Nhóc rồng con vẫn nhớ rõ lần đầu tiên mình nhìn thấy công chúa nhỏ -----------
Là trong một tòa tháp băng ở cực bắc, nó còn hùng vĩ hơn cả thân thể của cự long.
Miên Miên liều mạng bay lên trên, ghé vào khung cửa sổ lạnh lẽo mà kéo thật mạnh, thật lâu sau mới nhét được đầu rồng nhỏ của mình vào trong.
Bên trong tháp, ánh nến nhảy nhót trong pha lê.
Mảnh ánh sáng và bóng tối chiếu lên mái tóc vàng, giống gợn nước động mà phát sáng, để lộ một vẻ đẹp khó nắm bắt. Đó là màu tóc mà thần Quang Minh mới có, không có một chút tạp chất, chói lóa đến chói mắt.
Miên Miên nhìn đến ngây người.
Bất giác, trong đầu xuất hiện vô số vàng được nung chảy trong ngọn lửa rồng, từ từ tan chảy.
“Oaaaa….”
Nhóc rồng con trước nay chưa từng thấy vàng đẹp như vậy… À không, là tóc vàng.
Vàng!!!
[ Thật … Thật chói!!! ]
Mắt bé phát sáng lên!!!
Có lẽ là cảm nhận được tầm mắt nóng rực phía sau nên công chúa tóc vàng xinh đẹp dừng tay lại, đặt đàn trong tay xuống và lơ đãng ngoái đầu nhìn.
Vì thế --------
Mái tóc bay nhẹ, ánh mắt dịch chuyển. Gió và tuyết ngoài tháp rơi vào mắt anh chồng thành một lớp sương mù hư ảo.
Tóc vàng và mắt xanh, rõ ràng là vẻ đẹp thuần khiết bất khả xâm phạm, cố tình lại có nốt chu sa* ở đuôi mắt đầy quyến rũ.
* Nốt ruồi son.
Anh chỉ lơ đãng nhìn qua, liền trở thành nét mỹ lệ trong thần thoại khiến người ta sa đọa. Công chúa điện hạ xinh đẹp nhất trên đời cứ như vậy đâm vào lòng Miên Miên.
“Ngao … hức … hức!”
Nhóc rồng con thất thần.
Thình thịch!
Thình thịch!
Bé lắng nghe tiếng đập mạnh hơn trong lồng ngực, trái tim tựa như ngâm trong dung nham nóng chảy. Ngay cả cái đuôi cũng không nhịn được mà đỏ lên, sau đó cuộn tròn.
[ Long Thần tại thượng, sao lại có người xinh đẹp như vậy chứ! ]
Mặc dù thẩm mỹ của Long tộc kỳ quái thì Miên Miên cũng phải thừa nhận rằng “thiếu nữ” tóc vàng trước mặt mình là …
- ------- Con người xinh đẹp nhất.
Tuy rằng so với những công chúa bé từng thấy trước đây, thì cao hơn, ngực cũng phẳng hơn và biểu cảm cũng lạnh lùng hơn, nhưng ---------
Nhưng mà!!!!
Công chúa nhỏ thực sự rất xinh đẹp!!!!
Ít nhất Miên Miên cho rằng trong số những viên ngọc bích quý hiếm hàng đầu thế gian cũng không thể so sánh được với đôi mắt của công chúa nhỏ.
Hơn nữa!
Công chúa nhỏ không sợ bé!!!
Loài người bình thường thấy rồng, không phải là bị dọa tới té xỉu thì chính là kêu gào dữ dội muốn giết rồng.
Nhưng công chúa nhỏ cứ yên lặng nhìn bé như vậy, ánh mắt xanh biếc như biển sâu, chỉ có bóng dáng của một con rồng là bé. Niềm vui rực cháy tràn vào trái tim nhóc rồng con như dung nham.
[ Là nàng! ]
[ Chính là nàng!!! ]
Miên Miên muốn cướp công chúa nhỏ về hang, chính là nàng!!!
“Ngao ngao ngao, công chúa nhỏ, công chúa nhỏ! Nàng có muốn đi theo ta không ~”
Nhóc rồng con chớp mắt, những vì sao bên trong sáng lên vì vui mừng.
“Ta sẽ đem đá quý đẹp nhất trên đời, còn có cả vàng, đều tặng cho nàng!”
“Công chúa nhỏ, về sau nàng chính là trân bảo ta yêu quý nhất!”
Do hết sức vui mừng nên Miên Miên cũng không biết,
- ------ Bé đã đột nhập vào cấm địa nơi thần Quang Minh hạ mình xuống vạn năm trước.
Mà giờ phút này, vị thần xinh đẹp rơi vào vực sâu thản nhiên nhìn bé, tròng mắt xanh lam lóe lên tia lãnh đạm mà diễm lệ. Luvevaland chấm co. Giống như ánh trăng yên tĩnh dưới vực sâu.
Đứa nhỏ Long tộc quá nhỏ tuổi này có một đôi mắt màu vàng, sạch sẽ đến mức không có chút tạp chất nào. Cũng giống như mặt trời đã từng treo cao trên bầu trời.
Rất lóa mắt, cũng rất xinh đẹp, hơn nữa là trong sáng.
“…”
Sau khoảng thời gian dài trầm mặc, Miên Miên thấy công chúa tóc vàng xinh đẹp khẽ lắc đầu.
- ------ là im lặng từ chối.
“Tại sao?”
Miên Miên cụp đuôi xuống, đôi mắt ươn ướt.
“Công chúa nhỏ, nàng không thích ta sao?”
Một câu suy đoán thẳng thắn lại ấu trĩ như vậy đột nhiên khiến anh bật cười, nụ cười cực kỳ êm tai giống như băng tuyết được ngọn đèn pha lê phản chiếu.
“Ngao?”
Bé nghiêng đầu, trong mắt đầy khó hiểu. Vị thần xinh đẹp buông cây đàn trong tay, ống tay áo tuột xuống, trên xương cổ tay hiện lên một chiếc còng màu trắng tinh.
“A!”
- ------- bị nhốt!
Hai mắt Miên Miên sáng lên, đầy hưng phấn,
“Rất dễ, ta có thể phá hủy tòa tháp này để đưa nàng đi ~”
“…?”
Đôi mắt xanh hơi ngưng trệ.
Trong năm tháng vô tận, lần đầu tiên anh nghe thấy những lời … cuồng vọng như vậy.
“…”
Nhìn thấy đối phương giật mình lại không phản bác, đôi mắt của nhóc rồng con ngày càng sáng, bé vươn móng vuốt về phía anh, bên trên có dấu ấn thuộc về Long tộc.
“Này! Chúng ta hứa hẹn!”
Lần đầu tiên Miên Miên lập khế ước nên vô cùng khẩn trương, nếu cái đuôi nhỏ của bé dài hơn, e là sẽ buộc thành nút chết.
“Ta, ta sẽ đưa nàng đi, về sau nàng chính là bảo bối của rồng Miên Miên!”
“…”
Ý nghĩ như vậy thật kỳ quái và trẻ con, nhưng thật ra…
[ Có chút thú vị. ]
Vị thần rũ mắt, lông mi dài rũ xuống, anh nhếch khóe môi lên.
“Được.”
Giọng điệu này giống như lời nói đùa để dỗ đứa trẻ vui. Nhưng giây tiếp theo ---------
Cạch!
Một vết nứt mỏng xuất hiện trên còng ở xương cổ tay, tiếp đó, vết nứt dày đặc giống như mạng nhện mọc lên tùy ý trên lớp băng!
“…”
Đột nhiên con ngươi màu xanh của vị thần mở rộng, pha trộn với sắc thái vô cùng kỳ dị và tráng lệ.
Trong vụ nổ mạnh, một con rồng nhỏ hét lửa đầy trời xuyên thủng tòa băng tháp. Sau đó, bé ngậm lấy cổ áo … Của công chúa nhỏ yêu mến.
“Ngao ngao ngao!!!”
- ------- cướp được rồi!
Sau đó…
Thế giới chìm vào bóng tối.
Miên Miên không nhìn thấy gì mà chỉ cảm thấy nước biển lạnh lẽo tràn vào phổi, đau đến kinh hoàng. Luvevaland chấm co. Trong cơn mê, có một đôi tay ôm lấy bé, mái tóc vàng óng đặc biệt chói mắt trong nước biển.
- ------ ký ức bị cắt đứt ở đây.
Trong phòng bệnh an tĩnh, nhóc rồng con đột nhiên mở mắt.
Khi mắt chạm đến tấm đệm giường, bé ngẩn người, ký ức đêm qua ùa về. Con ngươi tròn xoe của nhóc rồng con lộ ra vẻ mất mát.
[ Hóa ra không phải nằm mơ. ]
… Bé thật sự biến thành một đứa nhóc loài người.
Tiểu gia hỏa quay đầu, quả nhiên nhìn thấy người phụ nữ thích khóc tối qua. Có lẽ là vì mệt mỏi hoặc là lo lắng trong lòng cuối cùng cũng buông xuống mà Trác Vãn Chu bây giờ đang ngủ rất say.
Nhóc rồng con cẩn thận nhìn cô một lúc, tâm tình có chút phức tạp.
Tuy rằng đã cố hết sức giải thích mình không phải con của người phụ nữ này, nhưng bé vừa nói ra thì đối phương liền khóc. Cô vừa khóc thì ngực nhóc rồng con liền khó chịu, một vòng luẩn quẩn không dứt cho nên bé không thể nhắc tới.
Nhưng mà nhìn qua, Miên Miên phải công nhận rằng người phụ nữ thực sự rất đẹp.
Nghe đám người mặc áo trắng nói, hình như cô là minh tinh gì đó. Miên Miên không hiểu minh tinh là gì, nhưng đôi mắt của người phụ nữ này đẹp như những vì sao rất phù hợp với thẩm mỹ của Long tộc, nhưng bây giờ Miên Miên không có thời gian để thưởng thức nó.
Bé chỉ muốn biết làm thế nào để quay về, làm thế nào để biến trở về nhóc rồng con và làm thế nào để đi tìm tộc của mình. Luvevaland chấm co. Năm phút sau, để không đánh thức Trác Vãn Chu, nhóc rồng con chỉ có thể chổng mông chui ra khỏi ổ chăn và ngồi xếp bằng.
Đây là lần thứ hai bé nhìn ra ngoài cửa sổ. Những tòa nhà cao tầng mọc san sát, đường xá chằng chịt, trong không khí nồng nặc mùi lạ.
- ----- đây là vương quốc loài người mà Long tộc chưa từng thấy.
[ Xem ra tìm kiếm tộc sẽ rất khó khăn. ]
Hai má nhóc rồng con phình lên, đột nhiên trở nên chán nản.
Nơi này dường như không có ma pháp, cũng không có Long tộc, giống như một lục địa mới. Nghĩ đến đây, Miên Miên trở nên héo úa. Bé ôm đầu, đau khổ suy nghĩ tại sao mình lại biến thành đứa nhóc loài người.
Nhưng ký ức chỉ có một mảnh đen tối.
Miên Miên ôm chặt lấy ngực, trong lòng luôn cảm thấy trống rỗng như thể mất đi thứ gì đó. Bé không thể nào nhớ được sự tình phía sau, vì vậy bé tức giận bản thân mà cuộn tròn trong chăn.
[ Rốt cuộc là đã mất cái gì? ]
“Ngao …”
Vài giây sau ------
[ Chờ đã! ]
Đột nhiên Miên Miên hoàn hồn sau bi thương, bé nhớ ra mình đã mất thứ gì --------