Nhà Tôi Có Chiếc Chăn Thành Tinh

Chương 12: 12



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Translator: Harn
Một ngày trời trong nắng ấm, Chúc Húc đang tắm nắng trên sân thể dục của trường, kể từ sau khi cậu biến thành chăn, cậu trở nên yêu thích việc tắm nắng như thế này.
Ngay lúc cậu dần cảm thấy buồn ngủ dưới ánh mặt trời, một loạt những chiếc xe sang trọng rầm rộ lái vào sân thể dục, một người nom như quản gia mở cửa xe.

Lương Tiêu ăn mặc lộng lẫy, vẻ mặt phân biệt giai cấp xung quanh toàn là đồ nhà quê, một đám vệ sĩ bận đồ đen kín mít bên cạnh lập tức theo sau.
Chỉ thấy Lương Tiêu đưa tay ra hiệu, chúng bảo tiêu ngay tức khắc đi đến trước mặt Chúc Húc đang nằm trên sân thể dục, lễ phép nói: "Phu nhân, tổng tài đến đón ngài về nhà ạ!"
Mẹ ruột, bậy, Mary Sue-Húc thành hiện thực rồi! Ai không biết còn tưởng hôm nay tui đăng cơ luôn á trời.
Đồ sâu ngủ Chúc Húc bị dọa cho chạy mất, cậu truyền tín hiệu cho Lương Tiêu một đống dấu hỏi, nhưng Lương Tiêu lại giống như bị trúng độc vậy, chỉ nhìn cậu với ánh mắt nuông chiều, không nói một lời.
Thấy ngày càng nhiều người vây quanh mình, Chúc Húc không muốn tìm lỗ chui nên toan chuồn đi.

Nhưng vừa mới xoay người, Lương Tiêu đã biến sắc, lôi ra một sợi dây thừng, giống như anh chàng dùng dây thòng lọng bắt ngựa mà bắt cậu lại, kéo một cái đã lôi cậu vào lòng.

Nở nụ cười xấu xa đến gần cậu, "Hòa thượng ngươi muốn chạy đi đâu? Còn không mau đi về thành thân với bổn đại vương!"
Đây là hình ảnh minh họa

Chúc Húc giật mình tỉnh dậy, hóa ra là mơ à, dọa cậu chết khiếp.
Cái giấc mơ gì vậy trời! Các cụ nói ban ngày nghĩ gì, ban đêm mơ cái đó, ban ngày mình có mấy cái suy nghĩ bậy bạ như thế à?
Cậu xoay người muốn đổi tư thế nằm, nhưng sau lưng giống như có một bức tường thịt chặn cậu lại.

Liếc nhìn xuống dưới, cánh tay Lương Tiêu đang quấn chặt quanh người cậu, chẳng trách mơ thấy bị dây thừng trói lại.
Ơ sai sai, rõ ràng tối qua cậu ngủ bên ngoài chăn mà, không lẽ là do cậu tự chui vào?
Chúc Húc cựa quậy, muốn rời khỏi cái ôm của người đàn ông, ai biết được Lương Tiêu còn ôm chặt hơn nữa, dán sát cả người vào, vẫn giữ nguyên cái cằm vùi vào người cậu.

Hơi thở ấm nóng của người đàn ông khiến cậu vô thức gồng cứng cơ thể, bởi vì gồng quá mức, cơ thể cậu run lên.
Cậu chưa bao giờ đến gần ai đến như thế cả, cậu quá xấu hổ cho nên không nhận ra rằng, đối với việc anh dựa sát vào cậu, không cảm thấy phản cảm hay có gì không thích hợp cả.
Cảm giác được nhiệt độ cơ thể của mình lại tăng cao, Chúc Húc lo lắng nhỏ giọng gọi: "Lương Tiêu, anh dậy rồi à?"

Thực ra Lương Tiêu sớm đã tỉnh, nhưng không hề buông Chăn Tinh ra, giữ nguyên khoảng cách với cậu.

Đêm qua anh mơ hồ nhận ra được vì sao bản thân muốn tiếp cận Chúc Húc không nỡ để cậu rời đi.

Anh không xem Chúc Húc là thuốc chữa bệnh mất ngủ, cũng không xem cậu là khách qua đường bèo nước gặp nhau, mà anh muốn cậu ở bên bầu bạn với anh....
Bạn đời sao? Lịch sử hẹn hò của Lương Tiêu là con số không tròn trĩnh, cũng không biết được cảm giác yêu đương của người bình thường rốt cuộc là như thế nào.

Từ khi nhận ra trên đời này đến cha mẹ ruột còn không thương yêu mình, thì anh không còn cảm thấy thích thú với việc gì nữa.
Nghĩ đến đây, cánh tay Lương Tiêu siết chặt hơn, cho dù niềm yêu mến này sau này có trở thành gì đi nữa, nếu đã chọn muốn cậu bầu bạn với mình, thì phải xem đó giống như quyết tâm có được món đồ mình hằng ao ước, chưa đạt được đích đến, tuyệt đối không bỏ cuộc.
Chúc Húc đợi một hồi lâu, thấy Lương Tiêu ở sau lưng không có động tĩnh gì.

Cậu khóc không ra nước mắt nói: "Lương Tiêu, anh nên dậy đi làm đi."
Lúc này Lương Tiêu mới chầm chậm mở mắt, giả bộ như vừa mới tỉnh ngủ, giọng nói hơi khàn nói: "Chủ nhật được nghỉ." Tay vẫn để trên người cậu như cũ.
Đồ tư bản đáng ghét!
Chúc Húc vốn tưởng rằng Lương Tiêu tỉnh dậy sẽ buông cậu ra, thấy anh không có động tác gì tiếp theo, chỉ có thể dùng góc chăn đẩy cánh tay anh ra, nhỏ giọng nói: "Chặt quá, anh thả lỏng tay ra xíu được không."
Lương Tiêu thành thực dịch cánh tay phải trên người cậu ra, nhưng tay trái vẫn đè trên chăn như cũ, Chăn Tinh vẫn không thể thoát khỏi bên trong chiếc chăn nóng hầm hập.
Chúc Húc chỉ có thể xoay người lại, đành nói: "Anh không đi làm, cũng không ăn cơm sao? Ngủ sớm dậy sớm mới tốt cho sức khỏe, dậy nhanh đi."
Chúc Húc đang tuổi thanh niên rực rỡ, chất giọng sáng rõ.

Giọng điệu bất đắc dĩ cộng thêm câu cuối kéo dài ra nghe như đang làm nũng.
Lương Tiêu nghe giọng nói ngày càng ấm áp của Chúc Húc từ bên trong chăn, cúi đầu nhìn Chăn Tinh đang nằm trong lòng.

Tuy rằng Chúc Húc vẫn còn đang ở trong hình dạng Chăn Tinh, hai ngươi mới có lý do ở chung, cho dù có tiếp xúc thân mật đi nữa cũng không khiến cậu bài xích.

Nhưng lúc này Lương Tiêu lại rất muốn nhìn thấy biểu cảm của Chúc Húc khi hai người thân mật như thế này, cậu sẽ buồn phiền hay ngại ngùng, chau mày hay dẩu môi đây nhỉ.


Anh muốn nhìn thấy Chúc Húc nằm trên giường bệnh kia mở mắt ra, đôi mắt sáng lấp lánh đến nhường nào chỉ chứa mỗi hình bóng anh mà thôi.
Chúc Húc thấy anh nửa ngày không trả lời, đánh bạo giơ góc chăn lên chọt chọt má anh, "Sao anh không nói gì?"
Lương Tiêu hoàn hồn, nắm lấy tay của Chăn Tinh, dịu dàng nói: "Dậy giờ đây."
Sau đó anh ngồi dậy, kéo chăn ra giúp Chúc Húc, để cậu ngồi trên giường chờ mình.

Tắm rửa nhanh chóng xong, thì ôm Chúc Húc lên rồi đi xuống lầu.
Dưới lầu, Lương Tiêu làm món sandwich đơn giản để lấp đầy bụng, Chúc Húc thì ngồi bên cạnh ngưỡng mộ nhìn anh.

Đây chính là thói quen khó bỏ của một đứa ham ăn, cho dù cơ thể không có cảm giác đói, thì sâu tận tâm hồn vẫn ham muốn ăn uống.
Ăn bữa sáng xong, Lương Tiêu ôm Chúc Húc lên thư phòng, Chúc Húc lấy làm lạ hỏi: "Anh đưa tôi lên đây làm gì?"
Lương Tiêu đặt cậu lên ghế sô pha, "Đợi chút đã." Sau đó đi khỏi phòng.
Chưa được một lúc, anh đã trở lại, trong tay còn cầm một túi giấy, Lương Tiêu lấy đồ trong túi ra đưa cho Chúc Húc, "Xem thử có dùng được không."
Chúc Húc nghi ngờ đưa tay nhận đồ nhìn xem, là một bảng điện tử dùng để vẽ, bấy giờ mới nhớ ra hôm qua cậu nói muốn luyện tay.
"Thế này thì không lo bị dính màu lên người." Lương Tiêu ngồi bên cạnh cậu nói.
Hôm qua cậu chỉ thuận miệng nhắc đến mà thôi, không nghĩ đến bây giờ cậu không có tay không thể nào vẽ được, không ngờ Lương Tiêu lại để ý chuyện này.
Lương Tiêu để máy tính bên cạnh cậu, "Tôi không am hiểu hội họa, chỉ có thể mua loại người ta gợi ý, cậu thử xem có dùng được không, nếu dùng không được ngày mai đi đổi."
Đối diện với ánh nhìn nghiêm túc của Lương Tiêu, cậu thực sự cảm thấy Lương Tiêu là người rất tốt, chỗ nào cũng tốt hết á, trong lòng kích động, buột miệng nói: "Được! Chắc chắn tôi sẽ vẽ một tấm thật đẹp tặng anh."
Ánh mắt Lương Tiêu dịu dàng, khóe miệng khẽ cong, "Ừ."
"Vẽ ở đây không làm phiền đến anh chứ? Hay là tôi ra ngoài ban công vẽ nhé." Chúc Húc ôm máy tính muốn đứng dậy.
Lương Tiêu đưa tay ra ấn cậu xuống, "Không đâu.

Cứ vẽ ở đây đi." Đương nhiên đây là ý đồ của anh, muốn để cho cậu ở cạnh anh, muốn Chúc Húc luôn xuất hiện ở nơi anh có thể nhìn thấy.
Sau đó anh đứng dậy ra ngoài bưng một chiếc bàn sách nhỏ vào, để ở trước sô pha.


"Cao ngang chừng này vừa rồi chứ?"
"Vừa rồi." Chúc Húc ngại ngùng gật đầu.
Sắp xếp ổn thỏa cho Chúc Húc xong, thì Lương Tiêu ngồi vào trước máy tính, tâm trạng khoan khái bắt đầu miệt mài làm việc.
Mà bên kia, Chúc Húc nói khoác xong, mới nhận ra được mình vừa đào hố tự chôn mình.

Cậu không có tay, chỉ có góc chăn thì vẽ kiểu gì bây giờ.
Cậu đau khổ bỏ bảng điện tử và máy tính lên bàn.

Bật máy tính lên, mở phần mềm vẽ, kết nối với bảng điện tử, bắt đầu câm nín với màn hình máy tính.
Lỡ gáy sớm mất rồi, không chưng màn thầu cũng phải tranh khẩu khí*,quyết chí ắt làm nên.
*不蒸馒头也要争口气 - ý chỉ làm người là phải có ý chí vươn lên, người khác nói bạn không làm được, bạn càng phải làm được.
Chúc Húc hít sâu một hơi, cẩn thận dùng góc chăn từ từ cầm ngòi bút cảm ứng lên, viết tên của mình lên bảng vẽ.
May quá, còn dùng tốt, không có xấu như cậu nghĩ.

Có lẽ là bởi vì gần đây không điều khiển cơ thể này đã tương đối thuần thục, không còn cảm giác bị bủn rủn như lúc trước nữa.
Chúc Húc xóa chữ vừa viết đi, bắt đầu suy nghĩ phải vẽ cái gì.

Vừa nghiêng đầu, đã đối mặt với Lương Tiêu đang nghiêm túc làm việc.
Chẳng trách người ta nói đàn ông lúc làm việc là đẹp trai nhất mà, dù cho bây giờ anh không mặc vest cũng chẳng thắt cà vạt, chỉ cần mặc một bộ đồ bộ màu tím cũng phơi bày được khí chất cao quý ấy.
Ánh nắng chói chang xuyên qua cửa sổ thủy tinh, chiếu lên người Lương Tiêu, hình như đã làm dịu đi vẻ lạnh lùng của ngày thường, từ góc nhìn của Chúc Húc, lúc này anh ấm áp đến lạ.
Thực ra, bây giờ tâm trạng của Lương Tiêu rất tốt, nói đúng hơn là ngày càng tốt.

Anh ngẩng đầu nhìn Chúc Húc, phát hiện ra hình như cậu đang ngây như phỗng, cũng không lên tiếng quấy rầy cậu.

Hai người họ cứ ở chung với nhau như vậy, không ai làm phiền ai.
Kể từ khi gặp được Chúc Húc, chiếc máy lạnh Lương Tiêu lúc mỗi khi ở nhà hình như thường xuyên gặp trục trặc hẳn, không những lúc lạnh lúc không mà thậm chí còn hóa thân thành mặt trời nhỏ, khiến cho nhiệt độ cơ thể của Chúc Húc cũng tăng lên theo..←_←
Nếu như là tranh tặng Lương Tiêu, hay là vẽ Lương Tiêu đi nhỉ.

Chúc Húc tỉnh táo lại, cầm bút điện tử bắt đầu phiêu theo linh cảm.
Một người một chăn cứ như vậy, dưới bầu không khí vừa yên tĩnh lại ăn ý, mỗi người tự làm việc riêng của mình.

Ánh nắng bên ngoài cửa sổ ngày càng chói mắt, Lương Tiêu cũng rời mắt khỏi màn hình, xoa xoa trán, ngẩng đầu nhìn Chúc Húc.

Thấy cậu đang vùi đầu viết viết vẽ vẽ, yên lặng ngồi ở đó, ngồi nhìn Chăn Tinh vừa tỉ mỉ vừa chăm chút cầm bút vẽ từng nét, trong mắt anh tràn ngập sự dịu dàng.
Xuyên qua Chăn Tinh, anh như có thể thấy được dáng vẻ của Chúc Húc lúc yên lặng ngồi vẽ trong phòng học.

Anh có thể tưởng tượng ra, biểu cảm nghiêm túc trên gương mặt tuấn tú của Chúc Húc, có lẽ cậu đang cười, dù sao đi nữa thì cậu thích vẽ đến thế mà.
Lông mi cong nhẹ, vẻ mặt chăm chú, có thể dễ dàng thấy cậu yêu thích nó đến nhường nào.

Nếu như em ấy cũng nhìn mình như vậy....
Bỗng nhiên Lương Tiêu sững ra, bây giờ nghĩ đến mấy chuyện này là vô ích, nhưng chắc chắn sẽ có một ngày, anh sẽ có được thứ mình muốn.
Nhìn qua đồng hồ, đã là buổi trưa.

Chúc Húc chìm đắm trong hội họa đến quên cả thời gian, cho nên không nhớ đến việc nhắc Lương Tiêu ăn cơm.
Lương Tiêu đợi thêm một lát, thấy Chúc Húc vẫn không hề có ý định ngẩng đầu, không muốn quấy rầy Chúc Húc nên anh đành rời khỏi thư phòng một mình.

Anh giống như một chú chó bự chản nản ũ rũ bởi vì không được chủ nhân để mắt đến.
Cỡ một tiếng sau, Lương Tiêu ăn cơm xong mới quay về thư phòng, anh tiện tay đóng cửa thư phòng lại.

Bởi vì bảo mẫu mới tuyển đã đến, đang ở dưới lầu, lát nữa sẽ lên quét dọn vệ sinh lầu trên.
Tiếng đóng cửa làm Chúc Húc giật mình, cậu vừa quay đầu đã nhìn thấy Lương Tiêu đang đi về phía cậu, "Anh...!bận việc xong rồi sao?" Vừa nói vừa dùng cơ thể che khuất màn hình.
Không biết vì sao, cậu rất ngại khi để cho Lương Tiêu nhìn thấy tác phẩm chưa hoàn thành, có thể là do sợ Lương Tiêu không thích, cũng có thể là sợ Lương Tiêu cảm thấy cậu vẽ xấu.

Mặc dù cậu bây giờ vẽ không được đẹp lắm, nhưng cậu vẫn muốn đưa cho Lương Tiêu bức tranh hoàn thiện nhất.
Hình như Lương Tiêu cũng nhìn ra được ý đồ của cậu, rất hiểu ý dời mắt đi, nhìn sang Chúc Húc hỏi, "Không mệt sao? Nghỉ một lát đã."
Chúc Húc lắc đầu, "Không mệt, tôi muốn vẽ xong hết rồi mới nghỉ, để xong cho sớm rồi đưa cho anh."
Lương Tiêu suýt nữa không kiềm được niềm vui sướng trong tim, trong đôi mắt ánh lên ý cười, "Được, thấy mệt thì nhớ nghỉ ngơi."
Chúc Húc gật đầu với anh, Lương Tiêu mới xoay người về lại bàn làm việc, nhìn Chúc Húc tiếp tục đắm chìm trong vẽ vời thêm một lần nữa, mới mở máy tính ra bắt đầu làm việc lại từ đầu.

Đến bản thân anh cũng không nhìn ra được, nụ cười trên môi anh, cảm xúc sung sướng, những điều này đều cho thấy rằng anh đã không còn cô đơn một mình như trong quá khứ nữa..