Nhắm Mắt Lại Rồi Sẽ Thấy Nhau!

Chương 3: Vô tình gặp gỡ



Em gặp anh vào một ngày nắng hạ,

Anh mỉm cười làm ngay ngất lòng em...!

............................

Xe dừng trước cổng lớn bệnh viện. Dĩ Du bước xuống xe rồi đi thẳng lên tầng 5.

Nằm trên giường bệnh là một người phụ nữ đã có tuổi. Hai mắt nhắm nghiền như đang ngủ say, trên miệng còn gắn ông thở, trông bà rất yếu ớt. Người đó là mẹ của cô, bà đã nằm đó 7 năm rồi, từ khi bố tai nạn qua đời, mẹ vì quá sốc mà trở nên như thế. Và cũng từ đó mà cô đã bắt đầu với cách sống tự lập.

- "Mẹ! Hôm nay con đã đi phỏng vấn ở "Thiên Phong", mẹ nghĩ con có thể được thông qua không?" Dĩ Du cầm tay bà vừa cười vừa nói.

- "Nếu con được làm ở đó, mẹ có mừng không? Mẹ có vì con mà tỉnh lại?" Dĩ Du nhìn bà ấm áp.

- "Mẹ! Con thật sự rất nhớ người."

....

Dĩ Du ở lại chăm sóc mẹ mình tới chặp chiều mới ra về. Xuống tới sân bệnh viện, không biết có phải do bản thân bất cẩn không mà cô đã vô tình va trúng người ta.

- "Xin lỗi! Là tôi bất cẩn, anh có sao không?" Dĩ Du vội cúi người xin lỗi.

Cái nắng nhẹ buổi chiều thật ấm áp, có lẻ vì thế mà khi ngẩng đầu lên nhìn người trước mặt, Dĩ Du có chút thẫn thờ.

Ánh mặt trời chiếu xuống người anh ấy, tóc mái của anh ấy có chút dài. Đôi mắt màu hổ phách của anh ấy tựa như cũng có ánh dương quang. Khi nhìn, làn mi cong cong, tỏa ra ánh hào quang rực rỡ. Thời khắc đó, dường như chỉ có mình anh ấy đứng đó và tỏa sáng.

- "Không sao!" Ngắn gọn, trầm ổn. Giọng nói hỡ hững không lạnh không nóng của người đàn ông vang lên cắt đứt mạch suy nghĩ của Dĩ Du.

Không đợi cô kịp phản ứng liền đi thẳng vào trong mà không hề quay đầu lại.

Mẹ nó! Thật lạnh lùng.

Khi bóng dáng nam nhân đó khuất trong cửa thang máy, Dĩ Du thu hồi tầm mắt, lắc lắc cái đầu ra về.

....

Cùng lúc đó trong căn phòng đối diện phòng của mẹ Dĩ Du, một người đàn ông khí thế bức người còn một người "sống dở chết dở" nằm trên giường bệnh tạo nên một sự đối lập hài hước.

- "Này Mặc Thiên, cậu đừng nói là từ dưới cổng lên đây tận 30 phút nha?" Người đàn ông nằm trên giường cười cười nhìn anh bạn của mình đang ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế sofa đối diện.

Hắn cảm thấy người bạn Mặc Thiên này của mình hôm nay có gì đó lạ? Lúc hắn gọi cho cậu ta thì cậu ta đã đến trước cổng bệnh viện rồi. Thế mà tận 30 phút sau mới lên đến đây? Đã vậy còn ngồi đó trầm tư cái gì mà suốt từ nãy giờ không ngừng? Quái lạ?