên." Hạ Thừa Lãng không nhịn được khẽ gọi một tiếng.
"Ừm." Thang Lục Viên rũ mắt, cảm thấy tim đập có chút nhanh.
"Viên Viên."
"...Ừm."
"Lục Lục."
Thang Lục Viên im lặng một lúc, trả lời một cách miễn cưỡng, "Ừm."
"Thang Thang."
"..." Rốt cục Thang Lục Viên không nhịn nổi nữa nhíu mày, lạnh lùng nói: "Con của anh tôi tên là Thang Thang."
"Ồ..." Hạ Thừa Lãng thất vọng nói.
Thang Lục Viên đè nén nhịp đập trái tim, cúi đầu buộc băng vải thành một cái nơ con bướm xinh đẹp, hỏi: "Rốt cuộc cậu muốn làm gì?"
"Chỉ là muốn gọi tên của em thôi." Hạ Thừa Lãng nhìn Thang Lục Viên nói khẽ: "Anh muốn bù đắp lại những năm tháng mà ta đã bỏ lỡ."
Thang Lục Viên dừng động tác, khẽ mím môi, bỏ lỡ chính là bỏ lỡ, sao có thể bù đắp được, có điều tương lai lại càng đáng để trân trọng hơn.
Hạ Thừa Lãng tiếp tục gọi cậu: "Tiểu Lục?"
"Anh gọi thêm một câu nữa xem?" Thang Lục Viên lạnh lùng liếc hắn, giơ tay xoa bóp cái trán bị hắn gọi làm cho đau đầu, "Nói bình thường đi."
Cuối cùng Hạ Thừa Lãng cũng bình tĩnh lại, giơ bàn tay đã được băng bó xong của mình lên nhìn, càng nhìn càng thấy hài lòng, Lục Viên nhà hắn vừa xinh đẹp thiện lương lại vừa khéo léo, nếu là Omega của hắn thì tốt biết mấy.
Trà sữa nhỏ từ từ nằm xuống, ánh mắt đáng thương nhìn vào hai người ba đang không để ý tới mình, vươn cái tay ra cào vào chân Hạ Thừa Lãng.
Hạ Thừa Lãng ôm nó lên đặt trên đùi mình, vuốt ve cái mặt bẹt của nó, lấy từ trong túi đống cá khô nhỏ mà lúc nãy mua cho nó, đút nó ăn mấy miếng, Trà sữa nhỏ rất nhanh đã tạo phản, sau khi được ăn cá nhỏ đã kệ cho Hạ Thừa Lãng sờ vào đuôi của nó.
Hạ Thừa Lãng không nhịn được cười, lấy đống đồ chơi cho mèo ra, chơi với nó một lúc, tính cách của Trà sữa nhỏ vẫn giống như khi còn bé, so với những con mèo khác thì nó có chút bám người.
Thang Lục Viên cất hòm thuốc y tế đi, vừa mới đóng nắp hòm thuốc lại, chợt nghe Hạ Thừa Lãng đột nhiên hỏi, "Thật ra em đều nghe hết đống tin nhắn thoại mà mấy năm nay anh gửi cho em, đúng không?"
Sau khi rời khỏi bệnh viện hắn mới nhận ra, hắn không nhìn thấy thông báo tin nhắn chưa đọc (*) nào trên biểu tượng của ứng dụng trò chuyện, điều đó có nghĩa là tất cả những tin nhắn trong đó đều đã được Thang Lục Viên mở ra, hắn là Thang Lục Viên đã xem qua đống tin nhắn thoại.
(*) nôm na nó là như v nè
Thang Lục Viên có chút khó thở, đúng là cậu có nghe được tin nhắn thoại của Hạ Thừa Lãng, có điều trong đống tin nhắn thoại mà Hạ Thừa Lãng gửi trong mấy năm nay, chỉ lặp đi lặp lại mỗi hai câu "Xin lỗi" với "Anh thích em", chưa từng nói lời nào khác.
"Ừm..." Thang Lục Viên bình tĩnh đáp lại, đứng dậy để hòm thuốc y tế về vị trí, chậm rãi nói: "Sao trong tin nhắn thoại anh không nói những thứ khác?"
Bàn tay đang vuốt ve Trà sữa nhỏ của Hạ Thừa Lãng hơi dừng lại, hắn im lặng một lúc, bỗng nhiên cảm thấy trong miệng có chút khô, rất muốn hút một điếu thuốc.
Sở dĩ hắn chỉ nói hai câu này với Thang Lục Viên, là bởi vì ngoại trừ hai câu này, hắn không biết nên nói cái gì khác, nói về tình hình gần đây sao, tình hình gần đây của hắn rối như tơ vò, mỗi ngày ở nước ngoài hắn đều ở trong tình trạng đấu đá lẫn nhau, hắn không muốn làm bẩn tai Thang Lục Viên, nói chuyện quá khứ sao, tất cả những gì trong quá khứ đều là những dối trá, hắn không có mặt mũi nào nói ra.
Cho nên hắn chỉ có thể nói một câu "Xin lỗi" khi mà hắn cảm thấy không vui, nói một câu "Anh thích em" khi hắn cảm thấy vui vẻ.
Hạ Thừa Lãng đứng dậy, lấy bao thuốc ra, rút một điếu ra kẹp trên tay, thấp giọng nói: "Anh ra ngoài hút một điếu."
Thang Lục Viên nhìn hắn, tìm một cây kẹo mút trong hộp rồi ném cho hắn, "Bỏ thuốc đi."
Hạ Thừa Lãng cầm kẹo mút, khóe miệng bất giác cong lên, mỉm cười, động tác lưu loát ném bao thuốc vào trong thùng rác, không chút do dự đồng ý: "Được."
Trước đây khi hắn ở nước ngoài, bởi vì cô đơn hiu quạnh nên hắn mới cần đến thuốc lá ở bên, hiện tại đã không cần nữa, hơn nữa hắn còn là bạn đời tương lai của bác sĩ Thang, đương nhiên phải chăm sóc cơ thể của mình thật tốt, lắng nghe lời bác sĩ nói, không thể để người đầy mùi thuốc, làm mất mặt bác sĩ Thang.
Hạ Thừa Lãng bóc vỏ kẹo ra, bỏ kẹo vào miệng, trong nháy mắt vị ngọt của kẹo đã lấn át vị đắng trong miệng, dường như còn có hiệu quả hơn cả việc hút thuốc, thuốc lá chỉ có thể khiến hắn tạm thời quên đi nỗi phiền muộn, nhưng kẹo mút lại có thể khiến hắn cảm thấy vui vẻ, giống như Thang Lục Viên vậy, chỉ cần hắn nhìn thấy Thang Lục Viên, hắn sẽ lập tức cảm thấy trong lồng ngực tràn ngập niềm hạnh phúc.
Hắn không khỏi mỉm cười, ngẩng đầu nhìn vào mắt Thang Lục Viên, lấy hết dũng khí, nghiêm túc hỏi: "Lục Viên, chúng ta có thể bắt đầu lại không?"
Thang Lục Viên cảm thấy hô hấp như ngừng lại, ngẩng đầu nhìn về phía hắn.
Hạ Thừa Lãng trầm giọng nói: "Lần này sẽ không còn sự lừa dối, sẽ không còn lời nói dối, chỉ có "thích" cùng với "xin lỗi", những tháng ngày sau này, cả cuộc đời này anh muốn được ở bên cạnh em, sẽ không bao giờ... rời khỏi em nữa."
Hạ Thừa Lãng nói xong, trong phòng nhất thời trở nên yên tĩnh, Thang Lục Viên mím môi không trả lời.
Trà sữa nhỏ nghịch bóng, không cẩn thận đụng chân vào sô pha, kêu hai tiếng meo meo, Thang Lục Viên ngồi xổm xuống xoa đầu nó, bỗng nhiên mở miệng đánh vỡ sự yên tĩnh trong phòng, "Xem biểu hiện của anh."
Thang Lục Viên nhìn Trà sữa nhỏ, không nhịn được khẽ cong môi, trong giọng nói mang theo ý cười nhàn nhạt.
Hai mắt Hạ Thừa Lãng lập tức sáng lên, hắn nở nụ cười, vui sướng nói: "Lần này nhất định anh sẽ không khiến em cảm thấy thất vọng."
Sáng sớm ngày hôm sau, Hạ Thừa Lãng mang theo bữa sáng mua cho Thang Lục Viên, trực tiếp lái xe đến bệnh viện, sau khi vào trong tòa nhà bệnh viện, một đường hắn đi nhanh như gió, bộ dạng hăng hái chỉ thiếu một cái kính râm nữa là trông giống như một tổng tài bá đạo trong phim truyền hình.
Trần Thiệp xuống tầng ăn bữa sáng đúng lúc nhìn thấy hắn, nhìn thấy bộ dạng này của hắn, không khỏi dừng bước, gật đầu khen tấm tắc, cho hắn một lời nhận xét ngắn gọn, "Lão nam nhân quyến rũ."
Lúc Hạ Thừa Lãng mua bữa sáng cho Thang Lục Viên, cũng tiện mua cho Trần Thiệp bữa sáng, hắn ném bữa sáng cho Trần Thiệp rồi lạnh lùng giễu cợt: "Lão nam nhân độc thân."
Trần Thiệp cảm thấy đau đớn trong lòng, "..." Sao cái tên này lại có vẻ thiếu đánh vậy?
Hạ Thừa Lãng nở một nụ cười tự mãn, tiếp tục đi về phía trước, cho đến khi đến trước cửa văn phòng Thang Lục Viên mới dừng chân, chỉnh trang lại quần áo với tóc tai, nhẹ nhàng gõ cửa văn phòng của Thang Lục Viên.
Sau khi được mở cửa, hắn nhìn thấy Tôn Dư Minh đang đứng bên trong phòng, nụ cười chợt tắt.
Cái tên hồ ly tinh này mới sáng sớm đã đến quyến rũ Lục Viên nhà hắn, thật sự đáng giận, may là Lục Viên nhà hắn có ý chí kiên định, nếu không nhiều năm như vậy cậu đã sớm bị hồ ly tinh dụ dỗ rồi.
Tôn Dư Minh nhìn thấy hắn, khẽ gật đầu, giọng nói nhẹ nhàng: "Lại gặp mặt rồi."
Hạ Thừa Lãng đặt bữa sáng trước mặt Thang Lục Viên, "Em ăn sáng trước đi."
Hắn ngẩng đầu nhìn Tôn Dư Minh, nở một nụ cười tiêu chuẩn của người có quyền thế, trầm giọng nói: "Bác sĩ Tôn, ngày hôm qua là do tôi bị kích động, thật ngại quá, tôi muốn gửi lời xin lỗi tới anh."
Tôn Dư Minh cười như không cười, nhìn thẳng vào hắn: "Không có việc gì, tôi là người có lòng bao dung lớn." (*)
(*) Câu gốc ở đây là đại nhân hữu đại lượng(大人有大量) có thể hiểu là người này tính tình phóng khoáng, rộng lượng, bao dung, không chấp nhặt
Hạ Thừa Lãng: "À..."
Thang Lục Viên lặng lẽ nhìn hai người họ, cậu khẽ cong môi, mặc dù mùi thuốc súng giữa hai người họ có hơi nồng, nhưng hôm nay Hạ Thừa Lãng cũng đã chính thức nói lời xin lỗi, cậu cảm thấy nhẹ nhõm, mở đồ ăn sáng ra, cắn một miếng bánh bao chiên (*), cầm cốc trà sữa lên uống một ngụm.
(*) Loại bánh bao chiên mà Lục Viên ăn đây:
Tôn Dư Minh nhìn thấy cậu uống trà sữa, không khỏi cảm thấy ngạc nhiên, vẻ mặt khẽ thay đổi, ngẩng đầu lướt mắt qua Hạ Thừa Lãng, trong lòng đột nhiên hiểu rõ.
Hạ Thừa Lãng hơi nhướng mày, nhìn Tôn Dư Minh, không mặn không nhạt nói: "Đúng rồi, tôi vẫn chưa cảm ơn anh mấy năm nay đã giúp tôi chăm sóc Lục Viên."
Hắn cố tình nhấn mạnh hai chữ "giúp tôi", mỉm cười đưa tay ra với Tôn Dư Minh, "Cảm ơn anh."
Tôn Dư Minh cũng bắt tay hắn, mỉm cười: "Đây đều là chuyện tôi phải làm, vì Lục Viên xứng đáng."
Hai người nhìn nhau, đồng thời cười lạnh buông tay ra.
Tôn Dư Minh vẫn tiếp tục lấy lòng Thang Lục Viên, Hạ Thừa Lãng không vui khẽ nói thầm trong lòng, ngẩng đầu nhìn Tôn Dư Minh, lười tiếp tục giả vờ, lạnh lùng nói: "Anh vẫn chưa đi sao? Chẳng lẽ bình thường bác sĩ cũng nhàn rỗi như vậy, không cần làm việc sao?"
Tôn Dư Minh bình tĩnh ngồi xuống chiếc ghế đối diện với Thang Lục Viên một cách tự nhiên, chậm rãi nói: "Còn chưa đến giờ làm việc, hơn nữa tôi đến gặp Lục Viên là vì có vấn đề trong công việc muốn thảo luận với cậu ấy, ngược lại ngài Hạ đây cần phải đi làm đi?"
Tình địch còn ở đây, đương nhiên Hạ Thừa Lãng sẽ không rời đi, hắn ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Tôn Dư Minh, hợp tình hợp lý nói: "Tôi đến bệnh viện tiêm vắc xin phòng bệnh, ngày hôm qua ở nhà Lục Viên, tay có bị Trà sữa nhỏ cào một tý."
Hạ Thừa Lãng quay đầu nhìn về phía Tôn Dư Minh, giơ mu bàn tay lên, cong môi hỏi: "Anh có biết Trà sữa nhỏ là ai không?"
Tôn Dư Minh còn chưa kịp nói chuyện, hắn đã tự hỏi tự đáp nói: "Đó là con mèo con mà trước đây tôi đưa cho Lục Viên, rất đáng yêu, nếu có cơ hội anh có thể gặp nó."
Nụ cười của Tôn Dư Minh vẫn không thay đổi, nhìn vết thương của Hạ Thừa Lãng một cách đầy ẩn ý, "Ồ, tôi đã nhìn thấy Trà sữa nhỏ, còn ôm nó nữa, có điều nó không cào tôi."
Hạ Thừa Lãng rút tay về, bình tĩnh nhìn Tôn Dư Minh, hồ ly tinh đúng là biết tiến từng bước một, thật khó ưa.
"Trước kia đàn anh có tới nhà em lấy tài liệu, đúng lúc trời mưa nên có ngồi một lát." Thang Lục Viên sợ bọn họ cãi nhau nên bình tĩnh giải thích một câu.
Hành vi khoe khoang của Hạ Thừa Lãng thật sự có chút ngây thơ, cậu không thể chịu đựng được nữa, ăn nốt miếng bữa sáng cuối cùng, lau tay, nhìn Tôn Dư Minh nói: "Đàn anh, tình huống của bệnh nhân vừa rồi anh nói với em là có vấn đề gì vậy ạ? "
Tôn Dư Minh mỉm cười nhìn qua Hạ Thừa Lãng, nhún vai, cầm bệnh án trên bàn lên nói chuyện với Thang Lục Viên
Khi Thang Lục Viên bắt đầu làm việc thì trở nên rất nghiêm túc, ngay cả một ánh mắt cũng không cho Hạ Thừa Lãng, Hạ Thừa Lãng không hiểu mấy cái lý thuyết y học mà họ nói, chỉ ngồi ở một bên nhìn chằm chằm bọn họ.
Thật lâu sau, Hạ Thừa Lãng bất mãn bĩu môi, vậy mà Thang Lục Viên thật sự không nhìn hắn lần nào, ngược lại cái tên Tôn Dư Minh còn ngạo mạn liếc hắn vài cái, dấm chua trong lòng hắn không khỏi ùng ục ùng ục muốn trào ra ngoài.
Hắn mím môi, nhìn chai nước trên bàn, trong lòng khẽ động.
Thang Lục Viên đang cúi đầu thảo luận về bệnh án với Tôn Dư Minh, bỗng nhiên cảm giác vai mình bị huých một cái, chỉ thấy ánh mắt tủi thân của Hạ Thừa Lãng đang nhìn vào cậu, trong tay còn cầm một chai nước.
Thang Lục Viên sửng sốt một chút, nhìn vào mắt hắn, giọng nói cũng không khỏi mềm mỏng hơn: "Làm sao vậy?"
"... Không vặn được."
Thang Lục Viên lặng im một lúc, không nhịn được hỏi: "Anh lại tỏ ra yếu đuối?"
Hạ Thừa Lãng: "..."
"Tay anh bị thương!"
Hạ Thừa Lãng rất tức giận, tình địch còn đang ở đây, không được phép nghi ngờ thể lực của hắn.