Nhân Cách Nguy Hiểm

Chương 121: C121



Dịch: LTLT

Dựa theo lịch sử trò chuyện mà Thẩm Tinh Hà cung cấp, chuyện giữa cậu ta và Dụ Lam được bày ra từng chút một trước mặt mọi người.

Nội dung hai người nói chuyện nhiều hơn những gì họ tưởng.

Dù lịch sử được xuất ra chỉ còn lại chữ và số lạnh như băng, không có một tấm ảnh nào cũng không có bất cứ màu sắc gì.

Thẩm Tinh Hà thỉnh thoảng bị mất ngủ.

Một tối nọ Dụ Lam đi ngủ quên chúc cậu ta ngủ ngon, thế là ba giờ khuya chợt tỉnh giấc, nghĩ rằng có lẽ cậu ta ngủ rồi nên gửi bù ba chữ “chúc ngủ ngon”.

Sau khi nói xong, cô lại nhìn giao diện trò chuyện rất lâu, lướt lên trên xem lịch sử trò chuyện của hai người.

Một lúc lâu sau, lâu đến mức Dụ Lam sắp ngủ rồi. Giữa lúc nửa tỉnh nửa mê, cô phát hiện phía trên giao diện trò chuyện không biết từ lúc nào xuất hiện một dòng chữ: “Đối phương đang nhập tin nhắn…”

Bình thường Dụ Lam rất ít khi giao lưu với người khác ngoại trừ Dụ Dương.

Cô không nói chuyện được, dù nói chuyện trên mạng với người ta, phát triển đến mức độ gửi tin nhắn thoại cho nhau thì cô sẽ lặng lẽ không trả lời tin nhắn.

Cậu trai yêu thầm em trai mình ở bên kia là người bạn qua mạng mà cô từng trò chuyện nhiều nhất.

Ban đầu là Thẩm Tinh Hà chủ động tìm cô, sau đó toàn là cô chủ động gửi tin nhắn cho cậu ta nhiều hơn.

Biết Thẩm Tinh Hà đang giả gái, nên cô chưa từng có nỗi phiền muộn gửi tin nhắn thoại cho nhau. Cô biết cậu trai bên kia sẽ không gửi tin nhắn thoại cho cô.

Dụ Lam thấy dòng chữ đang nhập kia mới phát hiện Thẩm Tinh Hà cũng chưa ngủ.

Nhưng tối đó, cô giả vờ không nhìn thấy gì cả, chỉ là trong quá trình trò chuyện sau này cô mới bắt đầu làm như không có gì, để ý cậu ta có thể ngủ sớm hay không.

Sau đó cô nhận ra, sự quan tâm này… là vì cô thích người đó rồi.

Dụ Lam bắt đầu không muốn bị coi thành Dụ Dương nữa.

Một hôm nọ, lúc Thẩm Tinh Hà gọi cô là Dụ Dương, cô không kìm được nói: Thực ra… mình có một biệt danh.

Bây giờ nhìn lại, đây thực ra là một tín hiệu rất rõ ràng. Nhưng Thẩm Tinh Hà khi ấy lại không để ý chút nào, hay nói cách khác, trong đối thoại với Dụ Lam, cậu ta không duy trì quan sát bình thường vốn có.

Advertisement

Thẩm Tinh Hà: Biệt danh gì?


Dụ Lam ở bên kia im lặng rất lâu, cuối cùng gõ xuống hai chữ: Tiểu Lam.

Thẩm Tinh Hà: Tiểu Lam?

Dụ Lam sợ cái tên này nghe quá gái tính, thế là lại vội vàng bổ sung chữ “anh”.

Như vậy nối lại có thể thành anh Tiểu Lam rồi.

Dụ Lam nhắm mắt giải thích: Bởi vì tôi… hồi nhỏ mẹ nó lúc mới sinh sức khỏe không tốt. Gia đình tìm người coi bói, thầy bói chỉ cho cái tên này.

Dù chỉ là lịch sử được xuất ra qua con chữ màu đen nhưng tất cả những người đang có mặt ở đây vẫn có thể cảm nhận được sự mong chờ và căng thẳng khi ấy của Dụ Lam.

Cuối cùng Thẩm Tinh Hà trả lời: Được, anh Tiểu Lam.

Tiếp tục lật lịch sử trò chuyện về sau, còn có thể nhìn thấy Dụ Lam thông cảm cho cậu ta, nói rằng: Cậu có thể không gửi mấy cái icon dễ thương này.

Trong lịch sử được xuất ra không thấy được ảnh, nhưng không khó để tưởng tượng Thẩm Tinh Hà vì đóng giả con gái đã tải xuống những icon dễ thương nào.

Dụ Lam: Thực ra, con người mình… khá cool.

Dụ Lam: Không thích mấy con mèo con chó, với trái tim hường phấn này.

Thẩm Tinh Hà: Cool?

Dụ Lam: Phải, mình thích con gái cool một chút.

Thẩm Tinh Hà: …

Dụ Lam: Thật mà, cậu không thấy vậy sao? Kiểu con gái cool rất là ngầu. Ai nói con gái phải dịu dàng dễ thương chứ? Mình thích kiểu cool ngầu.

Thẩm Tinh Hà ngừng lại rất lâu, rõ ràng sở thích mà trước đây cậu ta không hiểu rõ của “Dụ Dương” khiến cậu ta thấy sốc.

Một lát sau cậu ta mới đáp: Biết rồi, anh Tiểu Lam.

Sau này, Thẩm Tinh Hà trò chuyện tự nhiên hơn rất nhiều, ngay cả anh cũng không gọi.

Dụ Lam thấy cậu ta gửi hai chữ “Tiểu Lam” thì trong lòng rất vui mừng.

Nhưng có đôi khi cô vẫn sẽ trêu cậu ta: Sao cậu không gọi mình là anh?

Thẩm Tinh Hà trả lời: À, tớ ngầu.


Trong tất cả mọi người, cảm xúc của Tô Hiểu Lan biến động lớn nhất. Bởi vì cùng là con gái, cô hoàn toàn có thể đồng cảm với tâm trạng của Dụ Lam, giống như bản thân cô chính là người cầm điện thoại đang chờ đối phương trả lời. Tấm lòng chân thành của Dụ Lam, có lẽ đã từng làm Thẩm Tinh Hà rung động.

Không…

Chắc chắn cậu ta đã từng rung động.

Lịch sử trò chuyện lại được lật về sau rất lâu, từ khóa “phim điện ảnh” bắt đầu xuất hiện.

Dụ Lam từng nhắc đến bộ phim này với hai người mới quen biết một tháng. Sau đó ngày chiếu càng ngày càng gần, số lần nhắc đến cũng nhiều hơn.

Dụ Lam: Mình chờ lâu lắm rồi!

Dụ Lam: Nói chính xác hơn là lâu lâu lâu lắm rồi!

Thẩm Tinh Hà: Hay đến thế sao?

Muốn cùng xem phim là Dụ Lam chủ động gợi ý nói trước. Cô lấy dũng khí hỏi dò: Cậu muốn đi xem thử không?

Câu này rõ ràng đang đưa móc câu cho Thẩm Tinh Hà.

Chỉ cần cậu ta thuận nước đẩy thuyền, đồng ý cô thì lên kế hoạch lâu như thế, mục đích đã đạt được.

Nhưng lần đầu tiên Thẩm Tinh Hà do dự.

Chữ cái trong giao diện trò chuyện bị cậu ta xóa đi, cuối cùng ma xui quỷ khiến lại gửi một câu: Nói sau đi.

Rất rõ ràng, cậu ta từng do dự.

Dụ Lam vứt bỏ tất cả hướng nội và tự ti, cũng không quan tâm thân phận con gái của mình có bị lộ hay không. Bởi vì lòng yêu thích không giấu được nữa, cô mặc kệ tất cả. Nhưng chỉ có một điều cô không biết, người ở bên kia trò chuyện với cô mang theo mục đích báo thù tiếp cận cô.

Thẩm Tinh Hà trốn sau mạng internet, vừa mặc đồng phục, làm học sinh thiên tài xuất sắc ở Quang Viễn, người của trường Quang Viễn nhắc đến Thẩm Tinh Hà đều cảm thấy ba chữ này giống như đang phát sáng, là thánh học lạnh lùng mà mọi người không với tới.

Một mặt khác, cậu ta lại vi phạm nội quy trường, giấu điện thoại, mỗi ngày đều đổi các tài khoản khác nhau trò chuyện với những người này.

Sự do dự này duy trì mãi đến khi phim chiếu.

Thẩm Tinh Hà biết mình phải đưa ra quyết định.

Thẩm Tinh Hà: Đi xem đi.


Dụ Lam: Hả?

Thẩm Tinh Hà: Bộ phim lần trước mà cậu nói.

Dụ Lam: Thật sao?

Thẩm Tinh Hà: Thật.

Cậu ta nói cho Dụ Lam về căn phòng ở tòa nhà mà mình đã sắp xếp xong: Gặp mặt ở đây trước.

Thực ra Dụ Lam đã vô số lần muốn cho cậu ta biết mình không phải Dụ Dương.

Càng muốn biết, người cậu ta thích rốt cuộc là Dụ Dương trước đây hay là mình đang nói chuyện với cậu ta lúc này.

Trong đó có một đoạn trò chuyện như thế này:

Dụ Lam: Cậu thấy… tôi có khác với người trong tưởng tượng của cậu không?

Thẩm Tinh Hà có suy nghĩ tường tận cỡ nào cũng rất khó đoán ra ngay những suy nghĩ tinh tế của con gái: Cái gì?

Dụ Lam: Ý là…

Dụ Lam: Chẳng phải trước đây cậu chỉ gặp mình một lần sao? Nhưng lúc đó cậu không hiểu về mình, cậu thấy cậu thích mình hiện tại hơn hay là…

Thẩm Tinh Hà trả lời: Hiện tại.

Thực ra có rất nhiều cơ hội.

Có rất nhiều lần, Thẩm Tinh Hà chỉ cần nghĩ nhiều thêm một chút thì có thể phát hiện người ở bên kia không phải Dụ Dương thật.

“Cậu không nghi ngờ chút nào à?” Xem đến đây, Quý Minh Nhuệ không kiềm được hỏi.

Cậu ta từng nghi ngờ.

Nhưng cậu ta chẳng dám để đối phương chiếm lấy cảm xúc và tư duy của mình quá nhiều.

Cuối cùng Thẩm Tinh Hà nói: “Tôi không thể nghĩ.”

Lần rõ ràng nhất chính là hôm cậu ta giết Dụ Lam.

Cậu ta nhất định phải giết “Dụ Dương”, cậu ta buộc phải giết Dụ Dương. Sau khi giết xong đám người Vương Viễn, Thẩm Tinh Hà vừa xử lý hiện trường và hung khí, vừa nói trong lòng với mình.

Nhưng giống như suy luận trước đó của Giải Lâm, cậu ta không thể giết “Dụ Dương” ngay trước mặt mình.

Thật ra hôm đó cậu ta vốn dĩ có thể phát hiện.

Cậu ta dựa vào cửa, vào lúc lửa bắt đầu bùng lên, cậu ta đứng ở cửa không đi. Thậm chí cậu ta có thể cảm nhận rõ ràng được sự chấn động do người bên trong đang cố gắng đánh vào cánh cửa. Nhưng vào khoảnh khắc ấy, cậu ta không suy nghĩ vì sao khi người bên trong cầu cứu lại không lên tiếng.


Vì sao ngay cả hai chữ “cứu mạng” cũng không thể nghe thấy?

“Đọc thấy khó chịu quá, tôi ra ngoài bình tĩnh một lát.” Tô Hiểu Lan là người đầu tiên không chịu đựng nổi.

Cô không ngờ rằng mình có thể nhìn thấy một tình cảm như thế này, tội ác và dối trá đan xen, nhưng hai người đều đã từng lưu lại sự thật lòng. Thậm chí cô còn không kìm được mà nghĩ nếu như không có cái chết của Hứa Tinh Châu, có lẽ Thẩm Tinh Hà sẽ không báo thù, có khi nào kết cục của câu chuyện sẽ khác không?

Tô Hiểu Lan vốn đã rất buồn.

Nhưng cô nói xong đang định mở cửa bước ra ngoài thì nhìn thấy hai vị cố vấn sắc mặc như thường, ngồi ở hàng sau.

Giải Lâm đang nghiêng đầu nói chuyện với Trì Thanh, thấy Tô Hiểu Lan muốn ra ngoài, hắn còn mỉm cười, nhường một lối đi cho cô.

Tô Hiểu Lan: “…”

Trì Thanh càng không cần nói. Anh đeo găng tay màu đen, cả quá trình mắt không chớp lấy một cái, còn giúp Tô Hiểu Lan định nghĩa “khó chịu” lại một lần nữa: “Trong phòng rất ngột ngạt.”

Tô Hiểu Lan: “…”

Là vấn đề ở căn phòng sao?

Cảm xúc mới dâng lên lập tức biến mất.

Tô Hiểu Lan vẫn quyết định ra ngoài hít thở một xíu, nhưng cô chưa kịp sờ đến tay nắm cửa thì cửa đã bị người ta mở ra. Âm thanh lớn đến mức giống như bị phá vậy.

Người xông vào là Dụ Dương mắt đang đỏ bừng. Cậu ta mặc kệ cảnh sát khuyên ngăn, hét lớn: “Để tôi vào! Cút ra! Để tôi vào!”

Dụ Dương vẫn đang chờ hung thủ thật sự sa lưới. Từ cửa ra vào xông đến tận đây chẳng ai có thể ngăn cậu ta lại được. Cậu ta hung hăng chen ra khỏi vòng vây, nhào đến trước mặt Thẩm Tinh Hà, đấm một cú thật mạnh lên mặt Thẩm Tinh Hà!

Gọng kính trên sống mũi Thẩm Tinh Hà rớt xuống đất, tròng kính vỡ nát.

Trong giọng nói của Dụ Dương ngoại trừ sự phẫn nộ còn có tiếng rung giống như đang khóc: “Mày muốn giết tao cũng được! Vì sao mày muốn giết chị tao! Chị ấy làm sai cái gì hả? Chị ấy chẳng biết gì cả! Vì sao mày lại muốn giết chị ấy?”

Tình hình suýt nữa mất kiểm soát.

Trước mặt Thẩm Tinh Hà mờ mịt, cậu ta ngồi xuống, muốn nhặt kính lên, còn chưa ngồi xuống lại bị Dụ Dương nhào đến đấm thêm một cú.

Lần này, lời nói của Dụ Dương không còn tiếng kêu gào nữa, cậu ta giống như không nói được, khóc nức nở. Lời nói trong miệng không nghe rõ được, dường như đang không ngừng lặp lại “vì sao”.

Mảnh kính vỡ đâm thẳng vào lòng bàn tay của Thẩm Tinh Hà.

Trên mu bàn tay của Dụ Dương có vết xước rõ ràng, đang chảy máu. Cậu ta dần bình tĩnh lại, nói: “Chị tôi… Chị tôi là một người rất dịu dàng, anh chẳng biết gì cả.”

Dụ Dương nói tiếp: “Chị ấy mới nhận một bé mèo về, tên là Bé Sao.”

Thẩm Tinh Hà từ lúc nhận tội cho đến lúc khai ra tội ác của mình đều không để lộ bất cứ cảm xúc nào. Nhưng lúc này, cảm xúc dồn nén khi hốt hoảng nhìn thấy hồ sơ người bị hại ở phòng thẩm vấn vừa rồi lại xuất hiện.

“Tôi…” Giọng nói của Thẩm Tinh Hà rất khẽ, cuối cùng không thể nói tiếp nữa. Một lúc sau, cậu ta bị cảnh sát ở hai bên kéo lên, trước khi bị giam giữ, cậu ta khẽ nói một câu: “Xin lỗi.”