Hạ Mai phản bác xong lại không để ý đến nam hài kia nữa, đắc ý đi tìm Liễu Nha Nhi.
Thật ra cách này là Nha Nhi dạy nàng ấy, để nàng ấy và Trần bà bà cùng tiểu tôn tử cầm dù đi lấy.
Ngày cả hai cái dù này cũng là của Liễu gia.
"Nha Nhi!"
Hạ Mai lấy một viên đường nhét vào miệng Liễu Nha Nhi.
"Ngọt!" Liễu Nha Nhi cười ngây ngô.
Đã ăn đường của người ta, Liễu Nha Nhi còn không quên trêu ghẹo: "Biểu tẩu tương lai cũng thật lợi hại, tranh được rất nhiều."
"Nha Nhi ngươi hay lắm lại dám trêu ghẹo ta, đáng đánh." Khuôn mặt nhỏ của Hạ Mai đỏ bừng, giơ tay giả vờ muốn đánh người.
Liễu Nha Nhi cũng không tránh, nàng biết Hạ Mai sẽ không đánh mình thật.
Cười ha ha lấy lòng: "Tỷ tỷ tốt, muội sai rồi.
Muội không chọc tỷ nữa, đánh đi đánh đi, tỷ đánh đi."
Từ ngày Liễu thị và nương Hạ Mai thảo luận định việc hôn sự của Hạ Mai, không quá mấy ngày Liễu thị đã dẫn bà mối Diêu tới Hạ gia cầu hôn.
Mà Hạ gia cũng định việc hôn nhân này cho Hạ Mai, nhận sính lễ mới tới nhà ngoại đưa Hạ Mai về.
"Không có việc gì là tốt, chúng ta đi hái rau, vừa rồi ta thấy mấy thẩm cũng đi hái ra, chúng ta cũng đi thôi."
Liễu Nha Nhi chạy chậm tới còn chưa kịp hỏi đã thấy Tần Mộc cẩn thận lấy một quả trứng gà đỏ trong túi áo đưa cho Liễu Nha Nhi.
"Nha Nhi, Nha Nhi!Muội không thoải mái ở đâu sao?" Hạ Mai nhìn Nha Nhi vừa rồi còn cười vui vẻ lại đột nhiên nhíu mày không nói một lời, còn tưởng nàng bị cảm lạnh hay trúng gió.
Hai người vừa mới chuẩn bị xoay người, đã thấy Tần Mộc thần thần bí bí vẫn tay về hướng này.
Liễu Nha Nhi khó hiểu nhưng cũng không thể thay đổi được gì.
Tuy nàng là người xuyên không, không đồng ý với chuyện tảo hôn hay ép duyên.
Nhưng nàng chỉ là tiểu cô nương chín tuổi không thể thay đổi được gì ở thời đại này.
Tần Mộc mặc kệ Liễu Nha Nhi nói như thế nào nói, cầm trứng gà nhét vào tay Liễu Nha Nhi: "Nha Nhi ăn đi, ta không thích ăn!"
Liễu Nha Nhi ngoại trừ cảm thán tốc độ của đại cô mình quá nhanh lại không nhịn được suy nghĩ tương lại bọn họ sẽ hạnh phúc sao?
"Cầm lấy, ta mới vừa tranh được.
" Tần Mộc cười có chút đắc ý, đắc ý xong lại có hơi ngượng ngùng cúi đầu.
Cũng may biểu ca nàng thích Hạ Mai, nhìn dáng vẻ Hạ Mai hẳn cũng rất hài lòng với biểu ca nhà mình.
Đây có lẽ là chuyện Liễu Nha Nhi cảm thấy an ủi nhất.
Một người mười hai tuổi, một người mười lăm.
Bọn họ vẫn còn là trẻ con, biết hôn nhân, tình yêu là gì chứ? Cứ như vậy thuận theo hôn nhân cha mẹ đã định.
"Được!"
Tần Mộc chỉ cảm thấy Nha Nhi nói chuyện có khí nóng thổi ra làm lỗ tai hắn rất ngứa, nhất thời quên mất đưa trứng gà cho Nha Nhi.
Chờ đến khi hắn khôi phục lại, Liễu Nha Nhi đã lôi kéo Hạ Mai chạy được một đoạn đường rất xa.
"A? Không, muội rất tốt, vừa rồi chỉ đang nghĩ chút chuyện mà thôi!"
Ngồi trên chỗ đất trống bó rau lại như bó củi.
Liễu Nha Nhi và Hạ Mai không nói hai lời, vén tay áo lên ngồi xổm trên đất giúp hái rau.
"Tần Mộc ca ăn đi, muội không ăn!"
"Nãi nãi có để lại trứng gà đỏ cho chúng ta.
Trứng gà này ca cứ bỏ trong túi, đến tối đói bụng lại lấy ra ăn." Liễu Nha Nhi nói nhỏ bên tai Tần Mộc.
Lúc ăn cơm, mấy đứa trẻ không được ngồi trên bàn.
Lấy cơm, bỏ đồ ăn vào tô lớn, bưng bát thành một nhóm tìm một chỗ đất trống ngồi xuống bắt đầu ăn.
Trần bà bà làm tổng cộng bảy món, ngụ ý tốt đẹp.
Đầu tiên là cá chép kho tàu, còn lại là củ cải trắng hầm xương sườn, cải mai úp thịt, lá tỏi non xào thịt băm, hành lá xào trứng, rau cần đậu phụ khô, cải thìa xào, ở giữa là một món canh thịt viên.
Bên trong giỏ tre đặt bình gốm nhỏ cùng một cái chén, trên nắp còn phủ một lớp khăn.
Liễu Đông Thanh đặt chén xuống, nhận đồ, tủi thân nói: "Nãi nãi, người nhìn bọn họ đi nếu đưa xong thì mọi người đã ăn xong rồi, cháu còn chưa ăn được hai miếng nữa."
Tuy tay nghề nấu nướng của Liễu Nha Nhi rất tốt nhưng người nàng nhỏ không thể làm cơm thấp thể, hôm nay người chủ bếp là Trần bà bà.
Ở mấy thôn xung quanh tay nghề nấu ăn của Trần bà bà rất có tiếng.
"Được, hắn vẫn còn một muội muội để nãi nãi lấy hai cái bánh bao, trứng gà không có nhiều chỉ có thể cho một cái."
Ngày thượng lương chủ nhà sẽ làm tiệc nhỏ mời mấy nhà từng đến giúp đỡ hay có quan hệ tốt tới, khoảng chừng có hai ba bàn.
Lúc trước Liễu Đông Thanh cho rằng nãi nãi sẽ vì chuyên của Phì Nha mà ghi hận cả Hổ Tử.
Tiền thị liếc mắt nhìn tôn tử, dường như đang nói, lão nương còn cần ngươi phải nói như vậy sao?
"Nãi nãi, người thật tốt!"
Bởi vì không phải tiệc rượu lớn cũng không có mấy món món đồ ăn nóng lạnh cần chú ý nhiều.
Tôn chỉ duy nhất đó là mọi người ăn vui vẻ là được.
"Bọn họ sao có thể hiểu chuyện được như ngươi? Không nói nãi nãi cũng sẽ để phần lại cho ngươi, mau đi đi!"
"Được rồi, cháu đi ngay!"
Mới vừa đi được mấy nước, Liễu Đông Thanh đã quay lại hỏi: " Nãi não, có thể cho cháu ít bánh bao và trứng gà đỏ được không? Hổ Tử đúng là không có tiền đồ, lúc vừa ném lương hắn chỉ biết tranh đậu phộng."
Làm xong món ăn nào, Trần bà bà đều múc một ít vào tô lớn.
Để lại cho bọn nhỏ ăn, tránh cho đến lúc người lớn uống rượu phàm ăn phàm uống bọn nhỏ lai phải đói bụng.
"Nhị nãi nãi giúp ta làm việc, nói bà ấy ở đây ăn cơm lại không chịu.
Hộp canh thịt viên hầm với củ cải này ngươi mang đến cho nhị nãi nãi đi." Nhị nãi nãi trong miệng Tiền thị là vợ thôn trưởng.
Liễu Đông Thanh vừa gặm xương sườn vừa đi vào bếp.
"Đông Thanh, tới đây!" Tiền thị ở trong bếp vẫn tay với Liễu Đông Thanh.
Tiền thị đoán được mấy phần suy nghĩ của tôn tử, cho nên mới cho hai cái bánh bao.
Nói đến cùng, lúc trước Phì Nha đẩy Nha Nhi cũng không sao.
Sau đó cũng không biết như thế nào mỗi lần nhìn thấy Nha Nhi nhà bà đều cố tình đi đường vòng.
Con nít có tức một chút là thôi, sao có thể thật sự ghi hận.
Lại nói đến người lớn nhà đó, ngoại trừ Trương thị làm nương không ra gì, nhưng người khác đều hiểu chuyện biết lý lẽ.
Một cái thôn nhỏ ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, tuy nói không cần cố tình tạo quan hệ nhưng cũng không đến mức trở mặt.