Nhà Lao Chi Vương

Chương 80: Chương 80




Mọi người ra làm loạn, kế sách lộ rõ.

Nếu kẻ địch của bạn là người không thế động đến, vậy thì tranh thủ đi sớm.
Mắt cá chết được đàn em đỡ đứng lên, ỉu xìu nói: “Chúng ta đi!”
“Đại ca, vậy còn em?” Tên côn đồ nghe lời của Tiêu Chấn Long nói xong rõ ràng hơi hoảng, vội hỏi mắt cá chết.
Mắt cá chết nhìn cậu ta bằng ánh mằt oán giận, thầm nghĩ: “Nếu hôm nay không phải tại mày, sao tao thảm hại thế này được.” Hung hăng trừng tên côn đồ kia một cái, nói: “Không nghe người ta nói sao, đế mày ở lại!”
Nói xong đi ra khỏi hẻm chẳng thèm ngoảnh đầu.
Tên côn đồ kia nhìn mắt cá chết đi xa, quay đầu lại nhìn Tiêu Chấn Long đứng ngoài xe, chân mềm nhũn khuỵu xuống, kêu lớn: “Đại ca đại ca, tha cho em đi! Lần sau em không dám nữa.”
Tiẽu Chấn Long cười cười, bước chầm chậm về phía tên cồn đồ đang quỳ…
Mắt cá chết và đàn em vừa đi đến đằu hẻm đã nghe thấy tiếng hét thảm thiết từ trong hẻm vọng ra, như khủng hoảng khi đi đêm gặp ma, khiến mọi người nghe thấy mà tim co rút, hình như tim muốn lên tới cố họng.
“Nhớ! Sau này đừng đụng đến người này!” Mắt cá chết dặn đi
dặn lại đàn em.
Trước cửa tòa cao ốc cao hai mươi hai tầng, bên ngoài lấp lánh ánh sáng màu bạc, cách trung tâm thành phố Đài Nam không xa, một nhóm người đang chỉ tòa cao ốc này, chỉ nghe thấy một người trong đó nói với thiếu niên mặc vest đen bên cạnh: “Đại ca, tòa cao ôc này vôn là một khách sạn hạng sang, chủ doanh nghiệp di dân sang Australia nèn giờ bán giá thấp, em thấy chúng ta có thế mua nó.”
Người nói là Hoàng Tảy, người trẻ tuổi bên cạnh chính là Tiêu Chấn Long.

Tiẽu Chấn Long nhìn bề ngoài tòa cao ốc, lại nhìn vị trí con đường này, ánh mắt mang vẻ tán thưởng sự lựa chọn của Hoàng Tây, cười nói: “Giỏi, Hoàng Tây! Tập đoàn Nam Thiên ghi cho em một công lao trước, ha ha, chủ doanh nghiệp chuyến nhượng giá bao nhiêu?”
Tuy nhận được lời khen của Tiêu Chấn Long, nhưng Hoàng Tây vẫn cung kính đáp: “Ra giá là ba mươi lăm triệu, sau đó bàn còn hai mươi tám triệu, chủ doanh nghiệp nói không thể giảm nữa.”
Hai mươi tám triệu, Tiêu Chấn Long thầm nói trong lòng, lại nhìn tòa cao ốc nói: “Hai mươi tám triệu thì hai mươi tám triệu, lập trức chuấn bị tiền ký hợp đồng.”
“Vâng, đại ca.” Hoàng Tây nói.
Sau khi quyết định, Tiêu Chấn Long lại ngẩng đầu nhìn tòa cao ốc là trụ sở chính của tập đoàn Nam Thiên tương lai cao gần trăm mét này, đột nhiên duỗi tay, ngửa mặt nhìn trời huýt sáo: “Cuối cùng chúng ta cũng có nhà thuộc về mình!” Sau đó Tiêu Chấn Long phấn khởi quay đầu sang nói với các anh em: “Phải
nhớ mãi ngày hôm nay, ngày 13 tháng 8 năm 1999, sự nghiệp của chúng ta bước sang trang mới từ ngày hôm nay!” Nói xong, Tiêu Chấn Long mạnh mẽ giơ nắm đấm lên trời.

Ngày hôm nay thật sự là bước tiến lớn của sự nghiệp đời người đối với Tiêu Chấn Long.
Hình như tất cả anh em cùng giơ nắm tay phải của mình lên trời dưới tiếng kêu của Tiêu Chấn Đống, lớn tiếng hoan hố ngày này đến rồi.

Nhưng tiếng kêu lớn bất chợt thu hút ánh mắt người đi đường.

Trong mấy anh em, Lưu Minh Nghĩa cũng hào hứng lạ thường nhìn cả người Tiêu Chấn Long tỏa ra hơi thở bá đạo phía trước, cuối cùng hiếu lý do Tiêu Chấn Long có thành công của anh, trong xã hội bây giờ người giẫm người, thực lực quyết định tất cả.

Dù là hác đạo hay bạch đạo.


Nghĩ đến đây, Lưu Minh Nghĩa cũng thoải mái với hành động Tiêu Chấn Long cầt đứt gân tay của tên côn đồ kia, cũng có thế là Tiêu Chấn Long quá tàn nhần, làm tay phải tên côn đồ kia tàn tật, nhưng nếu Tiêu Chấn Long không có thực lực như vậy, có phải sẽ rơi vào kết cục như tên côn đồ kia không, có thế còn thảm hơn, trong lòng Lưu Minh Nghĩa nghĩ vậy, lúc này cũng bị sự nhiệt huyết trong đám anh em làm phấn chấn.
Ba ngày sau, sau khi ký hợp đồng xong, tòa cao ốc trên hai mươi hai tầng, dưới đất hai tầng, có thang máy tham quan, hơn một nghìn mét vuông thuộc về Tiêu Chấn Long.

Tiêu Chấn Long chính thức đổi tên nó thành tòa cao ốc Nam Thiên, sau đó điều Hoàng Tây liên hệ công ty trang trí sửa chữa tốt nhất tiến hành cải tạo trang hoàng toàn bộ tòa cao ỔC.VÌ ban đầu tòa cao ốc này là khách sạn nên trang trí trong ngoài cũng cực kỳ tinh tế.

Ý trang trí của Tiêu Chấn Long là muốn tòa cao ốc phải có tình cảnh mới, nên toàn bộ lớp kính bên ngoài đều được thay đối thành màu xanh thầm.

Tiêu Chấn Long khá thích màu này, anh cảm thấy mày này rất trang trọng, với lại rõ ràng rất có chiều sâu.

Vê trang trí bên trong, toàn bộ đều
được trang trí theo tiêu chuấn trụ sở công tỵ, cố gắn nhanh gọn súc tích hiệu quả cao.

Vê chuyện tiền bạc, Tiêu Chấn Long nói Hoàng Tây và Hoàng Bắc khống cần tiết kiệm, tiền nên chi thì nhất định phải chi, cao ốc công ty chính là hình tượng của công ty.


Dù sao thì đây cũng là trụ sở chính tập đoàn Nam Thiên trong tương lai, thế thì phải có dáng vẻ của trụ sở chính tập đoàn.

Dù bây giờ tạm thời chỉ dùng làm địa chỉ của công ty logistics Nam Thiên cũng phải có dáng vẻ của công ty lớn.
Hoàng Tây ghi chép lại lời dặn của Tiêu Chấn Long, sau khi thấy Tiêu Chấn Long khống dặn dò gì khác nữa mới nói: “Đại ca, bọn em đã điều tra rõ ba đường chủ kia của xã đoàn Tam Liên rồi, với lại bọn em cũng điều tra được địa chỉ của Trần Giai Kiệt ở Đài Nam, có phải có thể bắt đầu hành động không?”
“Ồ, nhanh vậy!” Mấy hôm nay Tiêu Chấn Đông vẳn luôn bận chuyện cồng ty, cũng không hỏi chuyện của xã đoàn Tam Liên: “Tối nay tập trung các anh em lại, có chuyện làm rồi.” Tiêu Chấn Long cười híp mắt nói.
“Vâng, đại ca.” Vừa nghe có chuyện làm, vẻ mặt Hoàng Tây vui vẻ, quay người ra ngoài, suốt mấy hôm nay Tiêu Chấn Long để hai anh em bọn họ bận rộn chuyện công ty, sẳp làm bọn họ ngột ngạt phát điên.

Nhưng Hoàng Tây lại nghĩ đến các anh em khác, mình vẫn xem như hạnh phúc, dù sao cũng có chuyện làm.

Còn Trương Anh Tú, Trương Bá Chính và tam đại hộ pháp, bọn họ còn thảm hơn, cả ngày chẳng có gì đế làm, rảnh đến nỗi vô cùng nhàm chán tìm Lý Thế Vinh thi võ thuật, tuy bị đánh đến mặt mũi bầm tím sưng phù nhưng cuôi cùng cũng giết được chút thời gian.
Thật là nhân tố ốn định xã hội! Tiêu Chấn Long thường nghĩ mình làm việc tốt thay xã hội, thử nghĩ xem, nếu mấy người này không có người kiếm soát như Tiêu Chấn Long, vừa vào
xã hội chắc chắn sẽ nguy hại cực lớn đến con người, làm cho một phần nhân loại không sống an ổn.
Dù sao tạm thời không có chuyện gì làm, chi bằng ra ngoài dạo, nghĩ đến đây, Tiêu Chấn Long thay bộ đồ thoải mái ra khỏi khách sạn.
Không biết Hương Di Lan thế nào rồi? Tiêu Chấn Long quyết định đi đến quán mì nhỏ Hương Di Lan làm.
“Chủ quán, cho bát mì.” Tiêu Chấn Long vần đến vị trí anh ngồi khi lần đầu đến.
“Được, chờ một chút, ấy chà! Là cậu à!” Rõ ràng ông chủ quán mì nhận ra tên nhóc dẹp loạn bọn côn đồ hôm trước, nên thân thiết chào hỏi anh.


Tiêu Chấn Long cười gật đầu xem như chào hỏi.
Không lảu sau lại là Hương Di Lan bưng bát mì lớn khói bay nghi ngút từ sau bếp ra trước mặt Tiêu Chấn Long, đế tô bàn nói: “Bát mì này không lấy tiền của anh, chú Hai nói cảm ơn anh đuối bọn côn đồ đi.

Nếu không phải có anh, cứ dăm ba hôm là bọn chúng lại đến thu phí bảo hộ.”
Tiêu Chấn Long nhận bát mì, không cấn thận chạm trúng ngón tay Hương Di Lan, rõ ràng Tiêu Chấn Long có thế cảm nhận được run rẩy truyền đến từ ngón tay Hương Di Lan, đến nổi không cấn thận làm nước lèo trong bát văng ra, bắn lên đồ Tiêu Chấn Long.
“Ấy! Xin lỗi, xin lỗi…” Lời xin lỗi liên tục từ miệng Hương Di Lan truyền vào tai Tiêu Chấn Long.

Tiêu Chấn Long hoàn toàn
không để ý đến nước mì trên quần áo, lại cười ha ha nhìn Hương Di Lan khiếp sợ, giống như nhìn một tác phấm nghệ thuật xinh đẹp.
Hương Di Lan vội đến bếp lấy khăn giấy sạch đưa cho Tiêu Chấn Long, Tiêu Chấn Long nhận khăn giấy lau vệt nước mì trên quần áo mình, nhưng vết bẩn vẩn còn, nhìn Hương Di Lan áy náy nhìn mình, Tiêu Chấn Long nói: “Không sao đâu, không cần quan tâm.

Khách đông rồi, cô đi giúp đi.”
Tiêu Chấn Long ra khỏi quán mì vẫn nhớ cảnh Hương Di Lan luống cuống, anh cảm thấy Hương Di Lan là cô gái rất đặc biệt, lúc Tiêu Chấn Long lơ đễnh, Hương Di Lan lại đuối theo nói với Tiêu Chấn Long: “Thật xin lỗi chuyện hôm nay, cởi đồ ra đi, tôi giặt sạch cho anh.”
“Không cần đâu, tôi về tự giặt là được.” Tiêu Chấn Long nói.
“Nhất định phải đưa, nếu không ông chủ sẽ mắng chết tôi.” Hương Di Lan khăng khăng nói.