Nhân Cách Nguy Hiểm

Chương 115: C115



Dịch: LTLT

Bên tai Trì Thanh tràn ngập tiếng phổ thông mang theo chút khẩu âm nơi khác của dì lao công. Âm thanh ồn ào ban đầu trong phòng quan sát đã đi xa, ngay cả Giải Lâm bên cạnh gọi anh anh cũng không nghe thấy.

Dì lao công hoảng hốt đứng vững lại, sau đó liên tục xin lỗi: “Xin lỗi, là tôi đi đường không chú ý…”

Bà ta muốn hất tay Trì Thanh ra để tiếp tục rời khỏi phòng.

Nhưng Trì Thanh lại không buông tay, bàn tay lạnh băng của anh giống như con rắn dính lên mu bàn tay của lao công, thậm chí hơi dùng chút sức. Con ngươi sẫm màu của anh nhìn chằm chằm vào bà ta: “Dì thật sự không nhìn thấy gì sao?”

“…”

Dì lao công rất muốn nói không có.

Nhưng bà ta nhìn người ở trước mặt chỉ cảm thấy con ngươi của người đó giống như đã xuyên qua bà ta, nhìn thấy bí mật nơi sâu thẳm nhất trong lòng bà ta.

Sao cậu ta có thể phát hiện chứ?

Là vừa rồi lúc trả lời bà ta cứ cúi đầu mãi không dám nhìn bọn họ nên đã lộ rồi sao?

Lưng dì lao công chảy một lớp mồ hôi lạnh:

“Không… không có…”

Sau đó, một bàn tay khác duỗi ra từ bên cạnh, Giải Lâm lấy tay của lao công ra, vừa nhìn đã biết xảy ra chuyện gì: “Nếu không có thì sao giọng nói của dì lại run như thế? Dì ở lại đây một lát.”

Người phụ trách rạp phim thấy thế bèn vội giải thích: “Bà ấy chỉ căng thẳng mà thôi. Người nông thôn, chưa từng nhìn thấy tình huống nghiêm trọng thế này, căng thẳng ấy mà.”

Nhưng người phụ trách có cản thế nào cũng không cản được.

Không phải tất cả mọi người đều có thể nhìn thẳng vào ánh mắt có thể nhìn xuyên thấu này. Lao công nhắm mắt, nói ra hết những việc mình biết.

“Dì nói có một nam sinh, khoảng bao nhiêu tuổi, cao cỡ nào?” Giải Lâm vừa lấy một bịch khăn giấy khử khuẩn từ túi áo ra, vừa hỏi, “Gặp vào suất chiếu nào? Còn nhớ hôm đó cậu ta mặc quần áo gì không?”

Bây giờ ra ngoài Trì Thanh không cần tự mang theo khăn giấy nữa, bởi vì trong túi áo của Giải Lâm luôn có sẵn.

Anh rút ra một tờ khăn giấy khử khuẩn từ trong bịch, cẩn thận lau tay.

Lao công nghĩ: “Ở đây mỗi ngày đều có người đến người đi, nhiều người quá. Dáng người khá cao, trông có vẻ còn đang đi học… Suất chiếu chắc là…”

Advertisement

Lao công nói đến đây, liếc nhìn màn hình giám sát ở sau lưng Giải Lâm, bà ta mở to mắt nói: “Chính là suất này!”

Video giám sát được phát với tốc độ nhanh gấp đôi.

Trên màn hình giám sát đằng sau bọn họ, bộ phim đã chiếu được hơn một nửa.


Trong rạp chiếu tối đen như mực, chỉ có ánh sáng từ màn hình lớn vượt qua bóng đen này, mơ hồ chiếu ra vài đường nét ở phía ghế ngồi.

Trên góc phải camera, đồng hồ không ngừng chạy.

Bắt đầu từ 3:45 phút, thời gian hiện tại đã đến 4:52 phút.

Thời gian hết phim còn hơn nửa tiếng nữa.

Hôm đó, bên trong và bên ngoài rạp phim tiếng người huyên náo, âm thanh ồn ào bên ngoài xuất phát từ trận hỏa hoạn lớn, cách mấy con đường kia. Bên rạp phim tin tức bị chặn, mọi người vui vẻ thảo luận về bộ phim sắp xem.

Một bên khác, Quý Minh Nhuệ gọi cho Trì Thanh khó khăn lắm mới có người nghe, chưa nói bao nhiêu câu lại nghe thấy tiếng cúp máy đột ngột ở đầu dây kia. Anh ta rất cạn lời: “Tôi còn chưa nói xong nữa, hai người này đúng là không có tính kỷ luật và tổ chức chút nào.”

Tô Hiểu Lan: “Bọn họ đang ở đâu? Hình như tôi nghe thấy hai chữ rạp phim, đang xem phim à?”

Quý Minh Nhuệ: “Không phải, tuy tôi cũng nghĩ như thế, nhưng mà bọn họ nói bây giờ đang ở phòng giám sát của rạp phim.”

Tô Hiểu Lan suy nghĩ một hồi: “Không phải chứ, bọn họ nghĩ rằng hung thủ sẽ đến nơi hẹn sao?”

Cô ngạc nhiên nói: “Hung thủ làm việc cẩn trọng như thế, làm sao để lộ dấu vết lớn vậy được? Hắn ta không có lý do đến cuộc hẹn.”

Trong phòng giám sát của rạp phim.

Video giám sát trắng đen giống như một bộ phim câm.

Thời gian tiếp tục chạy tăng tốc, Trì Thanh để ý thấy một khoảnh khắc ánh sáng của màn hình lớn trở nên mạnh hơn, chiếu đến một chỗ trống ở dãy ghế sau.

“Chờ chút.” Trì Thanh nói, “Dừng lại chỗ vừa rồi một lát.”

Video lùi về sau hai giây, hàng trong góc thứ hai từ dưới lên đúng là có một chỗ trống. Và đó còn là chỗ trống duy nhất ở trong rạp.

Bên phải chỗ trống là một cô gái ăn mặc sành điệu, bộ phim bước vào đoạn cao trào, cô mỉm cười tựa đầu vào vai người con trai bên cạnh. Người con trái đó cúi đầu nói chuyện với cô. Rất rõ ràng là một cặp tình nhân, không phù hợp với điều kiện bọn họ muốn tìm.

Trì Thanh nhìn sang bên cạnh, thấy một thiếu niên cao gầy đang ngồi ở bên trái chỗ trống. Cậu ta đeo khẩu trang, ánh sáng mạnh chiếu lên người cậu ta, lờ mờ phác ra nửa gương mặt của cậu ta, chỉ có thể nhìn thấy cậu ta đeo một cặp kính viền kim loại.

Giải Lâm cũng bắt được đoạn này, nói: “Người này, phóng to lên.”

“Là cậu ta sao?” Giải Lâm lại quay đầu hỏi lao công.

“…” Lao công cẩn thận xác nhận một lần, bà ta nhìn chiếc áo len màu nhạt trên người thiếu niên kia, nói, “Hình như là cậu ta.”

Lao công nói thấy cậu ta đang khóc lúc đi ra, nhưng cũng không chắc chắn vì chỉ vội nhìn lướt qua, với lại đây rõ ràng là một bộ phim tình cảm rất ấm áp, sao lại đau thương đến thế được chứ.

Trì Thanh nhìn đường nét mơ hồ sau khi được phóng to một hồi, thiếu niên ngồi một mình trong đám đông, cô đơn lẻ bóng, tách biệt với tiếng cười vui vẻ xung quanh, giống như đang ngồi trong một thế giới khác.

Không chỉ Tô Hiểu Lan không ở phòng giám sát nghĩ như thế.


Mà người trong phòng giám sát cũng đang nghĩ:

Cậu ta không có lí do để đến cuộc hẹn.



Một người cẩn trọng như thế, ngoại trừ thân phận học sinh gây trở ngại cho cậu ta. Do trường học đóng kín, khiến cậu ta không thể lập tức phát hiện số điện thoại mà tin tức “phát trực tiếp” để lại có vấn đề, nên cậu ta mới để lộ thân phận.

Cậu ta không có lý do gì để mạo hiểm, lộ ra manh mối lớn như vậy được.

Mười phút sau, hai người sao chép video giám sát này, chép vào trong usb đem về tổng cục, tiện thể cắt đoạn thiếu niên xuất hiện rồi in ra thành ảnh.

Lúc hai người về tổng cục, Quý Minh Nhuệ vừa chỉnh sửa xong lời khai của Dụ Dương, đang muốn hét: “Chúng tôi có phát hiện mới! Không chừng có thể xác định được hung thủ!”

Giải Lâm nhẹ nhàng đặt một tấm ảnh trước mặt anh ta.

Lời nói đến bên miệng của Quý Minh Nhuệ bị dừng lại: “… Đây là gì?”. Truyện Đông Phương

“Kẻ tình nghi.”

“…” Mặt Quý Minh Nhuệ lộ ra vẻ kinh ngạc, tay đang cầm ảnh hơi run run, “Mấy người đi một chuyến thì có luôn ảnh kẻ tình nghi rồi à?”

Giải Lâm: “Chuyện này nói ra thì dài, với lại ảnh không có lộ mặt, trước tiên nói tiến triển mới bên phía các cậu đã.”

Một tiếng trước.

Dụ Dương ngồi ở vị trí mà Giải Lâm đứng lúc này, tiếp nhận câu hỏi của bọn họ.

Người hỏi đầu tiên là Tô Hiểu Lan: “Quan hệ giữa cậu và Vương Viễn tốt lắm sao? Tính cách của cậu không giống có thể chơi cùng với nhóm Vương Viễn.”

Tóc mái che một chút đôi mắt của Dụ Dương, gần đây cậu ta không có thời gian càng không có tâm trạng đi cắt tóc: “Lúc mới nhập học rất tốt ạ, mọi người ngồi gần nhau, đều ở hàng cuối cùng. Lúc đó cháu khá mê mang, cảm thấy chị cháu hi sinh cho cháu rất nhiều, trong tiềm thức từ chối loại “hi sinh” này. Vậy nên khoảng thời gian đó thái độ học tập của cháu rất không nghiêm túc. Cháu cố tình không nghe lời chị ấy, cũng không nghe lời giáo viên, bản thân cũng không biết rốt cuộc mình muốn làm gì.”

Nhưng dù lúc đó Dụ Dương coi như đang trong thời kỳ nổi loạn cũng chỉ có thái độ học tập không tốt, ngoài ra vẫn là thiếu niên rạng rõ mà mọi người yêu mến, bản tính không hề thay đổi. Bề ngoài, cậu ta có quan hệ tốt với nhóm Vương Viễn, thực tế thì lại có vai trò ức chế. Lúc nhóm Vương Viễn uy hiếp các bạn học, luôn là cậu xuất hiện để hòa giải.

Dụ Dương có vẻ ngoài cũng rất đẹp trai.

Nói một cách công bằng, nếu Tô Hiểu Lan trở về lại thời học sinh, cô sẽ có thiện cảm với cậu trai như thế này.

Cô viết lời nói này vào sổ, sau đó lại hỏi: “Vậy cậu có từng tranh chấp với ai không?”

Dụ Dương: “Không ạ.”

Chủ đề này vốn được lướt qua, nhưng từ “tranh chấp” nghĩ rộng ra rất dễ liên tưởng đến từ khác.


Thế là cậu ta lại nói: “Nhưng lúc đó trong lớp có người thích cháu.”

Một tiếng trước, Tô Hiểu Lan thuận miệng hỏi: “Ai?”

Một tiếng sau, Giải Lâm cũng nói ra từ giống hệt: “… Ai?”

Trì Thanh lười tham gia vào cuộc họp lần này, tìm một chỗ trống bên cạnh ngồi xuống. Tuy không muốn tham dự vào cuộc đối thoại, nhưng anh cũng rất nể mặt, ngước mắt nhìn về phía Quý Minh Nhuệ.

Quý Minh Nhuệ nói: “Một người mà mấy cậu không nghĩ đến.”

Một tiếng trước.

Dụ Dương im lặng rất lâu, giống như không biết nên nói hay không, cuối cùng nói cho bọn họ ba từ: “Hứa Tinh Châu.”

Chữ viết của Tô Hiểu Lan vốn đang lưu loát chợt ngừng lại, cô bất giác viết ra một chữ “Hứa” theo lời nói của cậu ta: “Hứa… Hứa Tinh Châu?”

Nếu cô nhớ không lầm thì Hứa Tinh Châu là nam sinh tự sát kia.

Sắc trời bên ngoài dần tối, tay Trì Thanh đặt trên đầu gối, hai bàn tay chắp lại, không nhịn được xâu chuỗi những thông tin lại với nhau:

Học sinh cấp ba phạm tội. Tấm ảnh kẻ tình nghi ở rạp phim. Nam sinh đã chết từng thích Dụ Dương.

Những điểm mấu chốt này cẩn thận phá kén khỏi vụ án, dần dần chỉ về một đáp án nào đó.

Trì Thanh hỏi: “Đã điều tra bối cảnh gia đình của Hứa Tinh Châu chưa?”

Quý Minh Nhuệ đáp: “Đã tra rồi, giống hệt với chủ nhiệm khối nói, gia đình li dị.”

Giải Lâm nhận ra ý của Trì Thanh: “Cậu ta còn có người thân nào khác không? Ví dụ như anh trai hoặc em trai vì cha mẹ ly dị nên tách ra rất lâu, tuổi tác chênh nhau không quá một tuổi, với lại hiện tại cũng đang học ở thành phố Hoa Nam. Nếu như có một người như thế, rất có thể là mới chuyển trường đến. Gia đình ly hôn sẽ không ở gần nhau, nếu như hai người đều ở thành phố Hoa Nam, Hứa Tinh Châu cũng không đến mức bị thầy chủ nhiệm gọi là đứa trẻ “không nơi nương tựa”.”

Quý Minh Nhuệ sửng sốt: “Tôi lập tức đi tra!”

Lúc này, nhóm trưởng nhóm nhỏ thứ ba được cử đi điều tra tin tức “phát trực tiếp” cũng trở về báo cáo tình huống. Sau khi tiến hành một cuộc tìm kiếm và điều tra toàn diện các cấp ba toàn thành phố, anh ta liệt kê vài trường có điểm đáng ngờ: “Trường có tín hiệu không tốt phần lớn là trường cấp ba trọng điểm. Những trường cấp ba này quản lý học sinh vô cùng nghiêm ngặt, về cơ bản đều là trường học theo kiểu khép kín, khuyến khích học sinh ở ký túc xá, vì để đề phòng học sinh lén chơi điện thoại ở trong ký túc xá, sẽ lắp đặt thiết bị ngăn cản tín hiệu trong khuôn viên trường…”

“Hiện tại chúng tôi đã tìm hiểu, tín hiệu của ba trường này tệ nhất, trường Thực nghiệm Bảo Lâm, trường cấp ba Thanh Sơn và một trường…”

“Quang Viễn.”

Trì Thanh và Giải Lâm hằng ngày đều đi đón Tô Hiểu Bác, quen thuộc với Quang Viễn nhất.

Lúc này, ảnh đã có, phạm vi trường học về cơ bản cũng đã có thể khoanh vùng xác định. Lần lượt tìm trong ba ngôi trường này, tìm thấy người giống hệt với người trong video giám sát chỉ là vấn đề thời gian. Tuy ảnh mơ hồ không rõ, đối phương lại đeo khẩu trang nhưng vẫn để lộ không ít manh mối, ví dụ như chiều cao, hình thể, kiểu gọng kính.

Nghĩ đến Tô Hiểu Bác, Trì Thanh ngẩn người một lúc lâu, Giải Lâm duỗi tay đưa chai nước trước mặt anh cũng không phát hiện.

Giải Lâm vặn nắp nói: “Vì chăm sóc em, anh chưa uống ngụm nào đã đưa em trước. Đây là chai cuối cùng rồi, em không uống nữa thì anh uống đấy.”

Trì Thanh hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Anh còn nhớ hôm đó trên xe Tô Hiểu Bác đã nói gì không?”

Giải Lâm: “Chỉ nghe em với nó cãi nhau như học sinh tiểu học, em nói câu nào?”

Trì Thanh nhớ lại từng câu từng chữ, lặp lại: “May mà tin tức phát trước kì thi thử lần này của trường cháu, nếu không thì cháu còn đang ôm quyển sổ từ vựng khóc ròng, làm sao có thể vui vẻ thi xong ba ngày này.”


Lúc Trì Thanh kể lại, giọng điệu hoàn toàn khác với Tô Hiểu Bác, lạnh như băng, không mang bất cứ tình cảm gì.

“Có điều tín hiệu trường cháu rất tệ, chơi game bị rớt mạng nhiều lần, còn bị đồng đội tố cáo…”

“Hôm nay đi học cháu lén chơi điện thoại, điện thoại còn bị tịch thu. Haiz, giáo viên cũng thật là, sao có thể tiêu chuẩn kép chứ? Học sinh giỏi chơi điện thoại là say mê học tập, nhất định đang dùng điện thoại lên mạng tra tài liệu. Cháu chơi điện thoại thì chắc chắn là chơi game sao?”

Thi ba ngày.

Tín hiệu kém.

Giải Lâm vặn nắp chai lại: “Tra Quang Viễn trước.”

“Sau khi tin tức phát sóng, Quang Viễn thi ba ngày, mà kẻ tình nghi sau ba ngày phát tin không có bất cứ động tĩnh gì, chọn ngày thứ tư gọi điện thoại cho cảnh sát, nói rằng trong tay hắn ta có video. Nếu như không phải vì thi cử, rất khó giải thích vì sao lại cứ là ngày thứ tư.”

Vả lại tín hiệu của Quang Viễn cũng không tốt.

Không đúng, Giải Lâm lặp lại mấy câu của Trì Thanh vài lần, phát hiện tin tức quan trọng nhất trong mấy câu nói này có thể là câu “học sinh giỏi chơi điện thoại”.

Quang Viễn kỷ luật nghiêm ngặt, ngay cả thời gian tan học bình thường học sinh cũng không dám cười nói ồn ào, hằng ngày cũng cấm sử dụng điện thoại. Tô Hiểu Bác coi như là khác loài trong trường, lén chơi điện thoại nhiều lần không sửa. Nhưng “học sinh giỏi chơi điện thoại” mà cậu ta nói là chuyện gì?

Tô Hiểu Bác đang ở tạm nhà Tô Hiểu Lan, vở bài tập bày trên bàn rất là ra dáng, nhưng bên trên chưa viết lấy một chữ.

Cậu ta ngồi gác chéo chân, kết thúc một ván game, nhận được cuộc gọi của Tô Hiểu Lan. Sau khi nghe máy, cậu ta chứng minh hết mức cái gì gọi là giấu đầu hở đuôi: “Alo? Cô à? Cháu đang làm bài này, vừa làm xong một câu… À đề toán, tính ra chọn A, làm cháu tính hơn nửa ngày. Cô yên tâm, cháu đang làm bài tập thật mà, tuyệt đối không chơi game. Nếu không phải cô gọi cho cháu thì tối nay cháu tính không đụng vào điện thoại.”

Tô Hiểu Lan cạn lời: “… Không ai hỏi cháu có đang làm bài hay không.”

Tô Hiểu Bác không tính được bước phát triển này: “Dạ?”

Tô Hiểu Lan: “Lần trước cháu nói có một học sinh giỏi mang điện thoại đi học cũng bị bắt, học sinh đó là ai?”

Cùng lúc Tô Hiểu Lan đang gọi điện thoại cho cháu trai, quan hệ gia đình của Hứa Tinh Châu cũng đã được điều tra ra. Trong mối quan hệ gia đình cho thấy cậu ta còn có một anh trai, khi cha mẹ li hôn cậu ta với anh trai cũng bị chia cắt, mỗi người lập một gia đình mới.

Quý Minh Nhuệ đọc tài liệu nói: “Hứa Tinh Châu theo ba, anh trai cậu ta theo mẹ. Mẹ cậu ta không bao lâu thì tái hôn… Ồ, vì ly hôn, anh trai cậu ta không cùng họ với cậu ta, anh trai họ Thẩm.”

Bên kia điện thoại, Tô Hiểu Lan nghe cháu trai mình nói rõ ràng: “Học sinh giỏi à, đó là hạng nhất khối trường cháu, thành tích tốt đến mức khiến mọi người nghi ngờ đề nào cũng là do cậu ta ra, đối tượng sùng bái của vô số người. Tên cậu ta là gì à?” Tô Hiểu Bác giọng ngái ngủ, “Cô quan tâm cậu ta làm gì? Tuy thành tích cậu ta tốt, trông cũng đẹp trai nhưng chênh lệch tuổi tác của hai người quá lớn, cô có biết không?”

Tô Hiểu Lan sắp nổi giận: “Nói-tên.”

“À, cậu ta tên Thẩm Tinh Hà.”

Giọng nói trong điện thoại và giọng nói của Quý Minh Nhuệ bên ngoài chồng lên nhau.

Quý Minh Nhuệ nói: “… Anh cậu ta họ Thẩm, họ và tên Thẩm Tinh Hà.”

Trong tài liệu là một bản hồ sơ học sinh.

Họ và tên học sinh: Thẩm Tinh Hà.

Trường học hiện tại: Trường cấp ba Quang Viễn.

Trường học trước đây: Trường cấp ba Thực nghiệm Số 1 (Thành phố Thanh Hải).

Góc phải bên trên của hồ sơ có dán một tấm ảnh thẻ nền xanh, đường nét gương mặt rất giống với nửa gương mặt mơ hồ trong rạp phim. Mặt mày thiếu niên sắc nét, đeo một gọng kính viền kim loại. Có lẽ tấm ảnh được chụp lúc chuyển trường. Ngũ quan không quá ngây ngô, mà ngược lại, lúc cậu ta nhìn ống kính có một cảm giác hơi xa lánh.