Nhà Tôi Thật Sự Có Mỏ Vàng

Chương 45



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Dung Dung mấp máy môi, cuối cùng chỉ lí nhí nói cảm ơn.

“Hạng người này thiếu thứ gì sẽ khoe thứ đó, bản thân càng không có thứ gì sẽ càng ghen tị người khác có thứ đó.” Bà Lộ Thư Nhã nhún vai bó tay, “Trước đây thấy mấy tấm hình cô ta đăng lên Weibo hơi quen mặt, bảo bố Đỗ Đỗ điều tra thử là biết ngay lai lịch như thế nào.”

Không ngờ chuyện này cũng có sự hỗ trợ của chú Thẩm.

Quả thật Dung Dung rất tò mò về bố của Thẩm Độ, nhưng trước giờ đều chỉ biết chi tiết có liên quan đến ông ấy từ miệng của Thẩm Độ và dì, vẫn chưa có cơ hội gặp mặt.

Bà Lộ Thư Nhã chuyển sang cười nói: “Nhắc tới chuyện này cũng thật khéo, bây giờ con cứ đợi người phụ nữ kia xin lỗi con đi.”

“Chẳng phải lúc nãy cô ta đã xin lỗi rồi sao?”

“Xin lỗi riêng sao được? Mấy câu chửi mắng con dưới bài viết Weibo của con đều là công khai, vì vậy nếu xin lỗi cũng phải là công khai xin lỗi.” Vẻ mặt của bà Lộ Thư Nhã rất tức tối bất bình, giống như người bị chửi mắng là bà, “Sau này nếu có ai dám bắt nạt con nữa cứ nói với dì, con không tiện ra mặt thì để dì trút giận cho con.”

Nói xong, bà còn nhíu mày với Dung Dung, bày tỏ thái độ của mình.

Dung Dung mím môi cười, hàng mi rủ xuống, gật đầu một cách thận trọng và dứt khoát, giọng hơi run, “Con thật sự không biết phải cảm ơn dì như thế nào.”

“Nếu con muốn cảm ơn dì thì hãy chăm sóc tốt Đỗ Đỗ giúp dì.” Bà Lộ Thư Nhã lén lút liếc nhìn Thẩm Độ vẫn luôn đứng lặng thinh một bên, bộ dạng nghiêm chỉnh như bà mẹ hiền, thở dài nói: “Nó làm việc ở thành phố Thanh Hà một mình, bình thường không có ai quan tâm đến nó. Chẳng ai biết nó có ăn đủ một ngày ba bữa không, có ngủ đúng giờ, dậy đúng giấc không. Dì và bố Đỗ Đỗ ở xa, mỗi lần muốn gặp nó còn phải giả vờ bị bệnh, thế mà nó lại còn trách móc chúng ta. Dung Dung, con phán xét công bằng cho dì xem thằng nhóc Đỗ Đỗ này có lương tâm không?”

Lúc này trong đầu Dung Dung đều là những câu thành ngữ tràn đầy tinh thần, đức tính tốt đẹp truyền thống của dân tộc Trung Hoa như “Đền ơn đáp nghĩa”, “Nhận ân một giọt báo ân một dòng”, “Kết cỏ ngậm vành”. Bà Lộ Thư Nhã nói cái gì, cô chỉ biết gật đầu theo.

Vì vậy sau khi nhận được ánh mắt có vẻ oán trách của bà Lộ Thư Nhã, cô lập tức gật đầu nói phải, “Đúng là không có lương tâm.”

Bà Lộ Thư Nhã được đà lấn tới, tiếp tục càm ràm: “Haiz, thậm chí Đỗ Đỗ nhà dì tuyển trợ lý cũng là đực rựa, con nói xem đàn ông sao có thể cẩn thận như phụ nữ? Làm gì hiểu chuyện hơn phụ nữ? Nếu bị bệnh hay bị sốt, trợ lý của nó có thể chăm sóc chu đáo cho Đỗ Đỗ nhà dì không? Dung Dung, con nói xem đúng không?”

Dung Dung: “Vâng, đúng vậy.”

“Đỗ Đỗ nhà dì cũng chẳng quen với bạn nữ giới nào, dì xin nhờ con giúp một chuyện. Bình thường con hãy chú ý tới Đỗ Đỗ nhiều hơn giúp dì, ngoài việc giám sát công việc của nó còn phải chú ý tới nghỉ ngơi và thư giãn, đừng có suốt ngày chỉ biết vùi đầu vào công việc. Nó hơi lười biếng chút cũng chả sao, dù gì đến lúc đó tài sản của bố Đỗ Đỗ đều là của nó mà.” Bà Lộ Thư Nhã thành khẩn nắm tay của Dung Dung, tha thiết nói: “Đồng ý với dì được không? Dung Dung?”

Bị ánh mắt của bà Lộ Thư Nhã tấn công tuyến phòng thủ, Dung Dung nhất thời không kịp tiêu hóa hết vô số logic góc chết trong chuỗi lời nói, gật đầu lia lịa, “Dì cứ yên tâm.”

Bà Lộ Thư Nhã nhất thời cười tươi, “Dung Dung, cảm ơn con.”

“Không có gì ạ.”

Thẩm Độ bên cạnh biết mình đã bị bán, nhưng trong lòng không hề nao núng, thậm chí còn hơi buồn cười. Anh nhìn hai người phụ nữ trước mặt đã đạt được liên minh chung nhận thức trong vài phút ngắn ngủi.

“Được rồi, giờ đây dì đã trút được gánh nặng trong lòng rồi.” Bà Lộ Thư Nhã thở dài, “Chuyến đi đến thành phố Thanh Hà không uổng công.”

Nói xong, bà lại nhìn về phía Thẩm Độ, “Đỗ Đỗ, sắp xếp cho mẹ đi. Hai ngày nữa mẹ sẽ về Thâm Quyến.”

Giọng của Dung Dung có chút không nỡ, “Dì về gấp vậy?”

“Dì đã đi nhiều ngày rồi, ở lại nữa bố Đỗ Đỗ sẽ giận dì.” Bà Lộ Thư Nhã cười ha ha, “Nếu con muốn gặp dì thì có thể đến Thâm Quyến bất cứ lúc nào, bao ăn bao ở, con không cần lo lắng gì cả.”

Dung Dung gật đầu, “Con nhất định sẽ đến thăm dì.”

“Khi nào con đến, dì sẽ giới thiệu với bố Đỗ Đỗ.” Bà Lộ Thư Nhã giơ tay lên sờ má cô bé, ánh mắt dịu dàng, “Dung Dung của chúng ta rất xinh, chắc chắn bố Đỗ Đỗ sẽ thích con. À không, phải nói là họ hàng nhà chúng ta đều sẽ thích con.”

Dung Dung vẫn giữ nụ cười trên môi, chẳng qua không hiểu tại sao đột nhiên lại nhắc đến họ hàng.

Bà Lộ Thư Nhã “À” lên, tự chọn xong ngày cho cô, “Hay là Tết đến Thâm Quyến chơi với Đỗ Đỗ đi. Tết ở Thâm Quyến chẳng khi nào đìu hiu, vừa khéo con chúc Tết chúng ta, đến lúc đó chúng ta sẽ lì xì cho con.”

Càng nghe càng cảm thấy không được bình thường.

Cuối cùng vẫn là Thẩm Độ hắng giọng, lên tiếng cắt ngang sự sắp xếp trong đầu bà Lộ Thư Nhã: “Chuyện này đến lúc đó nói sau.”

Bà Lộ Thư Nhã trừng mắt với Thẩm Độ, vẻ mặt như hận không thể rèn sắt thành thép.

Lát nữa Dung Dung còn một sự kiện phải lên sân khấu, trò chuyện thêm một lát rồi chuẩn bị rời đi.

Thẩm Độ và cô cùng rời khỏi phòng khách VIP.

Sau khi cửa phòng được đóng lại, bà Lộ Thư Nhã mới cười thở dài.

Đúng là một cô bé đơn thuần.

Bà lấy điện thoại ra gọi cho bố Đỗ Đỗ.

Sau vài tiếng bíp, một giọng nam trầm mạnh mẽ truyền đến từ đầu dây bên kia, “Đã giải quyết xong chưa?”

“Cảm ơn bố Đỗ Đỗ giúp đỡ.” Bà Lộ Thư Nhã ngồi trên ghế sô pha, điều chỉnh một tư thế ngồi thoải mái hơn rồi nói tiếp: “Không ngoài dự liệu, Tết năm nay anh có thể gặp mặt cô bé.”

Bố Đỗ Đỗ thở dài, “Cho anh xem hình trước không được à?”

Bà Lộ Thư Nhã nghiêm khắc từ chối: “Không được, cô bé xinh hơn trong hình rất nhiều, xem hình làm gì?”

“Được rồi.”

Thấy bố Đỗ Đỗ thỏa hiệp, bà Lộ Thư Nhã hài lòng nhoẻn miệng cười, “Đúng rồi, người phụ nữ kia có đi mách lẻo với phó giám đốc cấp dưới gì đó của anh không? Có ảnh hưởng gì tới anh không?”

Bên kia khẽ cười, “Cuối cùng không nghĩ tới con trai và cô bé nữa, mà biết lo nghĩ cho chồng em rồi à?”

Bà Lộ Thư Nhã bĩu môi, “Thuận miệng hỏi chút.”

“Trước đó sẵn tiện kiểm tra thử giao dịch tài chính của ông ta, nhưng lại khiến anh có phát hiện bất ngờ.” Bố Đỗ Đỗ tạm dừng, giọng điệu có chút đùa giỡn, “Ngược lại lần này nên cảm ơn cô bé đó.”

Bà Lộ Thư Nhã cười kinh ngạc, thay đổi giọng điệu, “Không cảm ơn em sao?”

“Cảm ơn bà xã.” Giọng của bố Đỗ Đỗ trầm khàn, nói chậm rãi: “Vì vậy mau quay về đi.”

Cúp điện thoại chưa được bao lâu, vệ sĩ đứng trước cửa lại gõ cửa nói có người muốn gặp bà.

“Ai vậy?”

“Người đó nói là người quen cũ trước đây ở Thâm Quyến của bà, họ Tô.”

“Tô?” Bà Lộ Thư Nhã cúi đầu, nghĩ ngợi một lúc, cuối cùng thốt lên: “À, lúc chơi mạt chược có nghe bà Tô nhắc tới. Hình như gần đây con gái bà ấy đang phát triển ở thành phố Thanh Hà.”

Vệ sĩ do dự một lát rồi hỏi: “Vậy bà có gặp không?”

Bà Lộ Thư Nhã lười biếng xua tay, “Không gặp, khô miệng.”

Nghe nói còn học chung trường cấp Ba với Đỗ Đỗ.

Nếu học chung trường cấp Ba với Đỗ Đỗ thì tới gặp mẹ nó làm gì?

***

Lúc Dung Dung quay lại hội trường, chó Lương đang đi tìm cô với vẻ mặt phấn khích.

“Mày đi vệ sinh lâu vậy? Tao còn tưởng mày lọt cầu tiêu rồi chứ.” Chó Lương vội vàng nắm tay cô, ngó ngàng xung quanh, cuối cùng mới thì thầm vào tai cô: “Tao thấy Ôn Hòe An rồi.”

Dung Dung nhướng mày ngạc nhiên, “Anh ta cũng tới à?”

“Ừ, vì vậy đợi sau khi kết thúc sự kiện, mày không cần chở tao về nhà.” Chó Lương cười hì hì, vỗ vai cô, “Tao đang nghĩ thử có cách nào có thể trò chuyện với anh ấy không.”

“Chủ động tấn công vậy?”

Dũng khí hùng hồn nhất thời của chó Lương lại xìu đi, dè dặt hỏi: “Có phải quá chủ động không?”

Dung Dung lắc đầu, “Không có, tao không có ý đó, chỉ là cảm thấy mày tự dưng có dũng khí đó thì hơi ngạc nhiên thôi.”

“Nếu tao dè dặt nữa, chẳng biết hôm nay anh ấy sẽ đưa người phụ nữ nào về nhà đâu.” Chó Lương bất mãn mím môi, bộc lộ ra dáng vẻ thiếu nữ, “Nếu tao có thể ngắm trúng một người đàn ông tốt như vậy, người khác chưa chắc bị đui.”

Ngoài miệng Dung Dung đáp lại, nhưng chính mình rơi vào trầm tư.

“Không nói về tao nữa, rốt cuộc mày và tổng giám đốc Thẩm có tiến triển gì không?” Chó Lương thở dài, nhanh chóng lái sang chuyện khác, “Trước đây hỏi mày cảm thấy anh ta như thế nào, mày vẫn luôn ậm ờ, chẳng lẽ mày không thích anh ta?”

Hai cô gái trẻ trốn ở một góc, ánh đèn sân khấu không chiếu về phía này. Dung Dung vặn vẹo ngón tay, một lúc sau mới khẽ nói: “Không phải.”

Xung quanh quá ồn, chó Lương không nghe rõ, chụm đầu lại gần hỏi lớn: “Mày nói gì?”

“Tao nói…” Dung Dung hít một hơi thật sâu, thoáng lên giọng: “Tao thích anh ấy.”

Vừa nói xong câu đó, cả người cô giống như cọng bún thiu, bỗng chốc xìu đi.

Chó Lương ồ lên đầy ẩn ý, “Cuối cùng thừa nhận rồi. Vậy mày có dự định gì không?”

“Không có.” Dung Dung rụt đầu, chỉ suy nghĩ thuận theo tự nhiên, “Trước mắt cứ vậy đi.”

Chó Lương trợn trừng mắt, “Cô Dung, cô không thể ỷ mình xinh đẹp là có thể ngồi yên một chỗ. Cô có biết người đàn ông mà cô thích là mặt hàng gì không? Cô không thò tay ra, rất nhiều bàn tay tội ác sẽ chầu chực chạm vào người anh ta đấy. Chị gái à, chúng ta phải có chút ý thức về mối nguy hiểm có biết không?”

“Ừm…” Dung Dung bứt rứt, sắc mặt đỏ ửng, “Tao ngại chủ động.”

“Vậy trước hết mày hỏi bóng gió xem anh ta đang nghĩ gì, sau đó lên kế hoạch.” Chó Lương đỡ cằm quan sát cô, chậm rãi nói: “Nhưng mà tao cảm thấy nếu mày chịu mồi chài, chắc là sẽ làm chơi ăn thật.”

Dung Dung: “…”

Chó Lương thấy cô ấy im lặng bèn cho rằng cô ấy đang nghĩ đến khả năng thực hiện cách này, vì vậy vội vàng quạt thêm lửa, “Quả thật nhan sắc thần thánh của mày đã phá vỡ định luật giữa hotgirl mạng và minh tinh có một vách tường đó.”

Dung Dung hơi ngu ngơ, “Hả?”

“Mày không biết á?” Chó Lương lấy điện thoại từ trong túi xách ra đưa cho cô, “Tự xem đi.”

Bài đăng đang hot trên trang chủ diễn đàn.

【Tôi thật sự quỳ lạy trước nhan sắc của Đại Dung Dung. Định luật giữa hotgirl mạng và minh tinh có một vách tường xem như đã bị phá vỡ.】

Ảnh trong thớt là ảnh gốc mới nhất của lễ khai trương TF.

Dân tình hóng hớt đều thích xem ảnh này nhất, phần lớn đều là cười cợt trạng thái xuống dốc của nghệ sĩ, hoặc là chế giễu sự tàn úa của hotgirl mạng.

Vậy mà lần này, định luật hóng chuyện bất biến đã bị phá vỡ.

Trong ảnh gốc, Đại Dung Dung và một nghệ sĩ xếp đứng cạnh nhau, không có dìm dáng, cũng không làm nổi bật góc mặt đẹp nhất.

Cô cứ lặng lẽ đứng đó, nở nụ cười điềm đạm.

Khung xương của Dung Dung vốn dĩ đã nhỏ, nhưng bờ vai lại chuẩn 90 độ. Khi mặc lễ phục trễ vai, nhìn hướng lên trên đường nét bờ vai vuông vức là đường nét góc mặt xinh đẹp và chiếc cổ thiên nga thon thả.

Cho dù bộ lễ phục rườm rà này cần cơ thể chống đỡ, cô vẫn có thể kiểm soát hoàn hảo.

Dưới ống kính rõ nét, cô gần như trắng đến tỏa sáng, cả khuôn mặt không chút tỳ vết. Ánh sáng lấp lánh trên sống mũi và gò má khiến cả khuôn mặt cô trở nên sống động hơn.

【Lạy hồn, đúng là tiên nữ hàng thật.】

【Chủ thớt nói sai rồi, cái này đâu chỉ là phá vỡ, đệch mợ đây nhất định là áp đảo toàn tập!!!】

【Trước đây toàn là hotgirl mạng không thể chụp chung với minh tinh. Cuối cùng lần này đã thấy một minh tinh bị hotgirl mạng vùi dập = =】

【Nhìn ẻm, rồi nhìn lại mình. Thôi rồi, mị không xứng làm phụ nữ.】

【Hóng sản phẩm bắt sáng cùng loại với Đại Dung Dung!!! Ánh sáng này xinh quá mức!!!】

【Viết thư bằng máu cầu xin danh sách toàn bộ sản phẩm cho mặt!!】

【Cô ấy dùng kem nền gì vậy? Hiệu quả trang điểm căng mịn quá đỉnh.】

“Vậy mày dùng bắt sáng gì vậy?” Chó Lương chân thành hỏi cô.

Dung Dung ngẩn người, bất đắc dĩ trả lời: “Becca Moonstone*.”

*Becca Moonstone: Tuy là dạng phấn bột nén nhưng khi đánh trên da, phấn sẽ chuyển hóa thành dạng kem gần như ngay lập tức. Độ lên màu cực cao, chỉ cần lấy một ít sản phẩm và quẹt nhẹ trên má, phấn đã lên đều, rõ, sáng lấp lánh. Phấn dễ tán, không làm hiện rõ lỗ chân lông, bám trên da cả ngày mà vẫn tạo cảm giác khô ráo, dễ chịu.

Becca Moonstone (hình minh họa)

Rất có cảm giác căng mọng, đánh lên má sẽ có nhũ vàng lấp lánh nhẹ nhưng sang chảnh. Hiệu quả nâng tông da cực đỉnh, nhưng không hề hiện ra lỗ chân lông.

Giống như là tia nắng vàng ngày xuân rắc nhẹ lên mặt.

“Hả? Hình gì đây?” Chó Lương liên tục làm mới thớt, bỗng nhiên nhìn thấy một tấm hình.

【Hình tới từ nhóm fan của Đại Dung Dung, vào cảm nhận nhan sắc tiên nữ dưới ánh đèn flash tử thần nè.】

Xung quanh tối đen, chỉ có duy nhất ba người ở giữa tỏa sáng.

Dưới định luật một trắng che trăm xấu, Dung Dung vốn đã xinh đẹp lại trở thành điểm sáng của tấm hình này.

Nhưng đó chưa phải là sáng nhất.

【Góc mặt đằng sau!!!!! Tui chớt đây!!!!!】

【Tui nằm mơ cũng muốn thấy Đại Dung Dung và Thẩm Độ đứng chung khung hình!!! Làm được rồi! Chết không hối tiếc!!!】

【Bạn trên à! Tui đã bắt đầu ảo tưởng từ tiệc MAC năm ngoái rồi. Màn đứng chung khung hình thế kỷ của hai người nhảy lên hot search thứ nhất và thứ nhì nhờ vào nhan sắc!】

【Hu hu hu nếu có hình chính diện thì tốt biết mấy.】
Lời của tác giả:

Becca Moonstone: Hình như có ai bình luận bảo mị giới thiệu sản phẩm bắt sáng, chính là em này!! Hãy mua em nó!! Rất đúng đắn!!! Bắt sáng thần thánh!!