Sự chán nản trong lòng Thịnh Sầm ngay lập tức được thay thế bằng sự tức giận, hắn mím môi, có chút bực bội nói: "Thật ra thành tích của tôi không hề kém."
Thang Thất Viên cảm thấy bạn cùng bàn hình như không được tỉnh táo lắm, không hỏi nhắc nhở hắn, "Bài kiểm tra của cậu vẫn còn trong balo của mình đó."
"..." Thịnh Sầm ngẩng đầu trừng mắt nhìn cậu, lớn tiếng: "Thang Tiểu Thất, cậu thiếu đánh có phải không?"
Thang Thất Viên núp về sau, cảm thấy không thể đả kích sự nhiệt tình với học tập của bạn cùng bàn, vì thế cậu đổi chủ đề, tiếp tục khuyên hắn, "Bạn học Thịnh, cậu đừng lo lắng nhiều, không chỉ có dòng máu của Bệ hạ đang chảy trong người cậu, còn có dòng máu của mẹ cậu nữa, cậu và anh trai cậu đều có cùng bộ gien, cậu cảm thấy anh trai cậu sẽ trở nên giống Bệ hạ hay sao?"
"Đương nhiên là không." Thịnh Sầm không chút do dự đáp lại.
Thang Thất Viên đi tới, trong màn đêm tối, vỗ vai của hắn, "Vậy thì đúng rồi, mình tin cậu cũng sẽ như vậy, giống như cách cậu tin vào anh trai cậu vậy."
Thịnh Sầm sửng sốt một chút, cúi đầu nhìn cậu, ánh sáng trên đầu hắn đột nhiên sáng lên, hai người đối mặt nhau, ánh mắt không hề báo trước mà giao vào nhau.
Tay của Thang Thất Viên còn đang đặt trên vai Thịnh Sầm, ánh sáng dịu dàng chiếu lên khuôn mặt nhỏ bằng lòng bàn tay của cậu, hàng mi dài tạo thành bóng dưới mi mắt, đôi mắt trong suốt và thuần khiết giống như viên ngọc trai đen vừa được gội rửa bởi một cơn mưa, ánh mắt chân thành nhìn qua có chút ngây ngô không rành chuyện đời, nhưng đồng tử lại lóe lên vẻ ngang bướng.
Lần đầu tiên Thịnh Sầm chú ý mọt sách con này đẹp trai như vậy, hai má hồng hào mềm mại, khiến người ta muốn nhéo nó.
Hắn nghĩ như vậy, thật sự không nhịn được mà vươn tay khẽ nhéo nó, sau khi nhéo còn có chút không nỡ buông tay, mềm mại, quả thật rất thoải mái.
Thang Thất Viên ngơ ngác, ngây thơ chớp mắt nhìn Thịnh Sầm, tại sao bạn cùng bàn sao đột nhiên dùng bạo lực với cậu.
Giọng nói ấm áp của Thịnh Tích vọng ra từ trong nhà "Ăn cơm thôi!"
Hắn chỉ muốn gọi Thang Thang Thất Viên và Thịnh Sầm vào ăn cơm, nhưng mơ hồ thấy bọn họ đang đứng ở bên ngoài, liền mở đèn phía bên ngoài lên.
"Dạ, anh." Thịnh Sầm hô một tiếng, buông tay ra, cuối cùng cũng buông má Thang Thất Viên ra.
Làn da của Thang Thất Viên mềm, tuy rằng hắn không sử dụng nhiều lực nhưng vẫn khiến hai má đỏ lên.
Thang Thất Viên đưa tay ra xoa hai bên má, dùng ánh mắt oán trách nhìn Thịnh Sầm.
Thịnh Sầm giả vờ như không để ý, ho khan một tiếng rồi đi vào nhà trước, "Chúng ta vào nhà ăn cơm đi."
Thang Thất Viên giảm tốc độ, giữ khoảng cách một mét với người bạn cùng bàn vừa sử dụng bạo lực, rồi mới bước đi theo sau hắn.
Hạ Hoàng hậu đã chuẩn bị một bữa ăn thịnh soạn, vừa bước vào nhà đã có thể ngửi thấy mùi đồ ăn, Thang Thất Viên chỉ cần nhìn màu sắc và hình dáng bên ngoài cũng biết, những món ăn này nhất định rất ngon.
Cậu và Thịnh Sầm ngồi cạnh nhau ở bàn ăn, bàn ăn chỉ có bốn chiếc ghế, hình như mọi người trong Lan cung đều đã quen với việc hoàng đế sẽ không đến ăn cơm, nên không ai có ý định đợi hoàng đế tới dùng cơm, cậu cũng không hỏi nhiều, chỉ giả vờ như không biết.
Hạ hoàng hậu đưa bát đũa cho Thang Thất Viên, nhìn Thang Thất Viên, mỉm cười nói: "Tiểu Thất, dì không biết khẩu vị của con, con ăn thử, có thích hay không? Nếu không thích, để dì làm món khác cho con."
"Con cảm ơn dì." Thang Thất Viên mỉm cười, cầm đũa, gắp một con tôm bỏ vào miệng cẩn thận nếm thử, sau đó cả khuôn mặt đều cong lên: "Ăn ngon, vô cùng ngon ạ."
Nụ cười trên khuôn mặt Hạ hoàng hậu càng sâu hơn, liên tục gắp đồ ăn cho Thang Thất Viên, "Con thích là tốt rồi, vậy ăn nhiều chút."
Thang Thất Viên liên tục gật đầu, ăn không ngừng nghỉ, tay nghề nấu ăn của Hạ hoàng hậu thật sự rất tốt, đồ ăn rất ngon và hấp dẫn, từ sau khi cậu rời nhà, cơ hội được ăn đồ ăn nhà làm của cậu ít đi rất nhiều.
Hạ hoàng hậu mỉm cười dịu dàng, quay đầu nhìn Thịnh Sầm, mũi giật giật, không khỏi cau mày nói: "Sầm Sầm, sao trên người của con có mùi nồng nặc thế? Con lại lén hút thuốc à? Mẹ đã nói với con bao nhiêu lần rằng con không được hút thuốc rồi, sao con vẫn không nghe?"
Thang Thất Viên mím môi cười, không khí trong Lan cung thực sự rất sống động, ngay cả cách Hạ hoàng hậu mắng Thịnh Sầm cũng giống như ba mẹ trong một gia đình bình thường, cậu có thể cảm nhận được Hạ Hoàng hậu đã rất cố gắng để cho Thịnh Sầm và Thịnh Tích có cuộc sống giống như những gia đình bình thường khác, cố gắng không để bọn họ bị trói buộc bởi các quy tắc của hoàng gia.
Thịnh Sầm bưng bát cơm, ngẩng đầu trừng mắt với Thang Thất Viên, "Cậu cười cái gì?"
Thang Thất Viên cắn miếng cánh gà mà Hạ Hoàng hậu vừa gắp cho cậu, cánh gà vừa giòn vừa thơm, khuôn mặt cậu cong lên, không để tâm nhìn Thịnh Sầm, "Bạn học Thịnh, cậu không thể chỉ vì dì mắng cậu mà quay sang mắng mình, như vậy là không đúng."
Thịnh Tích ngồi ở bên cạnh, cười khúc khích: "Tiểu Thất nói đúng, em đừng nghĩ đến việc nói sang chuyện khác."
"Được được được..." Thịnh Sầm chịu thua, buồn bực chán nản gắp cho bản thân một cái cánh gà, "Lần sau hút thuốc xong, con sẽ nhớ thay quần áo rồi mới vào ăn cơm."
"Mẹ nói tới quần áo của con sao? Ý mẹ là việc con hút thuốc!" Hạ hoàng hậu trừng mắt nhìn hắn, nhìn sang Thang Thất Viên nói: "Tiểu Thất, sau này con có thể giúp dì trông chừng nó không, đừng để cho nó hút thuốc, nếu như nó không nghe lời con, con nói cho dì biết."
"Dạ được ạ." Thang Thất Viên gật đầu, cảm thấy trọng trách trên vai mình lại nặng hơn chút, đều do bạn ngồi cùng bàn không khiến người ta bớt lo chút nào.
"Cậu ít xen vào mấy chuyện không liên quan đến mình đi." Thịnh Sầm nhìn Thang Thất Viên nói một câu.
Hắn không khỏi có chút đau đầu, giáo viên bảo Thang Thất Viên trông chừng việc học của hắn, vì vậy mỗi ngày sau khi tan học Thang Thất Viên đều giữ hắn ở lại học bù, con mẹ nó, nếu hắn để Thang Thất Viên nhìn thấy hắn hút thuốc lần nữa, sau này lúc hắn hút thuốc đừng nghĩ đến việc được yên tĩnh.
Thang Thất Viên ngẩng đầu nhìn Thịnh Sầm, nghiêm mặt nói: "Bạn học Thịnh, mình là bạn ngồi cùng bàn của cậu, chuyện của cậu sao mình có thể coi là chuyện không liên quan? Vừa rồi mình thấy tâm trạng của cậu không tốt nên mới hoãn lại việc giảng bài cho cậu mà thôi, đợi lát nữa ăn cơm xong, cậu đi học bài nhé."
Thịnh Sầm thấy hắn không còn cách nào khác, nhíu mày, đột nhiên lộ ra biểu cảm hung ác, hỏi: "Cậu biết bình thường tôi thích ăn món gì nhất không?"
"Không biết." Thang Thất Viên lắc đầu, trong lòng cảm thấy có chút áy náy, cậu thật sự chưa hiểu rõ bạn cùng bàn, thậm chí còn không biết bạn cùng bàn thích ăn gì, xem ra sau này phải tìm hiểu bạn cùng bàn nhiều hơn mới được.
Thịnh Sầm cười lạnh, chậm rãi mở miệng, "Từ trước đến nay tôi thích ăn bánh trôi nhất."
Hắn nói xong thì cúi đầu, múc bánh trôi trong bát, biểu cảm cực kỳ hung ác tàn nhẫn ăn một viên bánh trôi tròn trịa đáng yêu.
Thang Thất Viên chớp mắt, vô thức đưa tay sờ cổ, không hiểu sao lại cảm thấy giống như Thịnh Sầm đang ăn thịt cậu vậy, không khỏi trợn tròn mắt.
"Không được dọa Tiểu Thất!" Hạ hoàng hậu vỗ nhẹ vào đầu Thịnh Sầm, mỉm cười gắp mấy viên bánh trôi cho Thang Thất Viên: "Ăn đi đừng để ý đến nó."
Bữa cơm này Thang Thất Viên ăn rất vui vẻ, ngoại trừ việc Thịnh Sầm luôn thích ngước lên trừng mắt nhìn cậu lúc ăn bánh trôi.
Sau bữa tối, bên ngoài đột nhiên đổ mưa to, kèm theo sấm chớp, mưa như trút nước, Thang Thất Viên đứng bên cửa sổ nhìn bầu trời bên ngoài, trong lòng không khỏi lo lắng không biết chút nữa mình sẽ về nhà bằng cách nào.
Thịnh Sầm hai tay đút túi đi tới, đưa tay ra xoa đầu cậu, nhìn mưa lớn phía bên ngoài, nói: "Đêm nay đừng về, ở lại đây đi."
Thang Thất Viên suy nghĩ cẩn thận, cảm thấy bạn cùng bàn nói đúng, bên ngoài đang có giông bão, trở về lúc này không chỉ vô trách nhiệm với mạng sống của mình mà còn với mạng sống của người khác, rất không an toàn, cho nên cậu gật đầu, gửi tin nhắn cho anh trai cậu, nói rằng tối nay cậu không về.
Rất nhanh Thang Lục Viên đã gọi điện cho cậu, ban đầu còn tưởng chỉ có mỗi hai người là Thang Thất Viên và Thịnh Sầm nên không đồng ý cho Thang Thất Viên ở lại, cuối cùng vẫn là Hạ hoàng hậu tự mình nghe điện thoại, giải thích rõ ràng, hắn mới đồng ý.
Sau khi cúp máy, Hạ Hoàng hậu nhìn sang Thang Thất Viên, rất vui vẻ nói: "Dì đi chuẩn bị phòng cho con."
Thịnh Sầm đứng một bên mở miệng nói: "Không phải bận rộn như vậy, mẹ, mẹ đi nghỉ đi, cậu ấy ở trong phòng con là được."
Hạ hoàng hậu lập tức liếc Thịnh Sầm, "Tiểu Thất là Omega, sao có thể ở cùng phòng với con?"
"Mẹ, mẹ đang nghĩ gì vậy? Con ngủ trên sô pha, cậu ấy ngủ trên giường."
"Vậy cũng không được, ai biết con có bắt nạt Tiểu Thất hay không."
"Phòng con ở bên trái phòng mẹ, bên phải là phòng của anh, con còn có thể làm cái gì?" Thịnh Sầm bất lực thở dài, "Hôm qua A Lãng uống rượu say, nghỉ ở phòng khách, bây giờ trong phòng khách vẫn còn mùi rượu
"Cái tên A Lãng này, có thời gian nhất định phải dạy dỗ lại nó." Hạ hoàng hậu lẩm bẩm, có chút ngượng ngùng ngước mắt nhìn Thang Thất Viên, nhẹ giọng hỏi: "Tiểu Thất, đêm nay phải phiền con ở lại phòng của Thịnh Sầm rồi, có được không?"
"Đều được ạ." Thang Thất Viên gật đầu, cậu vẫn rất tin tưởng bạn cùng bàn của mình.
Hạ hoàng hậu cười nói, "Vậy dì sẽ đi thay ga trải giường mới cho con."
Sau khi Hạ hoàng hậu lên lầu, Thịnh Sầm quay đầu nhìn Thang Thất Viên, thấp giọng giải thích: "Năm đó mẹ tôi bị khó sinh, sau khi sinh tôi ra, sức khỏe của bà không được tốt, dễ mệt mỏi. Bà cũng là người trọng tình cảm, bao năm qua, người làm việc trong Lan cung chưa từng thay đổi, bây giờ họ đều đã lớn tuổi, ban đêm cũng đi nghỉ sớm."
"Ừm, mình hiểu." Thang Thất Viên không có phản đối gì về nơi ở, cậu chỉ ngủ có một đêm, chất lượng giấc ngủ của cậu luôn rất tốt, bất kể ngủ ở đâu đều giống nhau cả, cậu cũng không muốn trễ rồi mà vẫn còn làm phiền mọi người dậy dọn phòng cho cậu.
Sau khi Hạ hoàng hậu thay ga trải giường, Thang Thất Viên và Thịnh Sầm lên tầng, phòng của Thịnh Sầm không hề lạnh lẽo như cậu tưởng tượng, ngược lại còn có nhiều chi tiết mang vẻ trẻ con, trên bàn có Lego, trong góc đặt mấy con búp bê, nhìn qua không hề phù hợp với hình tượng của hắn.
"Bình thường đều là mẹ tôi dọn dẹp phòng của tôi, bà luôn thích để một số thứ kỳ quặc ở trong này." Thịnh Sầm vừa nói vừa úp mấy tấm ảnh đang đặt trên mặt bàn xuống.
Thang Thất Viên nhìn thoáng qua rồi lại thu mắt, cực hiểu ý người khác không vạch trần bạn ngồi cùng bàn, thật ra sau khi vào phòng, ngay từ cái nhìn đầu tiên cậu đã nhìn thấy bức ảnh, trong ảnh chụp hẳn Thịnh Sầm chỉ mới ba, bốn tuổi, đang cưỡi một con hổ nhồi bông lớn, mỉm cười vui vẻ, nhìn vừa ngây thơ vừa đáng yêu, mà con hổ nhồi bông lớn kia, đúng là con ở góc.
Dù người bạn cùng bàn của cậu trông có vẻ hung dữ nhưng hắn vẫn có tuổi thơ của mình.
Hắn bước tới chiếc đàn dương cầm trong phòng, đưa tay ấn vài phím đàn, tiếng đài êm tai chợt vang lên.
"Cậu biết chơi đàn dương cầm?" Thang Thất Viên có chút kinh ngạc, cái này hoàn toàn không giống với tính cách của Thịnh Sầm.
"Chơi vui vui mà thôi." Hiện tại Thịnh Sầm đang thấy có chút hối hận vì quyết định đưa Thang Thất Viên về phòng.
Thịnh Tích đẩy xe lăn đi vào, đặt hai ly sữa trên đùi bưng vào, nghe được cuộc trò chuyện của họ, không khỏi mỉm cười nói: "Lúc nhỏ Sầm Sầm luôn muốn trở thành nghệ sĩ dương cầm, ông ngoại của nó không cho nó chơi, nó còn cáu kỉnh không chịu ăn cơm, tiếc là sau khi lớn lên lại biết ngượng rồi, không còn dễ dàng biểu diễn trước mặt mọi người nữa."
Thịnh Tích vừa nói vừa cảm thấy có chút tiếc nuối thở dài, đưa hai ly sữa trong tay cho họ.
"Anh!" Hai má Thịnh Sầm đỏ bừng, ngượng ngùng hiếm thấy, hắn không muốn Thịnh Tích nói tiếp nên cầm lấy cốc sữa ngẩng đầu uống.
"Cảm ơn anh." Thang Thất Viên mỉm cười, cũng nhận sữa và uống từng ngụm sữa nhỏ, sữa vẫn còn hơi nóng, cậu thật sự tự hỏi Thịnh Sầm đã uống xong nó như thế nào.
Thịnh Tích ngáp một cái, cơ thể của hắn yếu, hiện tại cũng đã hơi mệt.
Hắn xua tay, không nhắc đến nỗi xấu hổ thời thơ ấu của em trai nữa mà cười nói: "Anh đi ngủ trước."
"Anh, em đưa anh về." Thịnh Sâm đặt cốc xuống, giúp đẩy xe lăn của Thịnh Tích ra ngoài.
Thang Thất Viên ngồi ở trên sô pha thành thật uống sữa, sau đó đặt cốc xuống, lau tay, đúng lúc nhận được cuộc gọi từ Thang Bá Đặc.
Người cha già Thang Bá Đặc nhìn thấy giông bão bên ngoài trời, lo rằng đám con mình sẽ thấy sợ hãi nên lần lượt gọi điện cho từng đứa một, đương nhiên ông sẽ không thừa nhận rằng cuối cùng mình cũng tìm được lý do để gọi điện hỏi thăm cuộc sống của mấy đứa con.
Ông vui vẻ gọi điện cho từng đứa một, đảm bảo không có đứa con trai nào của mình cảm thấy sợ hãi, sau đó ông mới yên lòng, tuy các con giờ đã lớn, nhưng lúc nào ông cũng cảm thấy chúng còn nhỏ, cần được chăm sóc.
Nguyên Thu ngồi bên cạnh Thang Bá Đặc, bật đèn đọc sách, nghe tiếng cười vui vẻ hớn hở của ông khi nói chuyện điện thoại, cũng không khỏi mỉm cười theo.
Khi đến lượt Thang Thất Viên, ban đầu Nguyên Thu còn nghe thấy giọng nói rất phấn khởi của Thang Bá Đặc, nhưng sau đó lại dần trở nên chán nản, giống như bị cái gì đó đả kích, ông không khỏi cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng ông cũng không nghĩ nhiều tiếp tục đọc sách.
Sau khi Thang Bá Đặc cúp điện thoại, hồi lâu không nói chuyện, Nguyên Thu mới nhận ra có gì đó không đúng, ánh mắt rời khỏi cuốn sách, ngẩng đầu lên hỏi: "Sao vậy?"
"Em có cảm thấy không?" Thang Bá Đặc đáng thương nói.
"Cảm thấy cái gì?"
Trong giọng nói của Thang Bá Đặc mang theo chút nghẹn ngào, "Cải trắng sắp bị trộm đến nơi rồi."
"..." Nguyên Thu im lặng bỏ sách xuống, vỗ về cái đầu to của ông an ủi, "Nghĩ thoáng một chút."