Dự định ban đầu của anh ta là bắt Hứa Thu lại, ném vào bên trong kia.
Bây giờ xem ra không cần phiền phức thế làm gì, chỉ cần dẫn đường cho cô ta đến khu vực sinh hoạt của lũ trẻ, rất nhanh thôi cô ta sẽ bị xé tan tành.
Hứa Thu di chuyển hai bước nhỏ, vừa hay nhìn thấy được vị trí phía sau đang bị người đàn ông chắn.
Cánh cửa chính cô đã quét sơn đổ sau lưng mấy tên này, mà là người có phép lịch sự tối thiểu, cũng không đến mức làm ra chuyện như thế.
Hứa Thu không biết vẻ mặt mình bây giờ có cứng ngắc lắm hay không, nhưng cô lấy ra kỹ năng diễn xuất tốt nhất, biểu lộ biểu cảm mừng rỡ đến khoa trương.
“Thật vậy sao, thế thì tốt quá ạ, tôi đến đây đã lâu, nhưng chưa thấy đồng nghiệp nào cả.”
Cô nhìn vào túp lều của nhân viên chăm sóc trẻ em: “Lúc tôi đến đây, chẳng thấy một thứ gì, còn tưởng rằng toà án các hành tinh đã nhầm lẫn, các anh có biết đám nhỏ cần tôi chăm sóc đi đâu rồi không?”
Nói xong mấy lời nghe có vẻ kích động, Hứa Thu lấy tay che bụng mình, nói bằng một giọng yếu ớt: “Tôi đã bị đói hai ngày, chỉ uống được chút nước, các anh có mang theo đồ ăn không? Tôi đói quá.”
Lúc đối phương tới chắc hẳn có cầm theo đồ ăn, nếu lấy chút thức ăn hẳn là không cần hai người cùng về lấy.
Dù rằng nhiệm vụ đẩy lui kẻ địch là (0/6), nhưng người máy đằng sau nếu không có người ra chỉ thị, chắc là sẽ không cố ý tấn công con người.
Một địch hai mức độ khó khăn rất cao, Hứa Thu muốn tách ra đánh hạ trước một người.
Hình ảnh cô và người từ ngoài đến đối mặt rơi vào trong tầm mắt đám trẻ.
Đám trẻ sau khi được tự do, không để hai người đàn ông trưởng thành thoạt nhìn có vẻ cường tráng với 4 người máy thế hệ mới trong mắt.
Nhưng lúc này bọn chúng tụ lại sau màn hình hiển thị, cùng nhau theo dõi tình hình Hứa Thu và nhóm người ngoại lai.
“Tớ nói rồi mà, nhân loại sẽ gạt người.”
Nhà trẻ bên trong và nơi họ đang đứng ngăn cách bởi một bức tường rất dày, chỉ cần không phát ra tiếng quá lớn, người bên ngoài không thể nghe thấy.
“Tớ cảm thấy cô ấy không xấu xa như cậu nói.”
Do Vũ ngày đó được Hứa Thu dịu dàng ôm xuống nước phản bác: “Vừa rồi cô ấy còn muốn chúng ta trốn đi.”
Nói dối đâu phải lúc nào cũng đại biểu là người xấu, dù sao mỗi một đứa trong số chúng nó ở đây đều đã nói dối, mà không chỉ là một lần.
“Xú điểu, miệng cậu nói ghét cô ấy thế, lúc ăn không thấy cậu ăn ít đi miếng nào.”
“Đây là hai chuyện khác nhau.” Nguyên Cửu lặng im một lúc, sau đó nói: “Không phải là ghét cô ấy, mà là ghét tất cả nhân loại, chẳng lẽ các cậu thích cô ấy.”
“Chúng tớ mới không thèm u sầu như cậu.”
Anh em Đinh Đinh Đông Đông bắt đầu anh một câu em một câu.
Làm anh Đinh Đinh nói: “Người chăm sóc trẻ em mới tới này, tốt hơn những người trước đây nhiều.”
“Đúng thế đúng thế.”
“Nếu cô ấy chết rồi, người sau tới, khéo lại không khác gì những người trước đây.”
“Đúng thế đúng thế.” Một con dơi nhỏ khác giống nó như đúc gật đầu liên hồi.
“Nếu cô ấy vẫn tiếp tục duy trì như vậy, chỉ cần ăn uống đầy đủ, nghỉ ngơi dưỡng sức, chúng ta sẽ sớm thoát khỏi cái chỗ này.”
“Nếu cô ấy thay đổi, đến lúc ấy chúng ta ra tay cũng không muộn.”
“Đúng thế đúng thế.”
Một con dơi nhỏ khác ngay lập tức bổ sung một câu: “Anh, ý của anh cũng chính là ý của em.”
Nguyên Cửu không nói gì nữa, nó phun mấy hạt giống trong miệng ra.
Những gì người kia cho chúng nó, đúng là toàn đồ tốt.
Nhưng có thể tin tưởng họ một lần nữa được không?
Nguyên Cửu rỉa rỉa bộ lông, ở một vùng lông chim mềm mại phủ kín, có một khối thịt trần trụi.
Màu sắc hồng hào, nhưng mặt trên chằng chịt với vết sẹo vô cùng xấu xí dữ tợn, nhìn rất ghê.
Vì còn là con non, nên nó không thể nào hoá thép toàn thân, cho nên chỗ đó bị thương nghiêm trọng.
Trong khoảng thời gian này ăn uống tốt hơn, dị năng của nó khôi phục lại phần nào, nhưng chỗ bị thương trên người, cả đời không có cách nào phục hồi.
Nó đã từng cố gắng tin tưởng một nhân loại, đối phương là một cô gái rất xinh đẹp, tưởng như là một nhân viên chăm sóc trẻ em mới tới, có một đôi mắt cong cong như vầng trăng non.
Tóc cũng đẹp như bộ lông của nó vậy, màu vàng rực rỡ.