Có một ngày hắn ta lên thuyền cao su xuất phát, phiêu lưu vô mục tiêu.
Ngoài ý muốn, hắn ta đi tới một sông đen. Sau khi vượt qua sông đen, hắn ta tìm được một khu rừng rậm.
Vừa lúc cần bổ sung nước và đồ ăn, Phong Sơn bắt đầu vào rừng tìm đồ ăn và nguồn nước ngọt.
Nhưng trước khi tìm được nhu yếu phẩm, hắn ta tìm thấy một căn nhà.
Trong rừng có người ở?
Mình có thể xin chủ nhà tiếp viện ít đồ không nhỉ?
Ôm ý nghĩ như vậy, Phong Sơn tiến lên gõ cửa.
Không có ai mở cửa, hắn ta lớn mật đẩy cửa nhà.
Ngay lúc đấy, hắn ta nghe được một thanh âm nói với mình: "Cuối cùng cũng có người tìm thấy ta. Người có duyên, để cảm ơn vì đã thả ta ra, ta ban cho anh cuộc đời vĩnh sinh. Anh có đồng ý nhận hay không?"
Phong Sơn nhíu mày: "Tôi không có hứng thú bất tử."
Thanh âm kia tò mò hỏi: "Vậy anh có hứng thú với thứ gì?"
Phong Sơn cảm thấy mình đã gặp thần linh, vì thế nói: "Tôi... Tôi thích Hoa Hồng. Cô ấy là một ca sĩ! Tôi thích cô ấy lắm! Tuy rằng... tuy cô không nổi tiếng, nhưng tôi và cô ấy khác nhau một trời một vực, tôi cũng không có hy vọng chiếm được cô ấy."
Giọng nói kia có chút hận sắt không thành thép, nói: "Anh là đồ đàn ông không có tiền đồ! Đàn bà là sinh vật đáng sợ nhất trên đời. Năm xưa một người đàn bà đã reo rắc tai họa cho nhân gian các anh. Anh có biết nếu tiếp cận Hoa Hồng, anh sẽ có kết cục gì không?"
"Tôi... Tôi không biết. Cô ấy tốt lắm. Cô ấy là người con gái tốt nhất trên đời. Tôi ngưỡng mộ cô ấy, tôi yêu cô ấy!" Phong Sơn nói.
Giọng nói kia lại nói: "Anh ra ngoài nhìn xem, ta đã khắc xong bia mộ cho anh."
"Mộ của tôi? Rủa tôi đấy à?"
Phong Sơn nói xong liền đi ra cửa, nhìn bia đá ngoài cửa bị khắc một hàng chữ: "Một người đàn ông đã chết, một người đàn ông không tiền đồ, lười chôn hắn vào mộ phần. Đầu lăn xuống gầm giường, tứ chi tán loạn trong nhà."
Phong Sơn có hơi sốt ruột: "Ý gì thế hả?"
"Ý của ta là, nếu anh cố gắng tiếp cận Hoa Hồng, đây sẽ là kết cục của anh. Cô ta sẽ khiến anh chết trong nhà này. Hơn nữa không phải kiểu chết tử tế gì đâu. Anh sẽ bị cắt tay, chân, thậm chí đầu, cơ thể anh bị tách rời, chết cực kỳ thảm!"
Phong Sơn cả giận nói: "Không thể nào, Hoa Hồng không phải người như vậy! Cô ấy vô cùng thiện lương! Tôi đã nhìn cô ấy đam mê ca nhạc nhiều năm, tôi biết rõ!"
Thanh âm thần bí cười hai tiếng: "Chúng ta cược đi."
Phong Sơn: "Cược gì?"
Thanh âm kia nói: "Ta có thể thực hiện tâm nguyện của anh, cũng ban cho anh sức mạnh mê hoặc nhân tâm. Anh mang sức mạng của ta rời nơi này trở về nhân gian, rải tin đồn về một căn nhà có thể thực hiện điều ước, người bị cám dỗ sẽ lục tục đến đây."
"Đúng rồi, khi nào về, anh hãy tìm một người chèo thuyền chở anh về rừng. Sông đen không phải khi nào cũng chảy yên ả. Ngày thường sẽ nổi sóng gió, nuốt chửng những con thuyền đi qua. Bí mật này, anh có thể nói cho người chèo thuyền."
"Sức mạnh của ta hữu hạn. Nếu có quá nhiều người tìm đến đây, tìm ta ước nguyện, ta sợ mình lo liệu không nổi nha!"
Phong Sơn nghi hoặc: "Thế thì liên quan gì Hoa Hồng? Chúng ta cược cái gì?"
"Anh đừng vội. Hãy rải tin đồn về Nhà Tâm Nguyện ra ngoài, thông báo khắp nơi, Hoa Hồng cũng sẽ nghe được. Không phải anh nói cô ta không nổi tiếng à? Chắc chắn cô ta sẽ muốn tìm tới đây ước nguyện, ước mình được nổi tiếng, trở thành ca sĩ mà mọi người đều thích. Đứa trẻ ngoan, buông tay mà làm. Không ai có thể tránh được sức dụ hoặc này, cô ta sẽ đến."
"Chờ đến khi cô ta vào đây, thấy ta có thể thực hiện điều ước, cô ta sẽ cảm ơn anh, cũng chịu ở bên anh. Mà đến lúc đó, chính là lúc chúng ta chứng kiến kết quả đánh cược. Nếu anh thua, ta sẽ đòi anh một cái giá lớn."
"Nếu tôi thua, tôi sẽ trả giá cái gì?"
"Nếu anh thua, ta ban cho anh sự vĩnh sinh, anh vĩnh viễn lưu lại nơi này cùng ta, trở thành người canh gác. Nếu ta thua, anh sẽ được như ý nguyện có được tình yêu Hoa Hồng. Thế nào? Có dám đánh cược hay không?"
"Tôi cược. Tôi sẽ không thua. Tôi sẽ làm Hoa Hồng tin rằng, tôi là người yêu cô ấy nhất trên đời này. Cô ấy thấy tôi trả giá, nhất định sẽ yêu tôi, cùng tôi bên nhau cả đời! Cô ấy sẽ không giết tôi!"
Một năm sau.
Phong Sơn trở lại nơi này, phẫn nộ chất vấn: "Ông gạt tôi! Tôi rải rác tin tức nhà nhỏ có thể thực hiện hứa nguyện nơi nơi. Nhưng Hoa Hồng không có tới. Cái sức mạnh mê hoặc của ông toàn là gạt người!"
"Đương nhiên ta không lừa anh. Chẳng qua một mình anh truyền bá sức lực hữu hạn, Hoa Hồng nào có thể biết chuyện nhanh như vậy. Nếu anh thật sự thích cô ta, mà cô ta là nhân vật công chúng, anh hỏi thăm hướng đi của cô ta, chắc là không khó nhỉ?"
"Anh hãy tin tưởng sức mạnh của ta. Chỉ cần anh gặp được cô ta, nói một lời với cô ta, cô ta liền tin tưởng anh. Chỉ cần anh mở miệng, cô ta nghe xong nhất định liền tới nhà nhỏ. Chẳng ai có thể kháng cự sức mạnh "hy vọng". Ta có thể mang đến hy vọng cho cô ta."
Nửa năm sau, Phong Sơn được như ý nguyện.
Thời điểm hắn ta vào nhà nhỏ, bộ dạng rất là vui mừng. Bởi vì Hoa Hồng không chỉ tới, khi cô ta vào nhà nhỏ, ước được uống một ly cà phê, trong nhà quả nhiên xuất hiện một ly cà phê. Cô ta đã tin rằng nhà nhỏ có thể thực hiện tâm nguyện của người ước.
Cô dùng sức ôm Phong Sơn, cũng hôn môi hôn mặt hắn ta.
Phong Sơn được hôn đến lâng lâng, cực kỳ hạnh phúc, thế nên khi cần trả giá 20 năm tuổi thọ vì Hoa Hồng, hắn ta không chút do dự.
Lúc ấy, Hoa Hồng chờ hắn ta ở ngoài nhà.
Phong Sơn vào nhà đối thoại với nhà nhỏ.
"Chậc, cam tâm tình nguyện nộp thọ mệnh cho ta. Không có tiền đồ."
"Tôi chỉ cần cô ấy yêu tôi là tốt rồi!"
"Ta có thể ban cho anh sự vĩnh sinh, lấy mạng của anh thật vô nghĩa. Ta chỉ muốn anh thấy rõ hiện thực. Đứa nhỏ, cô ta nói anh dâng thọ mệnh, tiếp theo thì sao?"
"Tôi sẽ thắng."
Phong Sơn thề son sắt dẫn Hoa Hồng rời đi.
Một năm sau, Hoa Hồng có tâm nguyện mới.
Phong Sơn lại lần nữa trở về nhà nhỏ, trả giá bằng hai tròng mắt.
"Anh thật là ngày càng không tiền đồ, bị người đàn bà ác tâm lừa dối thành như vậy."
"Em ấy thấy tôi trả giá tuổi thọ và hai mắt vì em ấy, em ấy sẽ cảm động!"
"Cảm động cái rắm."
"Ông là thần, ông không hiểu tình yêu. Tôi sẽ dùng hành động thực tế thuyết phục ông."
Mà lúc này đây, Phong Sơn lại tới nữa. Hắn ta để nhà nhỏ cắt hai tai mình.
Hắn ta trở nên già nua, vừa điếc vừa mù.
Đã trả giá nhiều như vậy, Hoa Hồng đã đủ cảm động? Em ấy sẽ thật lòng yêu mình?
Vì thế, Phong Sơn đi đến trước mặt Hoa Hồng hỏi cô ta, nếu nhà nhỏ đòi tay, chân, thậm chí là tình yêu, cô có còn muốn mình trao đổi hay không.
Như nhà nhỏ dự đoán từ trước, Hoa Hồng vì mộng tưởng bản thân, có thể từ bỏ tứ chi Phong Sơn, bao gồm cả tình yêu.
Phong Sơn tặng Hoa Hồng điều ước, nhưng Hoa Hồng "tách rời" hắn ta từng chút một.
Lời tiên đoán từ nhà nhỏ đang chậm rãi ứng nghiệm.
Nếu tiếp tục vô điều kiện đồng ý yêu cầu của Hoa Hồng, Phong Sơn phát hiện có lẽ mình sẽ hiến tế toàn bộ đầu và tứ chi tại nhà nhỏ, hoặc nói là hiến tế cho mộng tưởng của Hoa Hồng.
Mà đáng sợ nhất là, Phong Sơn nhận ra chỉ một mình mình coi tình yêu của họ là điều cao thượng. Còn trong mắt Hoa Hồng, nó chỉ là một điều kiện trao đổi, căn bản không đáng giá nhắc tới.
Hắn ta có thể hiến tế đầu mình thậm chí là cả cơ thể, nhưng hắn ta không thể chịu nổi, tình yêu trân quý trong mắt mình bị Hoa Hồng đạp xuống bùn.
Lần cuối cùng đi vào nhà nhỏ, Phong Sơn không thể không thừa nhận. "Tôi thua. Đã đánh cược thì phải chịu thua."
Nhà nhỏ vui mừng mà nói: "Tốt. Hiện tại ta đây ban cho anh sự vĩnh sinh, để anh trở thành một bộ phận của nhà nhỏ. Để cảm ơn anh, ta ban cho anh một điều ước. Anh muốn gì?"
"Tôi... Tôi muốn mạng Hoa Hồng. Tôi muốn em ấy vĩnh viễn ở lại nơi này cùng tôi."
Đến đây, Phong Sơn biến mất, hòa thành một phần của nhà nhỏ.
Cùng thời gian đó, Hoa Hồng cũng chết.
"Ha ha ha... Quá hợp ý ta. Cam tâm tình nguyện hiến dâng linh hồn cho ta, quả nhiên là nguồn sức mạnh thuần túy nhất cường đại nhất!"
"Ta quá vừa lòng! Hoa Hồng đương nhiên có thể lưu lại. Hương vị linh hồn cô ta, tuy rằng không bằng linh hồn anh cam nguyện lưu lại, nhưng có chút ít còn hơn không."
"Ồ, sức mạnh của ta tăng lên một ít."
"Quả nhiên, trên đời này khó lấy nhất chính là bốn chữ "cam tâm tình nguyện". Linh hồn cam nguyện ở lại ăn quá ngon, đây mới là món quà khó được nhất trên đời này. Hy vọng rồi tuyệt vọng... Đúng là tiết mục xem trăm lần không chán!"
·
Giờ phút này, trước nhà nhỏ.
Bốn người chơi trả tấm bia đá về chỗ cũ, câu ca dao lại xuất hiện ở mặt trên.
Ánh mặt trời chiếu vào bia đá khiến nó phản quang loá mắt dị thường. Nó như một ngôi mộ, lại như lời tiên đoán tà ác, tràn ngập tác dụng mê hoặc nhân tâm.
Nghe Bạch Lập Huy nói xong, Đoạn Dịch mở miệng nói: "Sau khi Phong Sơn trở về nhà nhỏ, cũng chính là chiếc hộp Pandora, các người chơi bắt đầu xuất hiện tình trạng chìm vào ảo giác. Nghĩa là sức mạnh nhà nhỏ được tăng cường. Có lẽ Phong Sơn chính là hóa thân nhà nhỏ, hoặc một bộ phận của nhà nhỏ. Khi hắn ta trở về, nhà nhỏ được tăng thêm sức mạnh."
"Nhà nhỏ mạnh lên, tương ứng, người chơi cũng càng dễ gặp nguy hiểm. Chúng ta phải mau tìm cách vượt ải."
"Nhưng Bạch Lập Huy nói đúng. Chỉ sợ chúng ta không thể nhốt "hy vọng" lại, phải nghĩ cách khác."
"Ở phó bản trước, chúng ta là nhà ngoại cảm, tốt xấu gì cũng có năng lực xuyên qua thời không. Nhưng thầy đuổi ma chỉ là một hư danh. Chúng ta được Dung Dung một người đại diện thiếu năng lực mời tới. Hơn nữa cô ta bị Hoa Hồng lừa, cho rằng nơi này có ma quỷ. Chúng ta là thầy đuổi ma, không được phó bản cấp cho năng lực giả thiết, cũng không có phương pháp nào để thu gom "hy vọng", manh mối lại quay về nhà nhỏ..."
Suy nghĩ một hồi, Đoạn Dịch nhăn chặt mày.
"Từ đầu tới giờ manh mối rõ ràng nhất có được từ Nhà Tâm Nguyện, chính là ước nguyện. Có phải chúng ta cần thông qua ước nguyện để qua màn?"
Minh Thiên lập tức nghiêm mặt đi đến trước Đoạn Dịch, nắm chặt cánh tay anh. "Ước nguyện phải trả giá đắt. Anh muốn dùng cách ước nguyện để vượt ải? Em không cho."
"Em không cho" ăn nói cái kiểu gì thế hả?
Đoạn Dịch nhìn chằm chằm Minh Thiên, nói: "Tôi không ngu, sẽ không thật sự trả giá. Theo như biểu hiện của Phong Sơn, và mấy câu thương lượng cùng Hoa Hồng, người ước cần trò chuyện với nhà nhỏ trước."
"Tôi tính trao đổi với nhà nhỏ, để xem tôi cần trả giá thế nào. Đương nhiên tôi sẽ không đồng ý trả giá, nhưng khi ước nguyện sẽ có được manh mối quan trọng."
"Được. Nguyện vọng để em ước. Anh ở lại đây." Minh Thiên nói.
"Không được." Đoạn Dịch phản bác, "Cậu bị ảnh hưởng nặng, tôi sợ cậu nói chuyện với nhà nhỏ sẽ xảy ra chuyện."
Minh Thiên không chịu buông tay. "Nhưng để anh ước em cũng không yên tâm."
Đoạn Dịch liếc hắn. "Là ai khen tôi có tố chất tinh thần tốt hả. Ai nói bản thân tâm lý yếu ớt hả."
Minh Thiên: "... Em không yếu ớt, em chỉ có bóng ma tâm lý thôi. Em có thể làm được. Anh tin em đi."
Đoạn Dịch: "Được rồi, cậu đừng nhọc lòng. Chuyện này giao cho tôi. Tôi nói với nó một câu thôi mà."
"Đoạn Dịch, anh nghe em nói..."
"Hửm? Đột nhiên gọi thẳng tên tôi? Không gọi anh nữa?"
Trong lúc hai người lôi kéo, một tiếng gõ cửa truyền đến.
Đoạn Dịch nghiêng đầu, thấy Ổ Quân Lan đứng trước cửa nhà.
"Trong khi hai người giằng co nhau, tôi đã thử thầm ước nguyện, thành công được nhà nhỏ hồi đáp."
Đoạn Dịch, Minh Thiên: "..."
Trong sự im lặng chết chóc, Đoạn Dịch thành khẩn nói: "Khiến cô chê cười rồi."
Ổ Quân Lan liếc tay hai người đang nắm chặt nhau, "chẹp" một tiếng, không trả lời.
Đoạn Dịch hỏi: "Nhà nhỏ nói như thế nào?"
Thu hồi thái độ vui đùa trêu chọc, Ổ Quân Lan trở nên nghiêm túc. "Nhà nhỏ nói, muốn qua ải chỉ có một cách, hiến tế một người chơi. Nó thích linh hồn cam nguyện lưu lại. Nếu tôi giống Phong Sơn nguyện ý ở lại trở thành "canh gác", nó sẽ thả những người khác rời đi."
"Cho nên... Nếu chúng ta muốn rời đi, thì phải để một người chơi ở lại. Đây là bí mật của nhà nhỏ."
Lời của Ổ Quân Lan, làm biểu tình mọi người đều trở nên nghiêm túc nặng nề.
Bạch Lập Huy mềm nhũn chân, trực tiếp quỳ sụp xuống đất.
Sau một hồi, Đoạn Dịch nghiêm mặt. "Phương thức vượt ải không khỏi quá tà ác, trước đây chưa từng gặp qua. Không đúng, đó là bẫy, nhất định là có cách khác. Ma hộp Pandora am hiểu mê hoặc nhân tâm. Chúng ta không thể để nó lừa. Nhất định có thể tìm được biện pháp khác."
Minh Thiên đứng bên cạnh, ánh mắt trở nên lạnh lùng đầy sát khí, đáy mắt lại ẩn ẩn chút đau thương và mờ mịt... Như thể hắn từng trải qua cảnh tượng này.
...đã từng có một lần, có một đám người chơi vì vượt ải, đã chọn một người hiến tế cho phó bản.
Khi bầu không khí ngày càng ngưng trọng, phía nhà cây bỗng truyền đến hai tiếng vang lớn.
Đoạn Dịch sầm mặt, liếc mắt với Minh Thiên, cùng chạy vội về phía nhà cây.
Nửa đường, bọn họ bắt gặp Hứa Nhược Phàm và Doãn Oánh Oánh chạy như điên về phía nhà nhỏ.
"Đã xảy ra chuyện gì?" Đoạn Dịch không khỏi hỏi.
Hứa Nhược Phàm thở hổn hển: "Phòng giam mở cửa! Có người nổi điên, cầm dao đuổi giết chúng tôi!"
Nghe đến đó, trong lòng Đoạn Dịch hoảng hốt.
Chẳng lẽ người chơi trong lao tù cũng có thể ước nguyện?!
Có người ước mở cửa tù giam? Hắn ta đã trao đổi bằng điều kiện gì?