Nhà Tiên Tri Được Chọn

Chương 17



Ánh mặt trời phản chiếu trên đường lát đá thành những tia nắng nhỏ vụn, Đoạn Dịch đứng trong ánh nắng, gương mặt lại bị bóng cây che mất.

Nhìn Đoạn Dịch không chớp mắt, Lâm Nhạc Xuyên tiến lên một bước, đang muốn nói gì đó, nơi xa bỗng vang tiếng gọi của cao to.

Hắn vừa chạy hồng hộc tới gần, vừa lớn tiếng nói: "Ôi, hai người không sao thì tốt. Chu Chấn An vừa chết, quỷ đánh tường quả nhiên mất luôn. Tìm được cổng ra rồi. Tôi tới đón hai người nè, cùng đi thôi!"

Quay đầu lại nhìn về hướng rừng cây, thân thể Sở Thanh đã lắp ráp xong lần nữa, loạng choạng đuổi theo họ, Lâm Nhạc Xuyên bước sang, cẩn thận che chắn cho Đoạn Dịch. "Anh Tiểu Dịch..."

"Tôi biết, đi ra ngoài rồi nói." Đoạn Dịch quay đầu nhìn về phía cao to, "Phiền dẫn đường."

Với sự dẫn đường của cao to, hai người men theo con đường lát đá mau chóng chạy về phía nam.

Lúc trước nếu đi dọc theo đường lát đá hướng nam, bọn họ sẽ trở lại sân khấu kịch ở phía bắc, nhưng hiện tại cuối đường không còn bị hai bên rừng cây che kín ánh mặt trời nữa, mà ẩn ẩn truyền đến ánh sáng hy vọng.

Chạy thêm 900 mét, trước mặt bọn họ xuất hiện một cổng sắt.

Cô gái số 1 canh giữ bên cạnh cửa sắt chạm rỗng đẹp đẽ quý giá. Thấy tất cả mọi người đã trở lại, cô thở phào một hơi. "Tới rồi thì tốt. Tôi xem rồi, cửa này không khóa, chúng ta có thể trực tiếp đi ra ngoài."

Nói xong lời này, số 1 xoay người dùng sức đẩy cửa sắt, quả nhiên cổng mở.

Ngoài cửa là một thế giới trắng xoá, nhưng bốn người vẫn gấp gáp bước qua cổng đi ra ngoài. Đối với việc sau khi rời đi lâm viên sẽ thế nào, Đoạn Dịch không yên lòng lắm, nhưng anh vẫn thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Dựa lưng cửa sắt thở hổn hển mấy hơi, Đoạn Dịch quay đầu lại, thấy trên vách tường bên cạnh có viết ba chữ "Như Mộng Viên". Bỗng nhớ tới chuyện gì, anh quay người, tay vịn trên cửa sắt, muốn mở cánh cổng đã đóng.

Cao to gọi anh: "Người anh em, anh làm gì thế?"

Đoạn Dịch nói: "Thiếu chút nữa đã quên. Còn có mấy người bị nhốt trong tù. Vẫn nên mang bọn họ ra ngoài."

Cao to nghe vậy có hơi do dự, nhưng nghĩ nghĩ một hồi vẫn nói: "Được. Tôi theo anh, xem xem có thể cứu họ không. Thật ra con cương thi không ghê gớm lắm, chắc là không có gì nguy hiểm."

Hai người còn chưa kịp hành động, hệ thống đã phát thông báo: "Số 1 số 2 số 3 và số 7 là bốn người chơi đã rời lâm viên, kích hoạt thành công điều kiện vượt ải. Đã mở khóa phó bản Du Viên Kinh Mộng, phòng giam tự động mở cửa. Người chơi số 4 số 6 số 8 và số 10 vui lòng tự tìm đường rời khỏi lâm viên."

"Một giờ sau, hệ thống sẽ điều xe buýt đến đón người chơi tới khu vực nghỉ ngơi, đồng thời tiến hành kết toán phần thưởng."

Ý của hệ thống Đoạn Dịch hiểu rồi. Người chơi bị nhốt trong tù đã được thả ra, bọn họ có thể tự tìm đường ra ngoài, tuy nhiên trong qua trình tìm đường có khả năng họ sẽ gặp Sở Thanh. Sở Thanh đã hóa cương thi, mất lý trí, có thể công kích người chơi. Cho nên người chơi đang lẩn trốn tìm đường thoát, khả năng cao sẽ bị Sở Thanh tấn công.

Ngoài ra, thời gian để bọn họ thoát ra ngoài là một giờ.

Lâm viên không lớn, tìm cổng sắt khá dễ. Dù sao cũng là phó bản cấp thấp, NPC Sở Thanh cũng không khó đối phó, tốc độ nàng đuổi theo không gọi là nhanh, bốn người họ muốn bỏ chạy hoàn toàn không khó.

Tuy là như thế, Đoạn Dịch, Lâm Nhạc Xuyên cộng thêm cao to vẫn quyết định giúp bọn họ một phen.

Quay về lâm viên, bọn họ tìm thấy bốn người vừa chạy ra khỏi nhà tù gần sân khấu kịch.

Lúc ấy bọn họ đang ở bị Sở Thanh đuổi giết. Kỳ thật giá trị vũ lực của Sở Thanh không cao, bốn người kia chủ yếu là bị dọa đến quá sức, tinh thần thua trước thể lực. Thời điểm đám Đoạn Dịch chạy tới, cánh tay số 8 ướt máu, chân số 8 rớt miếng thịt. Cô gái số 6 quỳ trên mặt đất thở thoi thóp, nhưng cũng may mọi người đều còn sống.

Đại khái 40 phút sau, tất cả mọi người đều trốn thoát.

Chỉ cố số 5 và số 9 Trâu Bình là vĩnh viễn lưu lại lâm viên này.



Bên ngoài lâm viên, trời đất đều là một màu trắng xóa, như một thế giới hư vô.

Đoạn Dịch dựa lưng vào cổng sắt, chân gấp khúc ngồi dưới đất nghỉ ngơi, nhìn chằm chằm hư không phát ngốc, chờ xe buýt tới đón bọn họ.

Trò chơi này rốt cuộc nên chơi thế nào, Đoạn Dịch đã trải qua một lần, bây giờ mới tính là hiểu rõ ràng.

Trò chơi thiết kế phó bản kết hợp lối chơi Ma Sói, các người chơi nửa bị dụ bởi đồng vàng nửa bị dọa mất mạng, kèm hạn chế về thời gian, không thể không tham dự ván cờ này.

Trò Ma Sói và cốt truyện phó bản không liên quan đến nhau, nhưng hành vi NPC lại có liên quan đến nó.

Điều này khiến Đoạn Dịch không khỏi hoài nghi, có lẽ NPC không phải do hệ thống thiết kế ra. Rất có thể bọn họ có suy nghĩ riêng của mình, đã lập giao dịch nào đó cùng hệ thống.

Logic này có thể lý giải theo góc độ sau:

Chu Chấn An muốn hồi sinh thê tử Sở Thanh, giết 48 người đều không có kết quả, vì thế hắn thay đổi suy nghĩ, xin hệ thống giúp đỡ. Hệ thống bèn phái 10 du khách tới chỗ hắn, giúp hắn đạt thành tâm nguyện hồi sinh Sở Thanh.

Hệ thống cho các du khách các thân phận khác nhau, đồng thời hạn chế Chu Chấn An vài thứ, ví dụ như tù giam, trong lúc du khách bị tạm giam, Chu Chấn An không thể tùy ý xuống tay với bọn họ.

Nhưng hạn chế này là hữu hạn, đó là 7 ngày đêm.

Nếu Người tốt không kịp vượt ải trong thời gian quy định, chờ khi kỳ hạn đến, Chu Chấn An sẽ làm theo ước định với hệ thống, thả "Người sói" ra ngoài, từ đó hắn không còn bị quy tắc hệ thống quản chế. Nghĩa là, đến lúc đó, hắn ta có thể thỏa thích giết người, Người tốt bị nhốt trong tù chỉ sợ đều sẽ chết dưới tay hắn, trở thành vật hiến tế cho ngọc Côn Luân.

Nói chung, đây là phó bản đơn giản cấp thấp, biện pháp vượt ải thật ra vô cùng đơn giản.

Muốn chạy thoát khỏi lâm viên, gi,ết chết Chu Chấn An người dùng tà thuật nhốt họ là được.

Còn các manh mối khác như đồng dao con thỏ, các loại nhật ký, ảnh chụp vợ chồng,... Chỉ có tác dụng cung cấp thông tin bối cảnh của phó bản.

Chẳng qua có người ở giữa làm khó dễ, che giấu một phần manh mối, hơn nữa cố tình hướng sai mạch suy nghĩ, khiến nhóm người chơi hoàn toàn hiểu nhầm.

Mà người khởi xướng mọi chuyện, hiển nhiên là Lâm Nhạc Xuyên.

Lồ,ng ngực Đoạn Dịch có chút đè nén. Anh lấy bật lửa muốn đốt thuốc, nhưng thử vài lần, bật lửa vẫn không hiện lửa.

Bên cạnh đẩy tới một đốm lửa. Anh nghiêng đầu, liếc mắt thấy Lâm Nhạc Xuyên đang rũ mắt nhìn mình.

Lâm Nhạc Xuyên thường khuyên Đoạn Dịch đừng hút thuốc, lúc này lại phá lệ đốt lửa cho anh một lần.

Đoạn Dịch theo bản năng rụt đầu, tránh đi.

Lấy điếu thuốc trong miệng nhét vào bao thuốc bỏ vô túi, Đoạn Dịch nhàn nhạt nói: "Khỏi đốt nữa."

Trầm mặc một lát, thu hồi bật lửa, Lâm Nhạc Xuyên hỏi anh: "Trước khi Trâu Bình chết, cậu ta đã nói gì với anh?"

"Trọng điểm không phải cậu ta đã nói gì..." Đoạn Dịch không nhìn hắn, "Mà là cậu chịu giải thích bao nhiêu với tôi."

Thanh âm Lâm Nhạc Xuyên rất thấp. "Anh muốn biết chuyện gì, tôi đều có thể giải thích cho anh nghe."

Vừa rồi ở lâm viên, lượng thông tin nhận quá nhiều trong thời gian ngắn quả thực làm Đoạn Dịch bội thực, anh thực sự nhịn không nổi nên mới bất chấp nguy hiểm, chất vấn Lâm Nhạc Xuyên một câu. Tâm thế anh khi đó là dù có chết cũng phải chết cho minh bạch.

Nhưng hiện tại chạy thoát rồi, anh ngược lại không vội. Bọn họ có rất nhiều thời gian để giải thích cho rõ ràng.

Tựa đầu lên cổng sắt, Đoạn Dịch nhắm mắt lại. "Được. Lát nữa bàn. Hiện tại tôi nghỉ ngơi một chút."

20 phút sau, xe buýt đến cổng Như Mộng Viên.

Xe buýt dừng lại, tám người chơi lục tục lên xe ngồi.

Ghế tài xế không có người, đây là một chiếc xe buýt không người điều khiển.

Chờ các người chơi ổn định vị trí, cửa xe tự động đóng lại, ô tô khởi động động cơ, xe buýt chậm rãi chạy về phía trước.

Xe buýt có tận 28 chỗ ngồi, Đoạn Dịch chọn đại một vị trí đơn độc ngồi xuống.

Nhìn ra ngoài cửa sổ, toàn bộ thế giới vẫn trắng xoá như cũ. Cứ như cả thế giới vốn trống rỗng.

Nếu nhìn không ra thứ gì, cũng không biết xe buýt chạy kiểu gì, Đoạn Dịch dứt khoát chỉnh thấp tựa lưng ghế, đầu ngửa ra sau, nhắm mắt ngủ.

Không biết qua bao lâu, chỗ ngồi bên cạnh trầm xuống, khiến chỗ ngồi của anh hơi lúm xuống theo, Đoạn Dịch nhấc mí mắt, thấy Lâm Nhạc Xuyên vừa mới ngồi xuống.

"Anh Tiểu Dịch, đánh thức anh à?" Lâm Nhạc Xuyên hỏi.

Đoạn Dịch lắc đầu, lại nhắm mắt.

Một lát sau, cảm giác trên vai nhiều thêm một cái đầu, anh trợn mắt nhìn qua, là Lâm Nhạc Xuyên dựa lên đầu vai anh ngủ.

Đoạn Dịch kệ hắn, một lần nữa nhắm mắt nghỉ ngơi, lát sau trên vai nhẹ đi, Lâm Nhạc Xuyên ngồi thẳng dậy.

"Cậu đủ chưa?" Đoạn Dịch mở mắt liếc hắn.

Lâm Nhạc Xuyên nhìn anh, mở miệng nói: "Anh lùn hơn tôi, bả vai quá thấp, dựa vào không thoải mái."

Đoạn Dịch: "..."

Mặc kệ thằng nhóc này. Đoạn Dịch nghiên đầu sang một bên, ngủ tiếp.

Lâm Nhạc Xuyên thấp giọng bên tai anh: "Anh Tiểu Dịch, vừa nãy anh nói lát nữa bàn. Lát nữa, là vài giờ?"

Đoạn Dịch: "..."

Lâm Nhạc Xuyên: "Có phải bây giờ anh rất có thành kiến với tôi không?"

Đoạn Dịch nghiến răng nghiến lợi: "Đừng quậy, để yên cho tôi ngủ một giấc, thành kiến thì sao, tí nữa rồi nói."

Lâm Nhạc Xuyên gật đầu: "Vâng. Vậy anh ngủ đi. Tới nơi tôi gọi anh."

Đại khái sau 3 tiếng đồng hồ, xe buýt dừng bánh.

Cửa xe tự động mở, hệ thống phát thông báo từ thùng xe. "Đã đến khu vực nghỉ ngơi số S076. Người chơi đừng vội xuống xe. Sau đây hệ thống sẽ tiến hành kết toán phần thưởng."

"《 Du Viên Kinh Mộng 》có 10 người chơi tham gia, 2 người tử vong, còn lại 8 người. Chúc mừng 8 người chơi cùng nhau tiến vào phó bản tiếp theo. Trước khi vào phó bản mới, mọi người được nghỉ ngơi 7 ngày."

"Người tốt đã giành được thắng lợi trong phó bản lần này, mỗi Người tốt nhận 50 đồng vàng. Khu vực nghỉ ngơi có cửa hàng đạo cụ, Người tốt có 7 ngày suy nghĩ nên mua đạo cụ nào để sử dụng trong phó bản tiếp theo."

"Thật đáng tiếc, Người sói không có phần thưởng gì hết."

"Trừ cửa hàng đạo cụ, khu vực nghỉ ngơi còn có trung tâm trị liệu tâm lý, SPA dưỡng sinh, sân vận động, trung tâm vui chơi giải trí. Bản đồ đã được gửi đến thiết bị của bạn, vui lòng kiểm tra."

"Tiền thưởng và số phòng khách sạn đã được gửi đến thiết bị của bạn. Khi sử dụng đồng vàng mua đạo cụ vui lòng thanh toán qua app "Tôi thích tiêu tiền"; chìa khóa mở cửa phòng khách sạn là vân tay của bạn."

"Xin người chơi hãy thả lỏng điều chỉnh bản thân. Hẹn gặp lại ở phó bản kế tiếp!"

Kết thúc thông báo, tám người chơi theo thứ tự xuống xe. Xe buýt dừng cạnh biển tên khách sạn, họ xuống xe ngay cửa lớn khách sạn.

Trời đã vào đêm, Đoạn Dịch ngáp một cái, anh thấy mình vừa lạnh vừa đó. Họ đi vào sảnh khách sạn, nhưng không thấy nhân viên phục vụ nào. Khách sạn trang hoàng rất đơn giản, trước quầy lễ tân có một bảng đen lớn, phía trên ghi thời gian nhà ăn cung cấp buffet, lúc này vừa đúng giờ cơm, mọi người đều đói bụng, vì thế cùng nhau đến nhà ăn.

Buffet nhà ăn cung cấp không tệ lắm. Lấy một miếng bít tết, mỳ ý và trái cây, Đoạn Dịch bưng mâm đồ ăn tìm bừa một chỗ ngồi xuống.

Ăn một miếng bít tết, anh mới rảnh nhìn tình hình nhà ăn, anh nhận ra không khí giữa các người chơi đã xảy ra biến hóa vi diệu. Hai cô bạn thân số 4 và số 6 thế mà tách nhau ra ngồi, hơn nữa chỗ ngồi cách nhau cực kỳ xa.

Nhìn thấu nhưng không nói toạc, Đoạn Dịch nhướng mày, cúi đầu ăn thêm một miếng bò bít tết.

Nuốt miếng thịt bò xuống bụng, một người đi tới trước mặt anh, là Lâm Nhạc Xuyên.

Ngước mắt liếc hắn một cái, Đoạn Dịch nói: "Tôi ở phòng 207. Khuya rồi nói, hiện tại ăn cơm trước."

Lâm Nhạc Xuyên bưng mâm đồ ăn gật đầu, đi đến bàn bên cạnh, không quấy rầy Đoạn Dịch.

Buổi tối 10 giờ, Đoạn Dịch tắm rửa xong, nằm trên giường lớn nhắm mắt dưỡng thần.

Tiếng gõ cửa vang lên, đoán người tới là Lâm Nhạc Xuyên. Đoạn Dịch ngồi dậy đi mở cửa, quả nhiên hắn đang đứng ngoài cửa, tay cầm một chai rượu vang.

Mời hắn vào phòng, Đoạn Dịch tìm dụng cụ mở nắp rượu, lại tìm hai cái ly rót rượu.

Xong việc anh bưng hai ly rượu vang đỏ đi tới chỗ cửa sổ sát đất, phát hiện Lâm Nhạc Xuyên đã ngồi xuống cạnh cửa sổ.

Hắn mặc một chiếc áo hoodie màu đen có mũ. Không biết vì sao hắn lại đội mũ áo hoodie, cả khuôn mặt bị bóng mũ che khuất, nhìn chả khác gì nhóc thiếu niên bất lương.

Bóng đen che khuất ngũ quan tinh xảo của hắn, thứ duy nhất anh nhìn thấy là cặp mắt sáng.

Lâm Nhạc Xuyên sở hữu đôi mắt rất đẹp, có điểm giống mắt đào hoa, đuôi mắt rất dài, đuôi mắt trái có một nốt ruồi nhỏ như một dấu chấm. Nguyên bản nét bút này sẽ tạo thành nét quyết rũ, nhưng đường cong đôi mắt hắn lại thập phần sắc bén, khiến cảm giác này bị hòa tan, chỉ còn dư lại cái đẹp.

Đặt ly rượu lên bàn tròn thủy tinh, Đoạn Dịch ngồi xuống đối diện hắn. "Rượu đêm nay chúng ta uống là rượu thẳng thắn à?"

"Ừm." Lâm Nhạc Xuyên gật đầu.

"Vậy cậu muốn bắt đầu thẳng thắn từ chỗ nào?" Đoạn Dịch hỏi.

Lâm Nhạc Xuyên kéo mũ choàng xuống, cầm ly rượu nhấp một ngụm, nói: "Vậy bắt đầu từ việc tự giới thiệu đi. Để tôi giới thiệu bản thân một chút."

Đôi môi dính chút rượu vang đỏ như nhiễm máu, Lâm Nhạc Xuyên chậm rãi mở miệng: "Tôi 23 tuổi, giới tính nam, độc thân chưa từng yêu đương, tốt nghiệp đại học chuyên ngành phân tích dữ liệu, nhận chức ở một công ty về khoa học kỹ thuật, chức vị là trợ lý của anh..."

"Từ từ," Đoạn Dịch ngắt lời hắn, "Mấy chuyện cậu nói tôi biết rồi."

Lâm Nhạc Xuyên nhàn nhạt nói: "Cũng không hẳn vậy."

Nghĩ đến câu "độc thân chưa từng yêu đương", Đoạn Dịch nói: "Ờ, nhưng sinh hoạt tình cảm của cậu tôi không có hứng thú. Cậu có thể nói thẳng trọng điểm."

Tạm dừng một lát, nhìn thẳng vào mắt Đoạn Dịch, Lâm Nhạc Xuyên nói: "Tôi họ Minh, Minh Thiên."