Nhầm Ký Hiệu

Chương 7



Đoàn Sơn Nhu nhìn bờ vai Long Cảnh, dài rộng biết bao, bên trên là chiếc cổ đỏ lựng.

“Long Cảnh, cậu cho tớ à?” Cậu biết đáp án rồi, chỉ muốn hỏi thôi.

Long Cảnh không trả lời mà chỉ xoay bút.

Đoàn Sơn Nhu bám riết không tha, cứ hỏi: “Long Cảnh ơi, nói đi mà…”

Long Cảnh quay đi, đáp cuốn sách về phía Đoàn Sơn Nhu: “Tớ không biết, đừng có mà gọi!”

Đoàn Sơn Nhu không tránh kịp, trúng ngay giữa mặt. Cậu ôm mũi, gục xuống bàn, im lặng.

Long Cảnh không ngờ mình ném chuẩn như thế, hoảng hốt giơ tay đỡ cậu: “Trúng à?”

Đoàn Sơn Nhu không ngẩng lên tỏ vẻ rất tủi thân, rồi lại vùi đầu xuống gật nhẹ.

Cậu vừa gật đầu tay Long Cảnh vươn tới: “Ngẩng mặt lên tớ xem nào?”

Đoàn Sơn Nhu dỗi, ngẩng mặt lên nhưng mắt lại nhìn đất.

Long Cảnh nhìn mũi cậu, làn da vốn trắng trẻo lúc này dính một vệt đỏ khá nổi bật. Chẳng nghĩ ngợi gì đã dán sát lại, Long Cảnh dùng ngón tay cái xoa: “Cậu bị ngốc hả?”

Thế này là kiểu vừa ăn cướp vừa la làng, Đoàn Sơn Nhu tức, bĩu môi, từ chối giao tiếp. Long Cảnh xoa cả nửa ngày trời mới nhận ra Đoàn Sơn Nhu không nhìn mình: “Còn giận hả?”

Đoàn Sơn Nhu vẫn nhìn xuống.

Long Cảnh xoa vừa nhẹ vừa chậm, lẩm bẩm tự ngụy biện: “Xấu tính thế không biết, tặng sô-cô-la cho rồi còn giận.”

Đoàn Sơn Nhu chậm chạp nhìn về phía Long Cảnh.

Long Cảnh dừng tay, nhìn kỹ cậu mới nhận ra đôi má trắng trẻo kia đã ửng hồng. Lúc trước không ý chứ giờ nhìn sao giống gốm sứ thế không biết… Kỳ cục thật, lớn lên kiểu gì mà được như thế này.

Cổ Đoàn Sơn Nhu chuyển động, cuối cùng cũng chịu nâng mặt lên.

“Long Cảnh, mọi người đang nhìn…”

Uy lực.

Mười bảy tuổi, phàm là ai hơi biết để ý một tí thì đều biết quan hệ của hai người không bình thường.

Độ mười bảy, mười tám tuổi khá nguy hiểm. Tính công kích của đại đa số alpha sẽ đạt đỉnh và học được một hành động đặc biệt: Phát uy lực.

Đó là một cách nói dễ nghe chứ thẳng thắn mà nói đó là hành động tỏa ra pheromone của alpha trong thời gian ngắn để ép buộc omega phải phục tùng mình, pheromone càng mạnh mẽ thì sự động d*c của omega càng rõ. Thậm chí có beta còn phát biểu đã từng bị uy lực của alpha ảnh hưởng, mặc dù chỉ là lời đồn thôi nhưng chưa biết được.

Lần đầu tiên Long Cảnh chịu uy lực lại đúng tuổi mười bảy.

Vừa hết tiết Âm nhạc, mấy alpha cùng khóa chặn Long Cảnh lại trong phòng học.

Long Cảnh chọn môn Cảm thụ nghệ thuật, khác với Đoàn Sơn Nhu nên hai người không học cùng nhau.

Mấy người kia đã trao đổi trước, bắt đầu nói dối: “Long Cảnh, cô bảo bọn mình ở đây chờ một chốc nữa nói chuyện.”

Long Cảnh vẫn chưa nghi ngờ gì: “Thật không? Chờ bao lâu?”

Mấy alpha gật đầu, đứng trước mặt Long Cảnh, đáp có lệ: “Sắp rồi…”

Long Cảnh ngồi trên băng ghế cạnh đàn dương cầm nhưng chẳng bao lâu đã thấy có vấn đề. Hắn tháo hai cúc áo đồng phục, tay quạt quạt: “Chúng mày không thấy nóng à?”

Ngẩng đầu lên, Long Cảnh nhận ra ba alpha đang nhìn mình chằm chằm bằng ánh mắt kỳ dị, xa lạ.

“Chúng mày… nhìn tao làm đéo gì?”

Long Cảnh đứng lên: ‘”Cút đi.” Hắn định đi mở cửa sổ.

Càng lúc mồ hôi Long Cảnh càng túa ra như tắm. Tuyến mồ hôi của hắn như nở ra khiến toàn thân Long Cảnh như miếng bọt biển đầy nước.

Thế này không bình thường.

“Chúng mày bảo cô.” Long Cảnh bắt đầu thở bằng miệng, lời nói run run: “Tao… tao hơi khó chịu, tao đi đây.”

Hắn dựa vào chút sức lực còn sót lại đi về phía cửa ra vào nhưng lại bị một alpha cản lại: “Đừng đi mà, vẫn chưa xong…”

Lông mi Long Cảnh cũng dính mồ hôi rồi. Hắn nói đứt quãng: “Cái… cái gì?”

Long Cảnh muốn đẩy alpha kia ra nhưng lại tay đã bị giữ chặt, kéo lại. Alpha đằng sau cười cười: “Này ngửi thấy không? Ra là nó mùi… mùi hoa gì ấy nhỉ? Tao còn tưởng là mùi gì nồng nồng…”

Mấy giọng ý trêu đùa đáp lại: “To như thế mà mùi trong veo nhỉ!”

Long Cảnh tức thì tức nhưng giờ cũng chậm chạp lắm. Hắn đẩy ra alpha nọ, lảo đảo va vào đàn dương cầm. Ngón tay bám lên phím đàn, làm vang lên những hợp âm đầy rối loạn, bất an.

Mồ hôi làm ướt nhẹp lông mi hắn. Long Cảnh định la lớn nhưng hiện giờ đến cả sức hít thở cũng chẳng còn nữa.

Hắn nghe thấy lũ alpha đó đang cười cợt, bình luận mình. Đúng lúc này, cửa phòng học nhạc mở toang: Là Đoàn Sơn Nhu không biết chuyện gì đã xảy ra, đang chờ hắn.

“Long Cảnh ơi, sao cậu…”

Khoảnh khắc cửa phòng bật mở dường như răng nanh của cậu cũng lộ ra.

Các alpha trong phòng nhìn về phía cậu đồng thời dừng việc tỏa uy lực ra… À không phải dừng, mà là rụt lại.

Theo lẽ thường, uy lực của alpha phụ thuộc vào bản thân mình, cũng là một cách để họ ra oai.

Trừ khi đồng loại tỏa ra uy lực mạnh mẽ hơn, ám chỉ cho các alpha khác rằng họ không có khả năng cạnh tranh phối ngẫu với người đó. Điều này mới là tác dụng vốn có của uy lực.

Mặt Đoàn Sơn Nhu chưa bao giờ trắng như lúc này. Răng nanh lộ rõ, dùng trạng thái gần như nguyên thủy của alpha mà gằn giọng hỏi các alpha kia: “Chúng mày định làm gì cậu ấy?”

Long Cảnh vẫn còn tỉnh táo, chẳng qua là bước đi xiêu vẹo. Hắn bị alpha khác đẩy một phát, ngã vào lòng Đoàn Sơn Nhu. Ai ngờ, vừa ngửi được mùi của Đoàn Sơn Nhu, chân hắn nhũn ra, ngồi sụp xuống đất.

Hơn cả vậy, không chỉ là ngồi, Long Cảnh còn suýt nằm sấp xuống.

Mùi của alpha quá mãnh liệt khiến những ý nghĩ xấu xa nảy sinh trong đầu, nhưng hắn đã nhanh chóng quên đi.

“Nghe nói nó chẳng giống omega tí nào nên… bọn tao trêu một tí…” Long Cảnh nghe thấy tiếng bước chân, mấy alpha kia vội chạy đi rồi.

Sau đó Đoàn Sơn Nhu ôm hắn vào lòng, nói nhỏ bên tai hắn, giọng như khóc: “Long Cảnh ơi Long Cảnh.”

Hơi thở trong phòng học đã biến mất. Long Cảnh còn quỳ trên đất. Ngẩng đầu lên, hắn thấy đôi môi đỏ thắm của Đoàn Sơn Nhu khép mở trước mặt mình: “Còn sức đứng lên không?”

Long Cảnh nheo mắt lại, mí mắt hấp háy. Hắn mệt mỏi, cộng với mùi hương ngọt ngào hỗn loạn lạ thường: tác dụng phụ của việc chịu uy lực quá độ.

Suy nghĩ của hắn dường như chẳng chịu sự điều khiển nữa, giọng nói chậm chạp, trầm thấp: “Là cậu à…”

Lưỡi hắn li3m li3m răng của Đoàn Sơn Nhu, mồ hôi theo sự triền miên chảy vào trong khoang miệng cậu.

Hắn muốn nằm úp sấp trên mặt đất, muốn chổng mông lên.

… Hình như đây là lần thứ hai Long Cảnh nghĩ đến chuyện này.

Suy nghĩ cuối cùng ấy lóe lên của sau đó biến mất theo ý thức của Long Cảnh.

Đoàn Sơn Nhu dùng hết sức bình sinh đưa Long Cảnh về phòng y tế.

Đương nhiên rồi vì cậu không bế nổi hắn. Long Cảnh đè lên lưng Đoàn Sơn Nhu như thể muốn ép cậu bẹp xuống đất vậy.

Chẳng mảy may ngạc nhiên khi cậu bị thầy y tế omega mắng cho một trận: “Cậu có biết lạm dụng uy lực sẽ bị làm sao không hả? Ghi lỗi! Lỗi nặng, lỗi nặng đấy nhé!”

Hai người vội vã nâng Long Cảnh lên giường. Đoàn Sơn Nhu mệt phờ râu: “À… không… không phải em… Có… có người khác… Em… em lúc đấy mới vào…”

Thầy nghe cậu giải thích, mắt lại quét Long Cảnh từ trên xuống dưới.

Đoàn Sơn Nhu còn đang nói nhưng thầy đột nhiên giơ tay ý bảo cậu im lặng: “Rồi, biết rồi, cậu ra ngoài đi.”

Đoàn Sơn Nhu nhíu mày: “Cậu ấy làm sao vậy? Em không được nhìn ạ?”

Thầy đẩy lưng cậu ra: “Bảo cậu đi cậu cứ đi đi.” Rồi kéo màn che ra.

Long Cảnh nằm trên giường, đũng [email protected] ướt đẫm.