Nhà Họ Thang Có 7 O

Chương 44: Trò chuyện



Thang Nhị Viên ngồi trong xe Chu Trạch, mất tự nhiên di chuyển cơ thể, miễn cưỡng tìm một tư thế thoải mái ngồi xuống.

Đầu tiên Chu Trạch gọi cho ba hắn một cuộc, nói bởi vì muốn đưa Thang Nhị Viên về nhà nên không thể mua kem cho em trai, ba hắn quả nhiên không tức giận, ngược lại còn dặn dò hắn chăm sóc Thang Nhị Viên thật tốt.

Chu Trạch cúp điện thoại, khởi động xe, nhìn chằm chằm con đường phía trước, bộ dạng như không có để ý hỏi: "Nhị Viên, sao cậu lại ở cùng với Lê Xán?"

Thang Nhị Viên nhìn phong cảnh lướt nhanh qua bên ngoài cửa sổ xe, thuận miệng đáp: "Hôm nay tôi đi tham ban em trai, tình cờ Lê Xán cũng đi gặp Lí Tâm Nhiên, chúng tôi gặp nhau trong tổ kịch".

Nghe được tên của Lí Tâm Nhiên, động tác Chu Trạch cứng lại một chút, sau đó khẽ mím môi.

"Hôm nay tôi gặp Lí Tâm Nhiên, cậu ấy nói tôi về sau phải đối xử tốt với cậu một chút, nhìn qua cậu ấy vẫn còn rất quan tâm cậu, hình như còn chưa buông bỏ." Thang Nhị Viên quay đầu nhìn về phía hắn, nói bằng giọng điệu bình thản.

Cánh tay lái xe của Chu Trạch siết chặt một chút, vừa lúc phía trước có đèn đỏ, Chu Trạch dừng xe lại, im lặng trong chốc lát, quay đầu nhìn về phía Thang Nhị Viên, vẻ mặt tương đối nghiêm túc: "Nhưng mà tôi đã buông cậu ấy rồi, Nhị Viên, nếu tôi đã hướng cậu cầu hôn, trong lòng sẽ không có người khác, tôi có thể bảo đảm về sau tôi sẽ không tiếp tục có quan hệ gì với cậu ấy."

Kỳ thật Thang Nhị Viên nói với hắn chuyện này cũng không có ý tứ muốn thử thái độ hắn, cậu chỉ cảm thấy Lí Tâm Nhiên đối rất tốt với Chu Trạch, Chu Trạch nên biết.

Tuy nhiên nếu hiện tại Chu Trạch nói như vậy, cậu cũng gật đầu.

Chu Trạch thả lỏng, dịu dàng nở nụ cười: "Nhị Viên, tôi không thúc giục cậu đáp ứng kết hôn với tôi, nhưng ngày mai cậu có thể cùng tôi đi gặp ba mẹ được không?"

"...gặp ba mẹ?" Thang Nhị Viên ngẩn người, có chút kinh ngạc nhìn hắn.

"Ừm, cậu không cần áp lực quá lớn, chỉ là ba..." Chu Trạch tạm dừng một chút: "Ba mẹ tôi muốn gặp cậu."

"Này có phải quá nhanh hay không?" Thang Nhị Viên không khỏi nhíu mày, cậu còn chưa đồng ý lời cầu hôn của Chu Trạch mà đã trực tiếp gặp ba mẹ?

Tuy rằng cậu cũng không phản cảm việc gặp mặt bề trên, nhưng dù sao quan hệ của cậu và Chu Trạch cũng không thân thiết như vậy, bọn họ còn chưa có xác định quan hệ mà đã tùy tiện gặp ba mẹ, Thang Nhị Viên cảm thấy không tốt lắm.

Chu Trạch nhẹ giọng, hắn dịu dàng dỗ dành: "Nhị Viên, coi như cậu giúp tôi đi."

Hắn nói giúp, nhưng lại chậm rãi thả ra một chút tin tức tố. Tin tức tố của Alpha tạo thành cảm giác áp bách đối với Omega, đặc biệt là trong không gian kín như này, hắn muốn lợi dụng tin tức tố làm cho Thang Nhị Viên phục tùng.

Thân thể Thang Nhị Viên không thể khống chế run lên một chút, không vui nhíu mày, từ trước đến nay cậu đều chán ghét hành vi Alpha lợi dụng ưu thế trời sinh để làm cho Omega phục tùng, cậu có thể làm bạn tình nhiều năm như vậy với Lê Xán, chính là bởi Lê Xán tôn trọng cậu, chưa bao giờ lợi dụng tin tức tố làm cậu phục tùng.

Lần đầu tiên cậu cảm thấy có chút chán ghét Chu Trạch, loại chán ghét này đến mãnh liệt đến mức dù cậu muốn đè nén cũng không thể kìm lại được.

Thang Nhị Viên khẽ cắn môi, cố gắng khống chế bản năng trời sinh nghe lời Alpha, không mở miệng đáp lại Chu Trạch.

Đèn đỏ vừa chuyển màu, Chu Trạch lại khởi động xe, hắn chờ một lúc cũng không nghe thấy Thang Nhị Viên trả lời, vừa quay đầu liền nhìn thấy khuôn mặt thờ ơ của Thang Nhị Viên đang nhìn về phía trước, trên mặt tràn ngập tức giận.

Hẳn ngẩn người, vội vàng thu lại tin tức tố trên người, trước kia hắn luôn dùng phương pháp này để bắt Lí Tâm Nhiên nghe lời, mỗi lần như vậy Lí Tâm Nhiên đều trở nên mềm mỏng hơn, hắn quen dần và nghĩ rằng nó sẽ có tác dụng với Thang Nhị Viên.

Hắn vội vàng xin lỗi: "Nhị Viên, tôi xin lỗi, vừa rồi tôi không phải muốn gây áp lực cho cậu, chỉ là tôi rất mong cậu có thể đồng ý tôi."

Mùi tin tức tố xung quanh dần dần tan biến, lông mày Thang Nhị Viên hơi dãn ra, nhưng vẫn không mở miệng đồng ý.

Giọng của Chu Trạch nhẹ nhàng hơn, mang theo một ít ý tứ lấy lòng: "Cậu tốt như vậy, tôi chỉ muốn ba mẹ tôi biết cậu tốt như thế nào."

Thang Nhị Viên nghiêng đầu về phía bên ngoài xe, nhìn dòng xe cộ đang bắt đầu khởi động bên ngoài, tính cách của cậu từ trước đến nay đều là tự do tùy ý, không thích bị ép buộc làm những việc mà mình không muốn.

Chu Trạch lặng im trong chốc lát, Thang Nhị Viên không phải Lí Tâm Nhiên, cũng không thể dỗ chỉ bằng một vài câu.

Bầu không khí trong xe có chút kiềm nén, hai người đều không mở miệng nói chuyện, đồng thời trầm mặc một lúc.

Chu Trạch quay đầu nhìn về Thang Nhị Viên, trong mắt hàm chứa từng tia từng tia cầu xin, dường như chuyện gặp ba mẹ lần này đối với hắn mà nói rất quan trọng. Thanh âm hắn căng thẳng nhưng lại cố hết sức dịu dàng mà nói: "Nhị Viên, cậu cũng biết thân thể mẹ của tôi vẫn luôn không tốt, mấy năm này tôi đều không ở nhà, là tôi bất hiếu không thể ở bên cạnh chăm sóc bà. Mấy năm này bởi vì một số việc của ba tôi, thân thể của bà càng ngày càng kém, bác sĩ nói chỉ có để bà giữ vững tâm tình thoải mái mới có thể để cho cơ thể của bà khỏe mạnh một chút. Hiện tại thứ bà lo lắng nhất chính là đứa con trai duy nhất này, tôi muốn để bà nhìn một chút bạn đời tương lai của tôi tốt cỡ nào, như thế mới có thể để bà yên tâm. "

Nghe được Chu Trạch nói mình là bạn đời tương lai của hắn, mặt Thang Nhị Viên có chút đỏ lên.

Chu Trạch nhìn Thang Nhị Viên có phần buông lỏng, vội vàng tiếp tục tiến lên: "Tôi cũng là vì sức khỏe của bà, chúng ta đơn giản chỉ là ăn một bữa cơm mà thôi, cậu giúp tôi một chút đi, tôi chỉ muốn để bà yên tâm, không muốn lúc nào cũng lo lắng cho tôi."

Thang Nhị Viên do dự một chút, khẽ gật đầu, Chu Trạch hiếu thuận như vậy cũng phải lẽ, mặc dù cậu cũng không thích phương thức vừa rồi Chu Trạch dùng để cậu phục tùng, nhưng có thể hiểu được rằng Chu Trạch đang thiếu nóng lòng vì mẹ mình, nếu như cậu đi gặp mẹ của Chu Trạch để cơ thể mẹ của hắn khỏe mạnh một chút cũng là chuyện tốt.

"Cảm ơn cậu, Nhị Viên." Chu Trạch cảm kích nở nụ cười.

Lần đầu tiên hoa hồng đỏ cẩn thận lấy lòng trước mặt cậu như vậy, Thang Nhị Viên mấp máy môi, quyết định xoa dịu bầu không khí một chút: "Ngày mai để tôi chọn một nơi để mời bác trai bác gái ăn cơm đi."

Như vậy có thể tỏ ra một chút lòng thành của mình.

"Được." Chu Trạch gật đầu khẽ mỉm cười.

Hắn vừa lái xe vừa kể chuyện cười cho Thang Nhị Viên, để bầu không khí trở nên sôi nổi, bình an vô sự đưa Thang Nhị Viên về nhà.

Ban đêm, Thang Nhị Viên nằm ở trên giường, lật qua lật lại ngủ không yên, đành phải bật đèn tường, ngơ ngác nhìn lên nóc nhà.

Đèn trên tường có hình ngôi sao, lỗ nhỏ trên đèn đúc thành hình ngôi sao nhỏ, tỏa ra ánh sáng mờ ảo trong đêm tối.

Cậu vẫn không vui khi nhớ tới chuyện hôm nay Chu Trạch phóng tin tức tố, dường như hoa hồng đỏ cũng không có tốt đẹp như trong tưởng tượng của cậu.

Cậu nghĩ đi nghĩ lại, bất giác nhớ tới Lê Xán, không biết hoa tường vi của anh có tốt đẹp giống như trong tưởng tượng của anh hay không.

Hôm nay vậy mà Lê Xán lại ngay tại địa điểm quay phim vỗ mông cậu, Thang Nhị Viên không nhịn được nghiến răng, tên khốn kiếp này!

Điện thoại vang lên tiếng thông báo, cắt ngang suy nghĩ của cậu, cậu thở phì phì cầm lên nhìn, là tin nhắn của Lê Xán.

"Đã ngủ chưa?"

Thang Nhị Viên nhìn đồng hồ, hiện tại đã 11:30 đêm, cậu tách tách tách bấm điện thoại

"Chưa, tại sao cậu còn chưa ngủ?"

Lê Xán nằm trên giường, thấy Thang Nhị Viên còn chưa ngủ, mỉm cười ngồi dậy từ trên giường, đem gối đầu dựng thẳng lên, nghiêng người ngồi dựa vào gối đầu.

Anh mở tin nhắn, nhìn thấy câu hỏi của Thang Nhị Viên, buồn bực nhếch môi, anh không thể nói rằng mình đã ngủ, nhưng trong giấc ngủ, anh mơ thấy Vương Nãi Thanh đang đè lên người Thang Nhị Viên, một lúc sau lại mơ thấy bóng lưng Thang Nhị Viên rời đi cùng Chu Trạch, kết quả trực tiếp tức giận tỉnh lại.

Bây giờ nhớ tới tình cảnh trong mơ, anh vẫn không nhịn được tức giận, cảm giác ngột ngạt trong lòng vẫn chưa biến mất, liền trực tiếp gọi điện thoại.

Thang Nhị Viên rất nhanh đã nhận: "Hả?"

Giọng cậu có chút khàn, nhưng trong đêm yên tĩnh lại có chút ngọt ngào, tâm trạng Lê Xán lập tức tốt lên, bực bội trong giấc mơ cũng biến mất không còn tăm hơi.

Anh không nói nguyên nhân mình bị đánh thức, chỉ nói: "Lúc đầu tôi đã ngủ, nằm mơ tỉnh, còn cậu? Làm sao muộn như vậy còn chưa ngủ?"

Thang Nhị Viên không có tiếp tục hỏi, lặn lộn hai lần trên giường, giọng nói rầu rĩ đáp: "Có chút mất ngủ."

Lê Xán nhịn không được trêu chọc một tiếng: "Có cần anh trai Lê Xán hát ru cho em không hả? Hát cái bài mà "Bé ơi ngủ đi?""

"Cút..." Thang Nhị Viên cọ mặt vào gối, cả người mềm nhũn cảm thấy buồn ngủ, rõ ràng vừa rồi một chút cũng không thấy buồn, thế nhưng lúc này nghe được giọng nói của Lê Xán, cơn buồn ngủ cũng dần dần dâng lên.

Lê Xán thấp giọng cười một tiếng, giọng nói qua loa dường như có tác dụng thôi miên, Thang Nhị Viên càng buồn ngủ, không nhịn được ngáp một cái.

Lê Xán nghe thấy tiếng ngáp của cậu, lại không nhịn được cười lên, "Tôi còn chưa bắt đầu hát đâu, cậu đã buồn ngủ rồi?"

Thang Nhị Viên không để ý đến trêu chọc của anh, buồn ngủ nhắm mắt lại, cậu nhớ tới chuyện muốn mời ba mẹ Chu Trạch ăn cơm ngày mai, thế là uể oải hỏi: "Cậu có biết ở đâu có nhà hàng ngon không, nó cần phải trang trọng một chút, tôi muốn đi với người lớn."

Công việc kinh doanh của Lê Xán thường phải xã giao, cho nên anh hẳn là biết mấy nơi cho những dịp trang trọng.

Lê Xán không có suy nghĩ nhiều, chỉ cho là Thang Nhị Viên là muốn mang người lớn trong nhà đi, hắn cúi đầu nghiêm túc suy nghĩ trong chốc lát, nói: "Bên A Vân Đàm có một nhà hàng rất đẹp tên là Vân Cư, ngay cạnh công ty của mẹ tôi, tôi đi qua mấy lần, đồ ăn nơi đó mới lạ, không gian rộng rãi yên tĩnh, mà nước trà nơi đó đều là hảo hạng, người lớn đều rất thích, rất thích hợp cùng người lớn đi ăn cơm, nếu như cậu cần, đợi một chút tôi gửi địa chỉ cho cậu."

"Được..." Thang Nhị Viên mơ hồ trả lời, đôi mắt buồn ngủ không mở ra được, miễn cưỡng chống đỡ trả lời một câu.

"Viên Viên, cậu buồn ngủ à?" Lê Xán nghe ra mệt mỏi trong giọng nói của cậu liền hỏi.

"Ừm..."

Lê Xán cười nhẹ, anh gọi Thang Nhị Viên là "Viên Viên", Thang Nhị Viên đều không phản đối, xem ra rất buồn ngủ.

"Viên Viên, để điện thoại ra xa một chút trước khi ngủ." Lê Xán thấp giọng căn dặn.

Mặc dù bây giờ khoa học kỹ thuật phát triển, điện thoại đã không có phóng xạ, đặt ở bên người cũng sẽ không tạo thành tổn thương với cơ thể, nhưng Lê Xán lo lắng điện thoại ở quá gần, Thang Nhị Viên lúc ngủ sẽ ép vào điện thoại di động, làn da Thang Nhị Viên mềm mại, đến lúc đó nhất định sẽ hằn mấy vết đỏ, cho nên không nhịn được nhắc nhở một tiếng.

Thang Nhị Viên bên kia cũng không có truyền đến câu trả lời.

"...Viên Viên?" Lê Xán nhẹ giọng gọi một tiếng, điện thoại bên kia chỉ truyền đến tiếng thở nhẹ nhàng, xem ra cậu đã ngủ .

Trong mắt của anh không khỏi hiện lên ý cười,cười khẽ, sau đó nhẹ nhàng nói: "Chúc ngủ ngon, Viên Viên."

Sau khi Lê Xán cúp điện thoại, anh gửi địa chỉ tiệm cơm vào điện thoại của Thang Nhị Viên sau đó đắp chăn ngủ thiếp đi, lần này thì ngủ ngon không mộng, một giấc đến sáng.