Nàng sợ cha Liễu tức giận hoặc đau lòng khủng hoảng.
Tới đây đã ba bốn tháng, nàng đã sớm xem mình là người của Liễu gia.
Gió thổi xuyên qua cửa sổ cũ nát khiến ngọn lửa trong cây đèn càng ngày càng yếu.
Liễu Nha Nhi đợi một hồi, không thấy cha trả lời lại mới ngẩng đầu lên nhìn.
Dưới ánh đèn tối tăm, nàng không nhìn rõ mặt cha Liễu cũng không nhìn rõ biểu cảm trên khuôn mặt như thế nào.
Liễu Nha Nhi nghĩ việc đã đến nước này, không bằng nói rõ ra.
Vừa có suy nghĩ này, trái tim vẫn luôn treo cao cuối cùng cũng thả lỏng: "Ta là Liễu Nha Nhi cũng không phải là Liễu Nha Nhi.
Lời kế tiếp có thể rất viển vông, nhưng ta thật sự đến từ một thế giới khác, trùng hợp có duyên lại đi vài thân thể của nữ nhi người.
Nói ta là Liễu Nha Nhi là bởi vì ta ở nơi đó cũng có họ Liễu tên Nha Nhi."
Cha Liễu vẫn luôn im lặng, rốt cuộc cũng mở miệng.
Chỉ là trong giọng nói lại ẩn chứa muôn vàn thê lương: "Vậy con bé đi đầu thai rồi sao?"
Chuyện này, Liễu Nha Nhi đương nhiên biết là ai.
"Đúng vậy! Lần đó rơi xuống nước, nàng đã không còn.
Diêm Vương niệm tình người và nãi nãi là người tốt, sẽ để nàng đầu thai đến một nơi tốt.
Người..." Liễu Nha Nhi dừng một chút.
Liễu Nha Nhi không nghĩ tới cha Liễu lại nháy bén cùng tư duy logic đến mức này.
Nàng nghĩ, nếu cha thật sự có thể vào triều làm quan vậy chắc chắn có thể làm nên thành tựu lớn.
Tim người đều là thịt, ở bên cạnh nhau mấy tháng, nha đầu này đối xử với bọn họ như thế nào, hắn đương nhiên rất rõ ràng.
Nàng cũng có cha sinh mẹ dưỡng, một mình đi đến nơi này, đi theo bọn họ chịu khổ chẳng những không oán giận mà còn lo lắng giúp đỡ bọn họ cải thiện cuộc sống.
Nếu nàng đã xem hắn là cha vậy đương nhiên hắn cũng nhận đứa con này.
Cha Liễu nhìn khuôn mặt nhỏ vô cùng quen thuộc, trong lòng đau xót như phải chịu trăm ngàn vết thương.
Nhưng nghe thấy đứa trẻ trước mắt vẫn gọi hắn là cha, vẫn đáp lại: "Lúc đầu ta cũng không để ý, chỉ xem như ngươi rơi xuống nước lần đó có thể khởi tử hoàn sinh nên tính tình mới thay đổi.
Nhưng sau đó những chuyện như nấm có thể ăn được, ngọc trai dùng như thế nào, cách ủ nước tương, kiểu dáng y phục cùng bản vẽ cày đẩy tay, khiến ta không thể không sinh ra nghi ngờ.
Sách nông và tạp ký kia ta đã từng xem lướt qua một lần, cũng không thấy ghi lại những thứ ngươi nói.
Nhưng chỉ cần mỗi lần có phát hiện gì mới, ngươi đều nói là trùng hợp nhìn thấy trong sách.
Nếu một lần hai lần, ta còn có thể không để ý.
Nhưng trùng hợp quá nhiều, nó sẽ không còn là trùng hợp nữa."
Cha Liễu nghe trong giọng nói của nữ nhi mang theo tiếng khóc nghẹn ngào, đi đến bên cạnh nàng, nhẹ nhàng sờ đầu nàng, dịu dàng nói: "Ngươi không cần phải nói xin lỗi, việc này không thể trách ngươi.
Là do ta và Nha Nhi không có duyên cha con, mới để con bé đi sớm.
Có lẽ ông trời thấy ta đáng thương, lấy đi Nha Nhi của ta lại đưa tới một Nha Nhi khác.
Sau này ngươi chính là Nha Nhi của Liễu gia chúng ta có hiểu không?"
"Cũng tốt, đầu thai đến một nơi tốt hơn, con bé cũng không cần đi theo ta chịu khổ nữa." Giọng cha Liễu càng lúc càng nhỏ, đến cuối cùng lại nghẹn ngào không nói thành lời.
"Cha!" Liễu Nha Nhi rốt cuộc không nhịn được nữ, ôm cha Liễu khóc lớn thành tiếng.
Nàng không biết trên đời này rốt cuộc có Diêm Vương thật, có cái gọi là luân hồi chuyển thế hay không.
Nhưng nàng có thể xuyên được tới đây, chuyện đó hẳn là có thể.
Liễu cha cảm thấy có thể là ông trời đang bồi thường cho mình.
Để nàng tới thay thế Nha Nhi tiếp tục đoạn duyên cha con này.
Liễu Nha Nhi muốn an ủi lại không biết nên mở miệng như thế nào, chỉ đành nói sang chuyện khác, hỏi: "Sao cha có thể phát hiện ra ta không phải Nha Nhi?"
Nàng nói dối, là bởi vì thật sự không biết nên nói như thế nào để an ủi một người cha mất đi con gái của mình.
"Cha, thật xin lỗi." Nàng nhìn dáng vẻ bi thương của cha Liễu, trong lòng Liễu Nha Nhi cũng ẩn ẩn đau.
Đối với nàng mà nói nàng đã sớm xem cha Liễu như chính cha ruột của mình.
Nhưng bây giờ nguồn gốc bi thương của cha Liễu lại là do nàng chiếm mất thân thể của nguyên chủ.
Cha Liễu vừa nhắc tới Tiền thị, đã nghe thấy tiếng Tiền thị ở bên ngoài truyền đến: "Hiền Nhi nửa đêm ngươi không ngủ sao lại chọc cho Nha Nhi khóc vậy hả? Ngứa da rồi có phải không?"
"Không nói đến những chuyện khác chỉ nói đến cách làm nước tương mà thôi, đó là tay nghề kiếm cơm của nhà người khác, sao có thể viết trong tạp ký công bố ra bên ngoài.
Nha Nhi là nữ nhi ta sinh, ta nuôi, biết đọc sách viết chữ cũng do ta dạy.
Tính tình và tài năng của nàng như thế nào ta rất rõ.
Nếu nói trải qua sinh tử thay đổi tính tình thì cũng được, nhưng một đứa trẻ đến việc cầm bút cũng không xong tại sao đột nhiên lại có thể vẽ được bản vẽ vô cùng tinh tế cơ chứ? Hơn nữa còn chuyện đêm nay, ngươi nhắc tới chuyện cáo mệnh phu nhân.
Nãi nãi ngươi sống nửa đời người còn không biết cáo mệnh phu nhân là cái gì? Ngươi chỉ là một đứa trẻ mới chín tuổi chưa bước ra khỏi cửa, có thể biết được chuyện cáo mệnh phu nhân này từ đâu? Hơn nữa còn hiểu biết vô cùng tỉ mỉ.
Rất nhiều chuyện hợp lại chỉ có một khả năng, ngươi căn bản không phải Nha Nhi." Cha Liễu nhớ tới Nha Nhi của mình, ánh mắt dần ảm đạm đi rất nhiều.
"Nãi nãi, không phải cha chọc cháu.
Là cháu không ngủ được muốn cha kể chuyện, cháu lại bị chuyện xưa làm cho cảm động nên mới khóc." Liễu Nha Nhi vội vàng yểm trợ.
Người ngồi dưới hít mũi, phát ra tiếng khóc nức nở rất nhỏ.
Cha Liễu nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, dịu dàng dỗ dành: "Nha Nhi đừng khóc, ngươi là nữ nhi của cha, ngươi khóc cha cũng sẽ khó chịu.
Ngoan, đừng khóc.
Con ngoan, chờ khi nào rảnh cha vào huyện mua kẹo đường cho Nha Nhi ăn có được không?"
"Ngoan, có cha ở đây.
Nha Nhi ngoan, đừng khóc.
Chỉ là chuyện đêm nay Nha Nhi đừng nói cho người khác biết hiểu không? Đặc biệt là nãi nãi, ngươi nhất định đừng lộ ra.
Tuổi bà đã lớn, ta sợ bà không chịu được."
"Nha Nhi nhanh ngủ đi, đã khuya rồi!"
"Được, con biết rồi.
Cha cũng mau trở về ngủ đi."
Nghe thấy tiếng bước chân Tiền thị rời đi, cha Liễu cũng nói: "Không còn sớm nữa, mau ngủ đi! Đừng nghĩ nhiều, có biết không?"