Nhân Cách Nguy Hiểm

Chương 134: C134



Dịch: LTLT

“Mấy vết dao trên xác người chết ở trong nhà thờ rất kỳ lạ, không phải kích động phạm tội. Trên báo cáo thi thể viết rằng mặt cắt vết thương vô cùng bằng phẳng. Chuyện này rất bất thường. Có nghĩa là lúc tên này cắt, tốc độ gần như đều nhau.”

“Vậy thì giết người đối với hắn ta chẳng có chút cảm giác gì.”

Trong phòng họp, người của ba nhóm chen chúc với nhau.

Bộ phận phụ trách của từng người khác nhau, đang lần lượt phát biểu.

Cảnh sát phụ trách kết hợp vụ án nói: “Dựa theo lời khai của Thẩm Tinh Hà, tên này chưa đến 30 tuổi, cao khoảng từ 1m79 đến 1m82.”

Thẩm Tinh Hà là người duy nhất trong các hung thủ bị xúc giục từng để ý đến kẻ “cha xứ” này.

Người đứng nhất toàn trường vốn nên được tuyển thẳng vào trường đại học danh tiếng khi tiếp nhận thẩm vấn bỗng nhiên nói: “Tôi biết chiều cao của hắn ta.”

Nét chữ trong tay cảnh sát khựng lại, ngay sau đó khó tin hỏi: “Lúc đó hắn ta ngồi sau lưng cậu, cậu nói cậu không quay đầu lại, trong nhà thờ lại tối như thế, sao cậu biết được chiều cao của hắn ta?”

Thiếu niên ngồi đối diện mặc đồ tù nhân, hai tay đeo còng lạnh lẽo.

Thẩm Tinh Hà nói: “Nhà thờ có nến.”

“…?”

“Tuy trong nhà thờ rất tối, nhưng có ánh nến.” Thẩm Tinh Hà nói lại lần nữa, “Là ánh nến tiết lộ chiều cao của hắn ta.”

Nói đến đây, cảnh sát đã phản ứng kịp.

Là cái bóng.

Dù nơi tối đến cỡ nào, chỉ cần có chút ánh sáng thì chắc chắn sẽ có bóng.

Ánh nến kéo dài bóng của “cha xứ”. Lúc đó Thẩm Tinh Hà và “cha xứ” đều đang ngồi, dựa theo so sánh độ dài bóng của hai người là có thể đoán được chênh lệch chiều cao giữa hai người.

Dù rằng khoảnh khắc đó Thẩm Tinh Hà đang bị mê hoặc cũng không quên quan sát những điều này.

Tuy đứa trẻ tên Lý Khang từng gặp “cha xứ”, nhưng Lý Khang chỉ nói đối phương rất cao rất gầy, là một anh trai rất cao rất gầy. Cụ thể cao bao nhiêu, gầy như thế nào, đứa trẻ kia lại không nói rõ được.

Dù sao trong thế giới trẻ con, người có thể khiến nó ngước lên nhìn đều tính là cao, nhưng cái cao này không thể dùng số liệu cụ thể chứng minh.

Một mét bảy đối với nó là cao, một mét tám cũng thế.


Tuy đặc điểm chiều cao nghe rất bình thường, biết chiều cao của hung thủ cũng chỉ là một chi tiết nhỏ không đáng kể. Bọn họ vẫn phải tiếp tục mò kim đáy bể trong biển người mênh mông. Nhưng chi tiết này đã cho bọn họ lòng tin tiếp tục điều tra.

Trì Thanh ngồi trong phòng họp, trông có vẻ rất tự do.

Anh cởi áo khoác, trên người chỉ còn lại một chiếc hoodie màu đen phong phanh làm tôn lên làn da trắng đến rét run, tóc mái màu đen dài che ngang mắt. Anh không tham gia thảo luận, phần lớn thời gian chỉ im lặng lắng nghe. Giữa ngón tay kẹp cây bút, con ngươi cúi xuống, cũng không ai dám chủ động bắt chuyện với anh.

Lúc đầu có Giải Lâm còn có thể miễn cưỡng ép anh, dẫn anh tham gia thảo luận, giới thiệu anh tên gì cho hai nhóm mới gia nhập, còn lịch sự nhắc nhở đối phương cách cố vấn họ Trì xa một chút, anh bị chứng ưa sạch sẽ.

Thực ra không cần Giải Lâm nhắc nhở, bọn họ cũng không muốn đến gần vị cố vấn trông u ám quá chừng như này.

Có người lặng lẽ nhắc anh với Quý Minh Nhuệ: “Nghe nói hai người là bạn bè hả?”

Quý Minh Nhuệ: “Phải, sao vậy?”

“Quen biết rất lâu sao?”

Bạn chí cốt “tri kỷ” lâu năm – Quý Minh Nhuệ đáp: “Đúng là rất nhiều năm, chúng tôi biết nhau từ hồi đi học.”

Người đó nhỏ giọng nói: “Người như anh ta chắc là khó ở lắm nhỉ?”

Quý Minh Nhuệ nghĩ một chút, gật đầu: “Đúng thế.”

“…”

Trì Thanh khó ở nghe gần hết báo cáo của ba nhóm, đặt bút xuống đứng dậy đi ra ngoài. Anh đứng ở hành lang một hồi, gió ở hành lang lành lạnh, luồn vào trong cổ áo hoodie. Anh đứng một lát, đúng lúc gặp phải Giải Lâm từ đầu bên kia hành lang đi đến.

Hai người đứng ở hai đầu, chỗ Giải Lâm đứng vừa khéo là góc tối, đến khi hắn đi tới gần Trì Thanh mới nhìn thấy tập hồ sơ màu nâu sẫm mà hắn cầm trong tay.

Trì Thanh liếc mắt nhìn: “Hồ sơ?”

Nằm ngoài dự đoán của anh, Giải Lâm không nói nhiều chỉ nói: “Ừ, hồ sơ… vụ án cũ trước đây, có vài chi tiết muốn xác nhận lại, có thể liên quan đến vụ án này.”

“Sao lại đứng một mình ở đây?” Giải Lâm bình tĩnh đứng ở đầu ngọn gió chắn gió cho anh, nói, “Không lạnh hả?”

Bất giác, độ hiểu biết của Trì Thanh về Giải Lâm lại lên một mức độ.

Nếu như không dựa vào việc đọc suy nghĩ, anh không thể hiểu được bất cứ ai.

Nhưng Giải Lâm luôn là điều ngoài ý muốn.


Trì Thanh gần như ngay lập tức xác nhận quả thật Giải Lâm có gì đó là lạ.

Nhưng anh không tiếp tục truy hỏi.

Nếu Giải Lâm muốn nói thì sẽ nói cho anh, không muốn nói thì chắc có lý do không muốn nói.

Anh chỉ duỗi tay mình vào trong túi áo khoác của Giải Lâm, lạnh lùng nói: “Lạnh.”

Có nhiều lúc bản thân Trì Thanh không ý thức được hành động của mình giống “làm nũng” đến cỡ nào.

Thế là Giải Lâm đổi hồ sơ qua tay kia, bàn tay trống trải thuận thế nắm lấy tay Trì Thanh: “Mặc ít như này, lạnh chết em là đúng rồi.”

Trì Thanh không tra cứu quá mức.

Buổi chiều Giải Lâm cũng không ở tổng cục, buổi tối mới lái xe đến đón anh về cùng. Nhưng sau khi về đến nhà, Trì Thanh tắm rửa xong vô tình thấy hồ sơ đang bày trên bàn, trên hồ sơ ố vàng nhìn thấy tên của mình.

Hai chữ “Trì Thanh” viết vô cùng ngay ngắn.

Bàn tay lau tóc của anh ngừng lại.

Anh còn nhìn thấy tấm ảnh mà anh không nhớ đã chụp từ lúc nào, đó là anh của mười năm trước, mặt mày rất non nớt. Anh lật một trang hồ sơ, trên trang cuối cùng nhìn thấy tên của Giải Lâm.

Không còn nghi ngờ, đây chính là hồ sơ vụ án bắt cóc năm đó.

Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy ảnh Giải Lâm của mười năm trước, thiếu niên trong ảnh mặc đồng phục trường, gọn gàng đến khó tin. Cậu hững hờ nhìn về phía ống kính.

Anh ta là cố vấn trước đây của đội cảnh sát hình sự, Giải Lâm.

Lần đầu tham gia vụ án, anh ta còn đang đi học.



Trước đây nghe mấy câu này, Trì Thanh luôn không có khái niệm gì.

Nhưng bây giờ thông qua tấm ảnh này, Trì Thanh dường như đã đối mặt với “Giải Lâm” của mười năm trước.

Tiếng nước trong phòng tắm chưa ngừng lại, Giải Lâm còn đang tắm.

Trì Thanh muốn lật hồ sơ về lại, nhưng anh nhìn thấy một vết đánh dấu cực nhỏ ở trang cuối cùng. Đó là một chấm nhỏ lõm xuống do lúc đang tra cứu vô tình lấy ngòi bút ấn xuống.


Đầu bút bi chấm vào tên một cảnh sát hình sự trong đó từng tham gia vụ án. Đó là người cảnh sát cùng phụ trách phá án với Giải Phong năm đó, tên Quách Hưng Xương. Vả lại, điều kỳ lạ là trên hồ sơ ghi sau ngày hôm đó, chưa đến vài tháng hắn ta đã xin nghỉ việc.

Thực ra Trì Thanh không cố ý nhớ những chi tiết này, chỉ là giống như hít thở, trong đầu lại tự nhiên hiện lên một chuỗi mắc xích logic.

Giải Lâm đang điều tra người này?

Buổi sáng anh ấy đến tìm hắn ta rồi sao?

Vả lại còn nói có liên quan đến vụ án đang điều tra.

Có liên quan gì?

Nói cách khác…

Buổi tối hôm đó, Giải Lâm đã phát hiện ra thứ gì ở tầng 13?

Ngoài cửa sổ không biết đã trở trời lúc nào, một tiếng “ầm” vang lên, sau đó hạt mưa lộn xộn rơi xuống từ tầng mây đen.

“Ầm!”

Cơn mưa kéo dài đến ngày hôm sau, tình hình giao thông không tốt lắm, tiếng còi xe vang lên không dứt bên tai. Sau đó lúc trời giăng sương mù, vừa mới sáng tờ mờ thì trên đường phát ra một tiếng “rầm”, lần này là âm thanh xe va vào nhau.

“Anh chạy xe kiểu gì thế hả?”

Trên đường lớn, có xe bỗng nhiên dừng lại bên đường, sau đó một người phụ nữ khoảng chừng ba mươi mấy tuổi cầm dù bước xuống xe. Cô ta đi đến cạnh chiếc xe còn lại, gõ lên cửa xe: “Anh xuống xe, chạy xe kiểu gì hả?”

Ngồi ở vị trí lái trong xe là một người đàn ông trung niên, bàn tay đặt trên vô lăng của ông ta có một vết dao chém rất rõ ràng, vết thương uốn lượn từ trong ống tay áo len bò ra ngoài.

Người đàn ông trung niên cầm chiếc dù ở ghế phụ lên, cũng vội vàng xuống xe, liên tục xin lỗi: “Xin lỗi cô, thật sự rất xin lỗi…”

“Anh không cần nói mấy lời thừa thãi với tôi.” Thời tiết xấu, người phụ nữ rõ ràng không muốn tốn nhiều thời gian ở đây. Cô ta sợ tên này la lối ăn vạ, thế là dứt khoát gọi cho 110, “Tôi báo cảnh sát rồi, cảnh sát sắp qua đây xử lý.”

Ở bên khác.

Mới sáng sớm Quý Minh Nhuệ lại đến 1301 một chuyến, lúc nhận được nhiệm vụ ra ngoài điều tra thì vội vã đi thang máy xuống lầu. Thang máy đi được một nửa thì gặp Trì Thanh.

Anh đứng bên ngoài thang máy, đeo găng tay, trong tay cầm một chiếc dù trong suốt.

Quý Minh Nhuệ sửng sốt: “Hôm nay không cần đến tổng cục, sớm như này ông ra ngoài làm gì?”

Trì Thanh ngước mắt nhìn anh ta, nói một cách hiển nhiên: “Thời tiết khá tốt, ra ngoài đi dạo.”

Quý Minh Nhuệ: “…”

Cũng chỉ có người anh em của anh ta mới có thể nói ra một câu như thế này về cơn mưa to ở bên ngoài.


Quý Minh Nhuệ lại nhìn ra sau lưng Trì Thanh: “Cố vấn Giải đâu?”

Trì Thanh: “Mới sáng đã ra ngoài rồi.”

Trước đây lúc Trì Thanh hỏi có phải Giải Lâm hơi bất thường không, Quý Minh Nhuệ vẫn chưa thấy gì. Nhưng lúc này, anh ta lại mơ hồ cảm thấy hình như có chuyện gì đó sắp xảy ra. Dù gì một đôi tình nhân cả ngày dính nhau như sam bỗng nhiên bắt đầu một mình, dường như là lạ.

Nhưng ngược lại, Quý Minh Nhuệ lại nghĩ giữa người với người nên giữ lại chút không gian riêng, cũng không nhất thiết phải ở chung với nhau cả ngày.

Trong vài giây ngắn ngủi mà anh ta đã nghĩ rất nhiều, cuối cùng tự tổng kết: Rất nhiều người vừa mới yêu đương thì sẽ đánh mất đời sống xã hội vốn có. Anh ta không thể để người anh em tốt hờ hững với bản thân. Nhân cơ hội này, anh ta phải giao lưu tình anh em chí cốt với Trì Thanh nhiều hơn.

Lúc anh ta tổng kết thì quên mất người anh em của mình vốn cũng không có đời sống xã hội gì.

Thế Là Quý Minh Nhuệ nhiệt tình mời chào: “Đường cao tốc vành đai xảy ra chút việc, có va chạm xe. Ông có muốn đến đó xem với tôi không?”

Nếu là trước đây chắc chắn Trì Thanh sẽ từ chối, nhưng hôm nay trời mưa rất to, tâm trạng anh khá tốt: “Cũng được.”

Địa điểm xảy ra rất gần tiểu khu Trì Thanh ở, xe nhanh chóng đến nơi.

“Chuyện gì hả?” Quý Minh Nhuệ đội mưa, mở cửa xuống xe, “Anh và cả cô nữa, lấy căn cước công dân ra đây cho tôi xem.”

Trì Thanh không xuống xe, anh ngồi trong xe nhìn cảnh đường phố qua cửa kính.

Ánh đèn đường đã bị nước mưa làm mờ đi, tiếng mưa rào rào giống như nhạc giao hưởng. Bàn tay đeo găng màu đen của Trì Thanh để ở trên đầu gối, gõ nhẹ theo tiếng mưa.

Ánh mắt anh hơi chếch đi, nhìn thấy người đàn ông trung niên đứng ở bên cạnh.

Tuy dáng vẻ của người đàn ông trung niên trông bình thường nhưng tư thế đứng rất thẳng, trên tay có vết chém, gan bàn tay có vết chai.

Trì Thanh không để ý nghĩ, đây có thể là một người lính đã xuất ngũ.

Bên ngoài xe, Quý Minh Nhuệ cầm căn cước, thuận miệng đọc tên trên căn cước: “Quách… Quách Hưng Xương?”

Nghe thấy cái tên này, ngón tay Trì Thanh khựng lại.

“Vâng.”

“Xảy ra chuyện gì?”

“Không có lái xe uống rượu.” Quách Hưng Xương nói, “Chỉ là tối qua ngủ không ngon, nhất thời hoa mắt, bị đèn ở sau xe chiếu chói mắt.”

Quý Minh Nhuệ không cảm thấy cái tên này có gì bất thường. Sau khi đọc xong, anh ta tìm hiểu tình hình. Thái độ nhận lỗi của Quách Hưng Xương rất tốt, cũng rất sẵn lòng giải quyết việc này, thế là anh ta quay sang nói với người phụ nữ kia: “Lần sau cho người ta một cơ hội giải thích, chẳng phải là có thể hòa giải sao? Xã hội văn minh, mọi người đều là người nói lý lẽ…”

Đang nói chuyện, Quách Hưng Xương nhìn thấy cửa xe của chiếc xe bên cạnh mở ra.

Sau đó, một đôi bốt chiến binh dính nước mưa đập vào mắt. Nhìn lên trên nữa thì thấy tay người đó đang đeo găng tay màu đen, trong tay cầm một chiếc dù trong suốt. Chiếc dù hơi nghiêng xuống dưới, che đi gương mặt người đó.

“Đâu chỉ là nói lý lẽ.” Giọng nói của người đó hơi lạnh lùng, “Anh Quách trước đây cũng là cảnh sát, phải xử lý thế nào có lẽ không thể quen hơn được nữa.”